Thần Cấp Lựa Chọn: Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội - Chương 672
Chương 672: Mỗi ngày nhổ nước miếng một trăm lần
Ực! Đám người Trần Thư đều nuốt nước bọt, cảm giác mình đã nghe được tiếng thần chết gõ cửa.
Hai mươi tên Trấn Linh Quân đều trợn mắt há hốc mồm nhìn về phía này.
Bọn họ cũng từng nhìn thấy những anh hùng dũng cảm, nhưng chưa bao giờ thấy ai dũng cảm được như vậy, đây có khác gì trêu ngươi với thần chết đâu!
– Grao!
Đại lãnh chúa gầm lên, hai mắt xuất hiện hai ngọn lửa cháy hừng hực.
Thù mới hận cũ chồng chất lên lập tức đốt cháy lửa giận trong người nó, nó nhìn chằm chằm vào Lôi Điểu.
Ngay lập tức, mấy trăm con hung thú đều đồng loạt quay ra nhìn về phía này rồi trực tiếp buông tha Trấn Linh Quân.
– Ngao!
Song Đầu Liệt Diễm Khuyển cũng tức giận nhìn sang.
Ban đầu, một quả bom nguyên tử của Trần Thư đã cướp đi sinh mạng của con cháu trong tộc đàn của nó.
Vì vậy, sau này nó không thể không kết hợp với các đàn hung thú khác để đảm bảo địa vị của mình.
Hôm nay kẻ thù sinh tử xuất hiện, nó lập tức quên mất đám người Trấn Linh Quân.
Ầm ầm ầm!
Hơn ngàn đầu hung thú đều nhìn về một hướng bằng cặp mắt tràn đầy lửa giận.
– Chúng ta… Thành người ngoài cuộc rồi?
Đội trưởng đội Trấn Linh Quân ngơ ngẩn, xung quanh bọn họ không còn một con hung thú nào.
Hai mươi mấy người bọn họ có nằm mơ cũng không tưởng tượng ra được hình ảnh quỷ dị như vậy.
– Mấy thanh niên này đánh nổ mộ tổ của hung thú rồi à?
Trấn Linh Quân lộ vẻ khó hiểu, bọn họ không tưởng tượng ra được nguyên nhân dẫn đến hung thú có cừu hận lớn như vậy.
【
Hoàn thành lựa chọn, đạt được phần thưởng Phân Thân +1, Truyền Tống Dược Tề 1
】
Trần Thư nhận được phần thưởng của hệ thống, nhưng hắn cũng không vui vẻ lắm.
Bởi vì như vậy có nghĩa là toàn bộ hung thú đều đang theo dõi bọn họ.
– A… Chờ chút! Ta có chuyện muốn nói!
Trần Thư nhìn thấy đám hung thú phía dưới sắp sửa công kích, hắn lập tức hô lên.
– Thật ra ta cảm thấy chuyện này là… hiểu lầm thôi…
Ầm!
Trong phút chốc, mấy chục Hỏa Cầu lớn tấn công tới, không khí cũng trở nên cực kỳ nóng bỏng.
– Chạy mau!
Đám người Trần Thư giữ chặt lưng Biến Dị Lôi Điểu, trực tiếp phóng đi!
Grao grao grao!
Hơn ngàn con hung thú vừa đuổi theo vừa thả ra đủ loại kỹ năng.
Trong lúc nhất thời, năm người cảm giác mình như đang đi trong mưa bom bão đạn!
– Chẳng lẽ những người này là mật vụ?
Trấn Linh Quân nhìn bóng lưng của đám người Trần Thư, những đồng phục bệnh nhân màu lam này khiến bọn họ kính nể trong lòng.
Đây mới là kẻ liều mạng thực sự!
– Chỉ vì ta liếc ngươi một cái trong đám người…
Trần Thư ngửa mặt lên trời mà thở dài, hắn chỉ nhìn xung quanh một chút, kết quả vừa nhìn đã bị hai con Bạch Ngân Lãnh Chúa quay ra đuổi giết.
