Thần Cấp Lựa Chọn: Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội - Chương 576
Chương 576: Giống như là bị bọn cướp uy hiếp. . .
A Lương nói: – Ta đã có sắp xếp rồi! Trong kỳ nghỉ sẽ đi dạy kèm cho một học sinh cấp ba ở Kinh Đô.
– Ngươi dạy kèm người khác?
Trần Thư nhướng mày dò hỏi:
– Dạy làm chứng hay dạy thông bồn cầu?
– Cút!
Trần Thư lại nhìn về phía Vương Tuyệt rồi hỏi:
– Lão Vương, còn ngươi thì sao?
Vương Tuyệt nhún vai trả lời:
– Ta muốn đi cùng một Ngự Thú Đoàn giúp đỡ trang trí đồ đạc!
– Đều có việc làm à?
Trần Thư cau mày, nếu hắn một mình trải qua kỳ nghỉ mà lỡ như xảy ra chuyện gì đó, há chẳng phải sẽ không có ai giúp hắn chia sẻ trách nhiệm à?
– Bỏ đi.
Trần Thư thở dài nói:
– Bận, đều bận, bận rộn quá…
Ngay khi hắn đang suy nghĩ xem nên trải qua ngày lễ Quốc Khánh như thế nào thì một giọng nói lạnh lùng truyền đến.
– Ngươi là Trần Thư?
Trần Thư hơi giật mình, vừa quay đầu lại đã thấy có mười mấy người đang tràn đầy vẻ thù hận đi đến.
– Không phải đâu!
Hắn bình tĩnh lắc đầu.
Lưu Khanh của Ngự Thú Hội nhíu mày:
– Ngươi dám nói mình không phải Trần Thư?
Ánh mắt hắn ta nhìn về phía đám người Vu Giang, chẳng lẽ hắn ta nhìn nhầm?
– Lưu sư huynh, chính là hắn, dù có biến thành tro ta cũng nhận ra!
Vu Giang lập tức đứng lên nói:
– Hôm nay ngươi nhất định phải cho chúng ta một lời giải thích!
– Ồ! Chờ ta một chút!
Vẻ mặt Trần Thư bình tĩnh, mở ba lô chiến đấu ra rồi ném cho Vu Giang thứ gì đó.
– Ừm? Đây là cái gì?
– Băng dán cho các ngươi đó!
– ?
Lưu Khanh hai tay ôm ngực nói:
– Tên nhóc nhà ngươi có chút gan dạ đấy!
Thực lực của hắn ta là Hắc Thiết Cấp Tam Tinh, lại là năm ba khối thiên tài, đương nhiên là không sợ tân sinh như Trần Thư đây.
Lưu Khanh bình tĩnh nói tiếp:
– Cho ngươi hai lựa chọn, hoặc là bị bọn ta đánh một trận, hoặc là dùng Khế Ước Linh thi đấu công bằng!
– Đừng nói nữa, ta chọn cái thứ nhất!
Trần Thư di chuyển tay phải của mình, một con dao giết lợn dính đầy vết máu đen lại xuất hiện…
– …
Vẻ mặt Lưu Khanh cứng đờ, không khỏi nuốt nước miếng.
Tuy là Hắc Thiết Cấp Tam Tinh nhưng thể lực của hắn vẫn không thể chống chọi được với nhát dao giết lợn…
– Hừ!
Lưu Khanh cố hết sức giữ bình tĩnh nói:
– Lưu Khanh ta không bao giờ cho người khác có cơ hội lựa chọn, ngươi chỉ có thể chấp nhận lựa chọn thứ hai!
– …
Khóe miệng những người đi cùng hắn ta đều giật giật, không ngờ khả năng ứng biến của Lưu Khanh lại mạnh như vậy!
Trần Thư định nói gì đó, nhưng một bảng lựa chọn đã xuất hiện trước mặt hắn.
【
Phương án một: Đồng ý với đối phương, dùng Khế Ước Linh tỷ thí một phen, giành được thắng lợi. Phần thưởng hoàn thành: Đại Lượng Ngự Thú Lực + độ thuần thục của Đại Lực Dược Tề tăng lên cấp Tông Sư.
】
【
Phương án hai: Từ chối tỷ thí, giơ cao đao mổ heo rồi hô to: “Cho dù là đối mặt với kẻ địch mạnh đi nữa thì ta cũng phải chém ra một mảnh thế giới tươi sáng!” Phần thưởng hoàn thành: Một cây đao mổ heo hoàn toàn mới!
】
【
Phương án ba: Đặt đao mổ heo lên cổ mình, nếu như đối phương không tha thứ thì lập tức lấy cái chết tạ tội! Phần thưởng hoàn thành: Thu được danh hiệu “Kẻ tàn nhẫn chân chính”, hiệu quả mang lại: Người qua đường sẽ dễ dàng cảm thấy sợ hãi với ngươi.
】
Trần Thư hơi ngẩn người, nhịn không được mà há hốc miệng.
Cái lựa chọn thứ hai với thứ ba quá là bất hợp lí rồi đấy… Mẹ nó, thật đúng là một cái hệ thống lật trời mà!
– Ta ngược lại có thể đồng ý tỷ thí với các ngươi…
Trần Thư sờ sờ cằm, nói:
– Nhưng ta phải hỏi trước một chút, ai sẽ đánh với ta?
Lời này vừa nói ra, đám người Lưu Khánh nhìn nhau một cái.
– Khánh ca, để ta lên đi!
Trong mắt Vu Giang có hận ý, hắn ta đã bị Trần Thư chọc cho nhiều lần, cơn giận trong lòng nhất định phải phóng thích ra!
Lưu Khánh nhướng mày, mở miệng nói:
– Có nắm chắc không?
Vu Giang đi tới bên tai đối phương, nói nhỏ:
– Một tên tân sinh mà thôi, yên tâm gây khó dễ!
Hắn ta cũng là Hắc Thiết Nhất Tinh, nhưng đã ăn đầy đủ dược tề chủ yếu cho nên sức chiến đấu cũng không kém. Người có thể vào được Học Bá Lâu thật ra cũng không đơn giản.
Hơn nữa, hắn ta cũng đã điều tra qua hai Khế Ước Linh của Trần Thư đều là cấp D nên tất nhiên có lòng tin tất thắng.
Lưu Khánh gật đầu nói:
– Vậy Vu Giang sẽ đánh với ngươi!
– Chỉ có hắn ta thôi ư?
Trần Thư nhíu mày, nói:
– Nếu là tỷ thí đơn thuần thì ta không đánh đâu, hay là chúng ta đặt được một ngàn tín chỉ đi?
– Một ngàn?
Vẻ mặt đám người Lưu Khánh giật mình, ngươi thật sự dám mở miệng nói như thế!
Một ngàn tín chỉ tương đương với hơn trăm triệu, cho dù có nhiều tiền như vậy đi nữa thì cũng luyến tiếc đặt cược toàn bộ.
Lưu Khánh nhướng mày, mở miệng nói:
– Chỉ cược hai trăm tín chỉ!
Bọn hắn cũng không phải là người ngu, Trần Thư đã dám cược thì nhất định đã nắm chắc rồi.
– Không được, quá ít!
Trần Thư lắc đầu, nói:
– Năm trăm tín chỉ!
Lưu Khánh nói:
– Ba trăm!
– Mẹ nó ta nói năm trăm!
Vẻ mặt Trần Thư phát lạnh, trực tiếp lại lấy đao mổ heo ra…
– Mẹ nó! Đây rốt cuộc là ai uy hiếp ai vậy!