Thần Cấp Lựa Chọn: Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội - Chương 613
Chương 613: Nhiệm vụ biến thái của Liễu Phong
Hai người buông lỏng tay ra, tâm trạng vẫn có chút sa sút. – Ta nghĩ mãi không ra, Liễu Phong lão sư đã là người trải qua ba mươi bảy xuân xanh, sao hắn ta có thể nói ra những lời lạnh như băng đến vậy được chứ?
– Được rồi, chỉ cần cố gắng tu luyện thì không phải là ổn cả sao!
Trần Thư nói:
– Chỉ cần các ngươi học tập ta, không sớm thì muộn các ngươi cũng có thể trở thành Hắc Thiết Cấp thôi!
– Ngươi? Cố gắng ư?
Vương Tuyệt quay đầu nhìn lại rồi cười ha ha mà nói:
– Nếu như ăn mì cũng được gọi là cố gắng, vậy thì lúc ta ngồi bồn cầu cũng là đang cố gắng nhé!
– ?
Khóe miệng Trần Thư giật giật, thì ra lúc ngươi ngồi bồn cầu cũng có thể ăn mì được luôn cơ à?
A Lương cũng ngửa mặt lên trời thở dài rồi nói:
– Ông trời không có mắt mà!
Trần Thư vẫn luôn an ủi bọn họ, bây giờ hai người đã sắp thành oán phụ đến nơi rồi.
– Chúng ta tích cực chút có được không vậy?
Ba người đi tới cửa chắn mua cơm, đã đến giờ ăn thì phải ăn cơm chứ!
– Ngươi nhìn xem, hôm nay a di ở nhà ăn lấy nhiều đồ ăn cho chúng ta như vậy này!
Trần Thư nhếch mép cười, cứ nghĩ rằng hôm nay tới muộn nên sẽ không còn cơm nữa chứ, ai mà ngờ còn có niềm vui ngoài ý muốn.
– Hả? Hình như đúng là có chút nhiều thật này!
Cuối cùng hai người cũng cảm thấy trong lòng được an ủi một chút, nói:
– Cảm ơn a di!
A di cười cười rồi giải thích:
– Dù gì thì ở trường cũng sẽ không ăn lại cơm thừa, đổ đi đâu mà chả phải là đổ nhỉ?
– Ta…
Hai người chỉ cảm thấy ngực khó chịu, suýt chút nữa thì bị chảy máu não tới nơi.
…
Ngày hôm sau.
– Lão Vương, A Lương, dậy thôi nào!
Trần Thư vặn eo bẻ cổ đi tới phòng khách.
Đây là lần đầu tiên kể từ khi khai giảng đến giờ mà hắn dậy trước hai người bọn họ, chuyện này quả thật là ngàn năm khó gặp.
– Ta muốn đi Nhiệm Vụ Lâu nhìn một chút, các ngươi thì thế nào?
– Trước khi thế giới bị hủy diệt thì đừng có gọi bọn ta dậy đấy!
Một giọng nói yếu ớt phát ra từ phòng của A Lương.
– Thật sự còn non và xanh lắm, mới có chút đả kích này thôi mà cũng không chịu được.
Trần Thư lắc đầu, hắn dọn dẹp một chút rồi rời khỏi ký túc xá.
Nửa giờ sau, hắn đi tới Nhiệm Vụ Lâu của Hoa Hạ Học Phủ.
Trong đó chỉ có mấy chục sinh viên đang đi tới đi lui, những người đó hoặc là nộp nhiệm vụ, hoặc là thảo luận tình báo của nhiệm vụ.
Mặc dù được gọi là Nhiệm Vụ Lâu, nhưng trên thực tế nó lại chỉ có một tầng, trông giống như một khán phòng vậy, phía trên có treo một màn hình rất lớn, trên đó hiển thị ra các loại nhiệm vụ khác nhau.
【
Tên nhiệm vụ
】
: Đi săn hung thú cấp Lãnh Chúa.
【
Độ khó của nhiệm vụ
】
: Cấp phổ thông.
【
Nội dung nhiệm vụ
】
: Đi đến một Dị Không Gian bất kỳ săn ba con Lãnh Chúa Hắc Thiết Nhất Tinh! Cần quay video toàn bộ quá trình!
【
Phần thưởng nhiệm vụ
】
: Một trăm tín chỉ!
…
【
Tên nhiệm vụ
】
: Thu thập dược liệu Hắc Thiết Cấp.
【
Độ khó của nhiệm vụ
】
: Cấp phổ thông.
【
Nội dung nhiệm vụ
】
: Đi đến một Dị Không Gian bất kỳ thu thập mười cây dược liệu Hắc Thiết Cấp! Cần quay video toàn bộ quá trình!
【
Phần thưởng nhiệm vụ
】
: Ba mươi tín chỉ!
…
【
Tên nhiệm vụ
】
: Hỗ trợ Ngự Long Vệ
【
Độ khó của nhiệm vụ
】
: Cấp phổ thông.
【
Nội dung nhiệm vụ
】
: Những ngày gần đây, ngoài thành phố Lam Hải ra thì các thành phố khác cũng đều xuất hiện sự kiện hung thú xâm chiếm, hỗ trợ Ngự Long Vệ giải quyết nguy cơ này!
【
Thời gian nhiệm vụ
】
: Một tháng.
【
Phần thưởng nhiệm vụ
】
: Hai trăm tín chỉ!
…
Đôi mắt của Trần Thư liên tục quét qua các nhiệm vụ khác nhau.
Điều đáng nói chính là, cho dù đi săn Lãnh Chúa hay thu thập dược liệu thì đều không cần phải nộp lên cho Học Phủ mà có thể tự mình giữ lại.
Mục đích chủ yếu của các nhiệm vụ mà Học Phủ tuyên bố chính là bồi dưỡng học sinh, không cần nhận lại bất kỳ cái gì.
Đó là lý do tại sao các trường đại học tốt lại được săn đón đến như vậy.
Mà đối với việc gian lận trong nhiệm vụ, ví dụ như việc mua các loại dược liệu trước chẳng hạn.
Một khi bị phát hiện, người đó sẽ trực tiếp bị đuổi học, hơn nữa còn bị đưa cho Trấn Linh Cục điều tra với tội danh lừa đảo.
Nhiều năm nay, căn bản không có sinh viên nào dám lợi dụng sơ hở, bởi vì không ai có thể kham nổi cái giá phải trả cho việc này.
Lúc này, Trần Thư nghĩ đến những gì hôm qua Liễu Phong nói, hắn đi tới trước mặt nhân viên phục vụ.
– Học tỷ, lão sư bọn ta nói là có nhiệm vụ của ta.
Tiểu tỷ tỷ hơi sững sờ, sau đó mới nói:
– Đạo sư tuyên bố sao?
Trần Thư gật đầu, trong lòng thầm nghĩ: Có thật luôn à?
– Phiền ngươi đưa thẻ sinh viên cho ta một lát, ta kiểm tra lại.
Tiểu tỷ tỷ nói xong thì dùng thẻ của Trần Thư để quét, quả nhiên có ba nhiệm vụ xuất hiện.
Vẻ mặt của tiểu tỷ tỷ thay đổi ngay lập tức, tràn ngập kinh ngạc mà nói:
– Đạo sư của ngươi là Liễu Phong giáo sư sao?
– Ừm.