Thần Cấp Lựa Chọn: Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội - Chương 673
Chương 673: Hóa thành tro cũng có thể nhận ra
Từ Tinh Tinh vừa nói xong, ba người còn lại đều nhất trí đồng ý, hoàn toàn không có ý kiến. – Không phải chứ!
Trần Thư giật giật khóe miệng nói ra.
– Ta là hạch tâm của đoàn đội mà! Nếu không có ta, chẳng phải đoàn tội phạm chúng ta trở thành hữu danh vô thực sao?
– Ta cảm thấy không ảnh hưởng lắm!
A Lương mỉm cười hưng phấn nhìn mọi người rồi khiêm tốn nói.
– Sau đây ta sẽ phát biểu cảm tưởng một cách sơ lược khi được nhận chức đoàn trưởng của chúng ta!
– Cút đi!
Trần Thư khinh bỉ nhìn qua rồi vỗ đầu Lôi Điểu.
– Quan trọng là bây giờ chúng ta phải cắt đuôi đám súc sinh phía dưới trước đã!
Bây giờ năm người đã bị giám sát, một khi Quân Vương chạy tới, bọn họ cũng xong đời.
Biến Dị Lôi Điểu lập tức sử dụng kỹ năng.
Trong phút chốc, quanh thân thể nó ngưng tụ ra lôi đình, hóa thân trở thành một Lôi Điểu thực thụ.
Ầm!
Phần đuôi của nó liên tục thả ra đoàn khí màu lam, bay với tốc độ ngang ngửa xe đua.
– Móa nó! Bay nhanh thế?
A Lương và Vương Tuyệt đều rung động, cố gắng giữ chặt lông chim, cảm giác da đầu cũng sắp bị thổi bay luôn rồi.
Cho tới bây giờ bọn họ cũng không nghĩ tới một con Khế Ước Linh Hắc Thiết Cấp lại có thể nhanh đến mức này, chuyện này đáng được ghi vào trong sử sách!
– Grao!
Cự Tích và Song Đầu Liệt Diễm Khuyển dưới mặt đất đều gầm lên, bật hết tốc lực đuổi theo đám người Trần Thư.
Nếu không đuổi kịp thì ít nhất cũng phải phải nắm được vị trí của bọn họ mới được.
Chỉ cần đại quân đến, đám người Trần Thư có mọc cánh cũng không thoát nổi.
Nhưng mà, hung thú đã đánh giá thấp tốc độ của Biến Dị Lôi Điểu.
Nửa ngày sau, đám hung thú hoàn toàn để mất dấu.
– Con tiện chim này bay nhanh hơn ngày xưa!
Đại lãnh chúa lộ vẻ không cam lòng, vất vả lắm mới tìm được mục tiêu, lại không đuổi kịp, nó đi đâu nói lí lẽ đây?
Nó thề trong lòng, nhất định phải bắt sống con Lôi Điểu đó…
Sau đó ngày nào cũng nhổ nước miếng một trăm lần lên con tiện chim đó…
Một ngày sau, trước một ngọn núi lửa hùng vĩ ở sâu trong Dị Không Gian.
Mấy con Hỏa Tích cẩn thận leo lên, mặc dù đôi mắt chúng chứa đấy vẻ sợ hãi, nhưng chúng vẫn kiên định tiến về phía trước.
Cuối cùng, bọn chúng cũng leo lên đến đỉnh núi.
– Grao grao grao!
Mấy con Hỏa Tích gầm nhẹ liên tục như đang truyền đạt tin tức xuống phía dưới.
– Quân Vương tôn quý, chúng ta đã tìm thấy một người một chim từng xâm nhập trái phép…
Ầm!
Ngay lập tức, một tiếng nổ lớn phát ra!
Cả tòa núi lửa đột nhiên rung động, nham tương nóng bỏng phun trào, bắn thẳng lên trời.
Mấy Hỏa Tích đã lấy đà chuẩn bị rời khỏi chỗ này.
Ngay khi bọn chúng định chạy trốn, một cái miệng khổng lồ xuất hiện, trực tiếp nuốt mất toàn bộ bọn chúng.
Thậm chí bọn nó còn chưa kịp nói thêm tin tức gì về đoàn người Trần Thư…
Ầm ầm!
Nham tương rơi xuống một quả đầu lớn kinh khủng nhưng quả đầu này lại không hề hấn gì.
– Grao!
Đầu lâu gầm lên rồi lắc đầu để nham tương rơi xuống như đang gội đầu vậy.
Nham tương bay tán loạn khắp nơi, lộ ra một cái đầu rồng màu đỏ khổng lồ, quả đầu được bao phủ bởi một ngọn lửa nóng hừng hực, tỏa ra khí thế đáng sợ.
– Một năm! Đã một năm rồi!
Hỏa Long ngửa mặt lên trời gầm thét, hai mắt ngấn lệ.
Một năm trước, nó cũng không làm gì, vừa tỉnh dậy thì nhà bị đánh nổ…
Cuối cùng nó cũng đợi được đến ngày mà nó chính tay chém ngàn đao tên nhân loại đó rồi!
– Grao!
Một tiếng gầm thét làm rung cả trời vang lên toàn bộ Dị Không Gian, thậm chí con người dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy sóng âm từ tiếng gầm này.
Hỏa Long hất đầu, thân thể lấy đà bay ra khỏi núi lửa.
Một con Hồng Sắc Phi Long dài mấy chục thước xuất hiện trên bầu trời, nó dang rộng hai cánh, ngọn lửa cháy hừng hực bao trùm cả người nó.
Ầm ầm ầm!
Vô số ngọn lửa nhỏ rơi xuống như mưa, hung thú nằm la liệt trên đất.
Đây chính là áp chế đến từ huyết mạch!
Trong lúc nhất thời, toàn bộ Dị Không Gian đều bạo động, truy tìm tung tích của Trần Thư!
…
– Thế mà cũng đòi đuổi theo chúng ta, buồn cười!
Lúc này, năm người đang vui vẻ nướng thịt trong một sơn động, mùi thịt nướng lan tỏa xung quanh làm người ta thèm nhỏ rãi.
A Lương mở miệng nói.
– Đúng vậy, hai đầu Bạch Ngân Lãnh Chúa chưa xứng tầm với chúng ta!
Vương Tuyệt cầm một xiên thịt hung thú nói cùng.
– Nếu không phải sợ mất thời gian, ta sớm đã làm thịt bọn nó rồi!
– Tiếc quá! Ta đang định hấp dẫn thêm vài con Bạch Ngân Lãnh Chúa rồi bắt hết một thể!
Tạ Tố Nam lắc đầu nói tiếp.
– Mà thôi, không nghĩ đến lúc đấy bọn nó lại không đuổi kịp chúng ta nên ta cũng không quay lại bắt nữa!
– Xin lỗi, ta chỉ giết Bạch Ngân Quân Vương thôi.
Trần Thư cô đơn nhìn ra ngoài sơn động!
Từ Tinh Tinh giật giật khóe miệng, không nghĩ đến trình độ chém gió của bốn tên này lại cao như thế!
Từ Tinh Tinh khâm phục giơ ngón tay cái lên rồi nói.
– Lúc chạy trốn trông các ngươi chật vật không chịu nổi, giờ an toàn rồi thì chém gió trông đẹp trai hẳn!
– …
A Lương nuốt nốt miếng thịt trong miệng rồi nói.
– Ta hỏi thật, Trần Thư, tiếp theo chúng ta làm gì bây giờ?
– Ta cảm thấy có vẻ hung thú đang để mắt đến chúng ta…