Mặc dù bên ngoài nhìn năm người có vẻ hơi hốt hoảng, nhưng thật ra trong lòng bọn họ… đang cực kỳ hoảng!
– Hei tui tui tui…
Biến Dị Lôi Điểu lại rất nhàn nhã, nó vừa lắc mông vừa điên cuồng nhổ nước miếng!
Lúc còn là cấp 9, nó đã có thể cho Bạch Ngân Lãnh Chúa phải hít khói đằng sau, bây giờ trở thành Hắc Thiết Cấp, chuyện này dễ như trở bàn tay, thậm chí nó còn chưa thèm thả ra kỹ năng bảo mệnh.
– Hử? Hình như cũng không nguy hiểm lắm nhỉ?
Đoàn người từ từ bình tĩnh lại, hai loại hung thú phía dưới cũng không bay được…
– Ngạc nhiên vậy luôn! Như mấy thanh niên chưa trải sự đời!
Trần Thư bĩu môi, bỏ mặt nạ phòng độc ra, trực tiếp lộ mặt thật ra gặp người!
– Chỉ là hai đầu Bạch Ngân Lãnh Chúa mà thôi, nhằm nhò gì?
Hắn xoa đầu Husky, nói.
– Husky, đi cho bọn nó nhìn chút màu sắc đi!
– Hú!
Hai đầu Husky xuất hiện, trực tiếp sử dụng Tử Vong Hỏa Trụ!
Tử Vong Hỏa Trụ level 5 có sức sát thương kinh người, đủ sức tiêu diệt hung thú Hắc Thiết Cấp, dù Bạch Ngân Cấp đụng phải cũng sẽ bị thương nặng.
Ầm ầm ầm!
Nhất thời, bầy hung thú phía dưới tỏa ra mùi thịt nướng thơm lừng.
Sau khi Tử Vong Hỏa Trụ kết thúc, dưới mặt đất đã có mười mấy con hung thú chết đi!
Trần Thư mỉm cười nói chuyện.
– Tiểu Hỏa Tích, người anh em, ta thấy ngươi có vẻ không được ổn lắm!
– Grao!
Vài tộc nhân chết đi khiến hai con Bạch Ngân Lãnh Chúa tạm thời tỉnh táo lại, không còn đuổi theo một cách mù quáng nữa.
Hỏa Tích Lãnh Chúa lạnh lùng gầm nhẹ.
Một vài con Hỏa Tích nhận được mệnh lệnh, trực tiếp rời khỏi đàn rồi chạy sang một hướng khác!
Nhìn thấy vậy, Tạ Tố Nam hỏi.
– Bọn chúng đang làm gì vậy? Định bao vây chúng ta à?
– Ngươi bị ngu à, chúng ta ở trên không trung, làm sao bị bao vây được!
Trần Thư đảo mắt, hắn có chút bất an trong lòng.
– Sao ta cứ cảm giác bọn này định báo tin cho ai khác nhỉ?
– Hả?
Trần Thư vừa nói xong, bốn người đều quay lại nhìn, bọn họ đều nghĩ đến kết quả xấu nhất:
Không phải là Quân Vương sắp tới đó chứ?
Năm người không phách lối nữa, bọn họ yên lặng ngồi xuống lưng Biến Dị Lôi Điểu, tìm ra đối sách.
Trần Thư mở miệng nói.
– Nếu thật sự không được, chúng ta đành phải buông tha Lôi Điểu thôi!
– ?
Biến Dị Lôi Điểu cứng người, cái mông cũng quên cả lắc.
Hí!
Nó hùng hổ kêu lên, mặc dù ta không phải là người, nhưng ngươi cũng rất là chó!
– Ta cảm thấy Lôi Điểu chỉ là tòng phạm thôi, chúng ta phải đưa ra đầu sỏ mới được!
Từ Tinh Tinh nhìn chung quanh rồi bình thản nói.
– Đồng ý!
– Đồng ý!