Thần Cấp Lựa Chọn: Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội - Chương 610
Chương 610: Ngươi cười lên thật đẹp
Hắn ta cũng không ngờ Trần Thư lại trưởng thành nhanh như vậy, xem ra tài nguyên sau này lại được trút xuống lần nữa. Những học sinh còn lại mình thu nhận quả thực giống như để gom đủ số lượng vậy.
Nghĩ đến đây, hắn ta lại nhìn Vương Tuyệt và A Lương một cái, không khỏi lắc đầu thở dài.
– A Lương, sao ta lại cảm thấy ánh mắt Liễu lão sư nhìn như là đang thấy một đống phân vậy?
Vương Tuyệt gãi đầu, dường như hắn ta cũng bị ghét bỏ…
A Lương chính trực sửa lại nói:
– Không phải giống!
– …
– Được rồi! Vu Dịch, Trần Thư, các ngươi trở về trong đội ngũ đi, tỷ thí kết thúc!
Liễu Phong mở miệng nói, chuẩn bị lấy cuộc tỷ thí của hai người làm tài liệu để giảng dạy một khóa thực chiến.
– Vì sao…
– Hắn chỉ là một nhân vật nhỏ bé, dựa vào cái gì có thể so với ta…
Vu Dịch vẫn cúi đầu như cũ, không ngừng lặp lại mấy câu nói, đã có vài cử chỉ điên rồ.
Liễu Phong nhướng mày, đang muốn mở miệng thì lại bị Trần Thư ngăn lại.
– Lão sư, để ta. Ta đã học qua tâm lý học, kiêm chức đạo sư nhân sinh, am hiểu nhất là giúp người khác thoát khỏi sương mù.
Trần Thư cười nói, không ngờ Vu Dịch lại không thể chịu nổi đả kích lần này.
– Ngươi? Tâm lý học? Đạo sư nhân sinh?
Khóe miệng Liễu Phong giật giật, chung quy vẫn cảm thấy hơi khó tin.
Trên mặt Trần Thư mang theo nụ cười hiền hòa, nhìn vô cùng tỏa nắng khiến người khác cảm thấy hắn rất thân thiện.
– A? Chẳng lẽ thật sự học qua?
Liễu Phong không khỏi tin hai phần, muốn xem thử Trần Thư sẽ giúp đối phương như thế nào.
Ngay cả Trần Thư đến gần mà Vu Dịch vẫn không ngẩng đầu lên, chỉ là không còn tuyệt vọng lẩm bẩm nữa.
Trần Thư yên lặng đi đến phía sau hắn ta, giống như một đại ca ca hàng xóm, trên mặt vẫn giữ nụ cười ấm áp.
– Thả lỏng, thả lỏng, rất nhanh thôi!
Hắn nhẹ giọng an ủi, còn vỗ bả vai Vu Dịch.
Ngay sau đó tay phải của hắn khẽ động, một túi phân màu xanh lam xuất hiện…
– A cái này…
Những người còn lại ở phía sau đều cùng hô lên tiếng kinh ngạc, không ngờ Trần Thư sẽ ra một chiêu này.
Liễu Phong cũng ngẩn ngơ, nhưng đã không kịp ngăn lại nữa.
Hai tay Trần Thư cầm lấy miệng túi, trực tiếp thô bạo dùng túi phân trùm lên Vu Dịch.
– Mẹ nó! Cái thứ gì vậy!
Vu Dịch vốn đang ở trạng thái điên rồ thì thoáng cái liền bừng tỉnh.
Mùi phân Urea quen thuộc làm cho hắn ta như đang ở trong vực sâu, ngay lập tức khôi phục lại từ đả kích trước đó.
Muốn giúp người thoát khỏi ác mộng thì chỉ cần cho hắn ta một cơn ác mộng kinh khủng hơn là được.
– Dịch thiếu, cảm giác hiện giờ thế nào?
Khóe miệng Trần Thư vẫn là nụ cười ấm áp, hai tay nắm chặt lấy miệng túi phân.
– Tên trời đánh Trần Thư!
Vu Dịch kêu gào thảm thiết, mặc dù cũng là Ngự Thú Sư Hắc Thiết Cấp nhưng tố chất thân thể hắn ta không bằng Trần Thư, không có cách nào thoát khỏi túi phân tội ác.
– …
Mọi người đều câm nín, nhìn Vu Dịch đang giãy giụa như nhìn thấy heo nhà năm mới chờ làm thịt.
– Được rồi!
Khóe miệng Liễu Phong giật giật, vậy mà hắn ta lại đi tin tưởng lời nói bậy của Trần Thư.
Ngươi xác định đây là đạo sư nhân sinh?
– Lão sư, còn cần chút thời gian nữa! Ta muốn giúp hắn ta hoàn toàn thoát khỏi ác mộng!
Khóe miệng Trần Thư cong lên một nụ cười tà ác, hai tay tăng thêm lực độ, gắt gao bao lấy Vu Dịch.
Mấy phút trôi qua.
Trần Thư mới thản nhiên lấy túi phân xuống, trong mắt hiện lên vẻ đáng tiếc.
– Mẹ nó!
Vu Dịch xoay người lại, trong mắt tràn ngập phẫn nộ, quả nhiên không còn thấy dáng vẻ cử chỉ điên rồ trước đó nữa.
– Hả? Cái gì?
Trần Thư trừng mắt liếc hắn ta, đồng thời đung đưa túi phân trong tay.
Vu Dịch rùng mình một cái, bởi vì sợ hãi mà nuốt một ngụm nước bọt.
Trên mặt hắn ta gượng gạo nở một nụ cười cứng nhắc, nói:
– Mẹ của ngươi… là dì của ta…
– Cái này cũng không sai, về trong đội ngũ đi!
Trần Thư gật đầu, cất túi phân vào ba lô tác chiến.
Trong mắt Vu Dịch đầy sự không phục nhưng bất đắc dĩ tài nghệ không bằng người, chỉ có thể ủ rũ cúi đầu về vị trí ban đầu.
– Liễu lão sư, ngươi xem, một lúc đã chữa khỏi!
Trần Thư nhếch môi cười một tiếng, không khỏi cảm thán y thuật tinh tế của mình, quả nhiên là danh y lấy việc cứu người làm niềm vui.
– Đúng rồi, các bạn học, nếu mọi người có bất kỳ vấn đề tâm lý gì thì cứ đến tìm ta!
Trên mặt Trần Thư nở nụ cười hiền hòa, nói:
– Ta chuyên nghiệp hơn bác sĩ tâm lý của trường học nhiều! Tin tưởng ta sẽ không sai!
Nhìn nụ cười của hắn, mọi người phía dưới đều cùng rùng mình.
Ngày xưa có điện trị nghiện internet, nay có túi phân trị bệnh tâm lý đúng không?
– Được rồi, nhanh trở về vị trí đi!
Liễu Phong lắc đầu, trong số các học sinh mà mình đã dạy thì thiên phú và thực lực của Trần Thư chắc chắn là mạnh nhất nhưng đáng tiếc là người này có chút không bình thường…
Hôm nay chính thức bắt đầu khóa học thực chất.
– Chúng ta lấy trận tỷ thí của hai vị đồng học vừa rồi làm mẫu!
Vừa dứt lời, mặt mày ủ rũ của Vu Dịch thoáng cái lại trở nên sa sút hơn.
Lần tổn thương thứ hai đến nhanh như vậy sao?