Thần Cấp Lựa Chọn: Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội - Chương 612
Chương 612: Ngươi gửi hũ tro cốt mà không cần địa chỉ sao?
Liễu Phong có chút ngơ ngác, nhận lấy tờ giấy theo bản năng, hắn ta vừa liếc mắt thì đã nhìn thấy hai chữ lớn ở trên cùng: Di chúc! – ?
Liễu Phong quay đầu nhìn lại, ánh mắt thâm thúy.
Mặc dù hắn ta không nói gì, nhưng lại có một làn hơi lạnh thấu xương ập tới.
Vương Tuyệt và A Lương liếc nhau, trong lòng đều có dự cảm không lành.
Con mẹ nó, Trần Bì, ngươi thật sự không biết sợ là cái gì mà!
A Lương hỏi:
– Lão Vương, ngươi có cảm thấy khó chịu ở đâu không?
Vương Tuyệt trả lời theo bản năng:
– Khó chịu gì đâu!
– Không có sao? Lúc này, ngươi hẳn là sẽ không thoải mái mới đúng chứ?
A Lương nháy mắt, điên cuồng ám chỉ cho đối phương.
– Hình như có chút không thoải mái thật, chúng ta đi qua phòng y tế một chuyến chứ?
– Không thành vấn đề!
Hai người khẽ gật đầu rồi lập tức chuẩn bị rời đi trước.
– Đứng lại!
Vẻ mặt Liễu Phong bình đạm, hắn ta nói:
– Ra phía sau núi với ta một chuyến!
– Vừa lúc ta đang muốn chữa cho Trần Thư, hai người các ngươi thuận tiện đi theo luôn đi!
– Lão sư…
Hai người nhăn nhó mặt mày, bọn họ không làm cái gì cả mà!
– Lão sư, ta cảm thấy thân thể của ta hoàn toàn không có vấn đề gì cả, ngài chỉ cần xem cho hai người bọn họ là được rồi!
Trần Thư cũng có chút luống cuống, chỉ bảo ngươi ký một chữ thôi mà, có cần tức giận đến mức như vậy không…
– Thân thể của ngươi không có vấn đề nhưng tư tưởng lại xảy ra vấn đề lớn, cần phải chữa trị mới được!
Liễu Phong lại nhìn tờ giấy trong tay, bình tĩnh nói:
– Ngươi làm tội phạm quen luôn rồi hay sao vậy, đây là đang ở Hoa Hạ Học Phủ đấy! Muốn đào hố cho ai thì đào hố chắc, ngươi nghĩ ngươi là hiệu trưởng đấy à?
– Tần hiệu trưởng ~~
Ánh mắt Trần Thư khẽ chuyển động, hắn bỗng nhiên nhìn về phía sau Liễu Phong.
– ?
Vẻ mặt Liễu Phong cứng đờ, sẽ không trùng hợp như vậy đấy chứ?
– Khụ khụ… Liễu lão sư!
Tần Thiên vừa lúc đang ở ngay phía sau, trong mắt hiện lên ý tứ không rõ. Con mẹ nó, ngươi chửi bới thanh danh của ta như vậy đấy à?
Liễu Phong cười khan:
– Tần… Tần ca…
– Chiều nhớ thông báo lão sư của Ngự Thú Viện đi họp. Xem ra phải cải thiện tố chất của thầy trò trong Học Phủ mới được!
– …
Ba người Trần Thư nhịn không được mà che mặt cười trộm, không ngờ Tần Thiên lại xuất hiện trùng hợp đến như vậy.
Năm phút sau, bốn thầy trò vẫn đang đi trên đường, nhưng đã không còn nhàn nhã như trước nữa mà có thêm một bầu không khí kỳ quái.
Nhất là Liễu Phong, trong mắt hắn ta không có một tia sáng nào.
Trần Thư lên tiếng:
– Lão sư, ta sai rồi, ta không cần di sản của ngươi nữa!
– Xéo đi!
Liễu Phong trực tiếp cho Trần Thư một cái búng mạnh.
Nếu như không phải do Trần Thư thì sao hắn ta lại bị Tần Thiên bắt ngay tại trận được cơ chứ?
Chỉ sợ trong buổi họp chiều nay, hắn ta sẽ bị trở thành tấm gương xấu mất thôi.
Trần Thư che đầu rồi nói với giọng an ủi:
– Lão sư, không cần để ý, thật ra cũng không còn chỗ cho danh tiếng của ngươi giảm sút nữa đâu.
– …
Khóe miệng Liễu Phong giật giật, nhưng sau khi suy nghĩ kỹ lại, hắn ta lại cảm thấy hình như cũng có chút đạo lý.
Dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên hắn ta bị phê bình trước đám đông…
– Ngày mai, tiểu tử ngươi đi đến Nhiệm Vụ Lâu của trường, có nhiệm vụ của ngươi ở đấy!
– Ta ư?
Trần Thư hơi sững sờ, không phải nhiệm vụ ở Nhiệm Vụ Lâu đều là của chung sao, mọi người đều có thể nhận nhiệm vụ mà!
Nhưng bây giờ Liễu Phong đang trong cơn tức giận nên cũng không giải thích gì nhiều.
Ánh mắt của hắn ta nhìn về phía hai người Vương Tuyệt rồi nói:
– Ngoài ra, nếu năm nay hai người các ngươi không trở thành Hắc Thiết Cấp thì cuối năm đưa địa chỉ nhà cho ta biết chưa!
Hai người có chút buồn bực, mở miệng hỏi:
– Vì sao chứ?
– Ngươi gửi hũ tro cốt mà không cần địa chỉ à?
– !
Hai người cùng nhau rùng mình, hóa ra ngươi có ý này đấy à?
Không phải bọn họ tới đây để đi học sao? Sao mà còn có nguy hiểm đến mạng sống nữa vậy?
Liễu Phong vừa dứt lời thì trực tiếp rời đi, trong đầu nghĩ cách để dựa vào lí lẽ mà biện luận trong cuộc họp chiều nay, làm sao để đổ hết lỗi lầm lên người Trần Thư…
Vương Tuyệt và A Lương rũ đầu đi tới nhà ăn của trường học.
– Được rồi, vui lên đi nào!
Trần Thư an ủi:
– Ít nhất các ngươi cũng có chốn để về rồi á!
– …
Hai người cùng nhau quay đầu nhìn lại, ngay sau đó duỗi tay ra bóp cổ Trần Thư rồi không ngừng lúc lắc.
Vẻ mặt Vương Tuyệt bi thương mà nói:
– Đều là do tên đáng chém ngàn đao nhà ngươi đấy! Chỉ vì lòng tham khiến cho mờ mắt, ngươi vậy mà muốn kế thừa di sản của Liễu Phong!
– Đúng vậy! Tất cả là tại ngươi hết!
A Lương cũng bóp cổ Trần Thư rồi nói:
– Vậy mà lại không có tên ta trong danh sách người thừa kế ư! Ta không nhịn nổi nữa mà!
– ?
Vương Tuyệt quay đầu nhìn sang A Lương, vẻ mặt kỳ lạ.
Vì sao mỗi lần quan điểm của ngươi đều có góc độ xảo quyệt như vậy cơ chứ!
– Được rồi!
Trần Thư sắp bị hai người lắc đến mức choáng váng, nếu bọn họ lại tiếp tục lắc nữa thì hắn chỉ có nước móc túi phân ra để tự vệ nữa thôi!
– A!