Thần Cấp Lựa Chọn: Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội - Chương 611
Chương 611: Ngươi cười lên thật đẹp (2)
Liễu Phong cũng không để ý mà nghiêm túc mở miệng nói: – Vu Dịch, vừa nãy khi Liệt Địa Kim Lang của ngươi bị Husky đánh, Lân Thú của ngươi vì sao lại không có hành động gì?
– A…
Sắc mặt Vu Dịch ngạc nhiên, lúng túng mở miệng nói:
– Ta suy nghĩ xem Kim Lang nên dùng kỹ năng gì để có thể thoát khỏi trói buộc.
– Ngươi với tư cách là Ngự Thú Sư Hắc Thiết Cấp, phải học được cách thao túng hai Khế Ước Linh.
Liễu Phong nói. Hiển nhiên là Vu Dịch mới đột phá nên hoàn toàn chưa có chút kinh nghiệm nào, vẫn quen chỉ dùng một Khế Ước Linh đi tác chiến.
– Ngoài ra, kinh nghiệm chiến đấu của ngươi vẫn còn khá ít.
Mười phút sau đó, Liễu Phong chỉ ra đủ mọi sai lầm của Vu Dịch, quả thực là mặt trái của tài liệu giảng dạy.
Lúc đầu Vu Dịch có chút không thích ứng nhưng càng nghe hắn ta càng cảm thấy có đạo lý, một bộ dáng khiêm tốn học hỏi.
– Ừm, có thể nghe vào cũng không tệ.
Liễu Phong gật đầu, vui mừng nói:
– Chỉ cần có thể sửa đổi sai lầm thì lực chiến đấu của ngươi chắc chắn có thể lại tăng lên.
– Cảm ơn lão sư đã chỉ bảo!
Vu Dịch từng bước lấy lại được tự tin, không ngờ Liễu Phong lại ôn hòa như vậy, hoàn toàn cũng không giống với lời đồn đại.
Nhưng mà, một câu nói của Liễu Phong đã nháy mắt phá mất đề phòng của hắn ta…
– Tất nhiên, khẳng định là ngươi vẫn không đánh lại được Trần Thư.
– Ta…
Vu Dịch chỉ cảm thấy nghẹn trong lòng, một hơi cũng không thở nổi.
– Chúng ta phải học được cách chấp nhận hiện thực!
Liễu Phong nói:
– Tuy ta rất tán thưởng sự cố gắng của ngươi nhưng khoảng cách thiên phút không thể bù đắp.
– …
Vu Dịch cúi đầu. Qua nhiều năm như vậy, từ trước đến giờ đều là người khác khen thiên phú của hắn ta, bây giờ nhân vật đã bị đảo ngược lại.
– Không cần nghĩ đến chuyện vượt qua người khác, có thể vượt qua chính mình đã là thành công lớn nhất rồi!
Những lời Liễu Phong nói đều là sự thật, về phần Vu Dịch có nghe vào hay không thì lại là một chuyện khác.
Giờ khắc này, Liễu Phong đã có thể xác định trăm phần trăm, thiên phú của Trần Thư có vấn đề!
Con mẹ nó mới trở thành Hắc Thiết Cấp không bao lâu mà đã lại đột phá Hắc Thiết Nhị Tinh?
Hơn nữa hai Khế Ước Linh cũng rất bất thường, ai có thể tin đó là Khế Ước Linh cấp D chứ?
Những học sinh còn lại chỉ cho rằng Trần Thư mạnh hơn Vu Dịch một cấp, thậm chí có người còn cảm thấy Trần Thư dựa vào ưu thế cấp bậc mới giành được chiến thắng.
Nhưng hắn ta là Ngự Thú Sư Hoàng Kim Cấp, ánh mắt xảo quyết vô cùng.
Trận tỷ thí vừa rồi, hoàn toàn là Husky ra tay, một kỹ năng Slime cũng không phóng ra.
Là Khế Ước Linh đầu tiên của Trần Thư, sức chiến đấu sao có thể đơn giản được?
Hơn nữa Trần Thư cũng không thể hiện bất kỳ kỹ xảo chiến đấu nào, chính là đơn thuần dựa vào kỹ năng mà nghiền ép.
Thực lực của Vu Dịch là 90 điểm, điểm số của Trần Thư chắc chắn là 100 điểm, mọi người cho rằng chỉ kém 10 điểm nhưng thật ra là bởi vì tổng điểm chỉ có 100 điểm.
– Chênh lệch quá xa.
Liễu Phong lắc đầu, câu vừa rồi thật ra hắn ta nói rất nhẹ, không ngờ lại đả kích nặng nề đến Vu Dịch.
– Không phải chỉ là tiền thôi sao! Trở về ta lập tức dùng lương hưu của gia gia điên cuồng mua kỹ năng!
Vu Dịch nắm chặt hai tay, thầm nói, trên mặt vẫn tràn đầy vẻ không phục.
– ?
Sắc mặt người xung quanh đều kỳ quái, nhịn không được giật giật khóe miệng, ngươi được lắm.
Vu Dịch hừ lạnh một tiếng, nói:
– Đều nhìn ta làm gì!
– Không… Không… Ngươi cười lên thật đẹp…
Vu Dịch nghĩ rằng Trần Thư chỉ là dựa vào kỹ năng Bạch Ngân mạnh mẽ nên mới có thể giành chiến thắng được.
Nhưng hắn ta lại không để ý đến Trì Tục Mãnh Công và Phân Thân của Husky, một cái là kỹ năng độc nhất, một cái là thần kỹ, cả hai đều là thứ không phải cứ dùng tiền là có thể mua được.
Hai kỹ năng có khả năng thích ứng cao, cộng với tốc độ tung kỹ năng nhanh bẩm sinh của Husky, thế cho nên mới mang lại hiệu quả chiến đấu đáng sợ đến mức như vậy.
– A!
Liễu Phong lắc đầu, Vu Dịch à, ngươi không nghe lọt được một câu nào của Liễu thúc của ngươi mà…
– Được rồi! Tiết học hôm nay chính là như vậy, các vị trở về nhớ tiêu hóa lại cho tốt đi!
Sau khi lớp Thực Chiến kết thúc, mọi người lần lượt rời đi.
– Trần Thư, ba người các ngươi chờ một chút!
Liễu Phong gọi mấy người Trần Thư lại, hiển nhiên hắn ta có chuyện gì đó muốn bàn giao.
…
Trên con đường đi đến nhà ăn của Hoa Hạ Học Phủ, bốn thầy trò đang thong thả tản bộ.
– Liễu lão sư, cảm ơn ngươi!
Mặt mũi Trần Thư tràn đầy thành khẩn, trong mắt hiện lên vẻ tôn kính, hơn nữa hắn còn cúi đầu thật sâu chào Liễu Phong.
– ?
Liễu Phong áp dụng chiến thuật ngả người ra sau, hắn ta có chút bối rối trước hành động của Trần Thư.
– Ngươi bị gì đấy? Ngươi cũng có cử chỉ điên rồ giống Vu Dịch rồi đấy à?
– Ta hiểu thực lực của ta đã chinh phục được ngài, ngài nhất định đang muốn ban thưởng cho ta.
Trần Thư lấy ra một tờ giấy rồi nói:
– Lão sư, ta đã chuẩn bị xong từ trước rồi, ngài chỉ cần ký một chữ thôi là được.