Thần Cấp Lựa Chọn: Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội - Chương 574
Chương 574: Không phân rõ rốt cuộc ai là chó… (2)
A Lương và Vương Tuyệt đều khẽ giật mình. Tuy bọn họ có hơi ngượng ngùng, nhưng Trần Thư lại hoàn toàn không biết xấu hổ là gì! – Con mẹ nó, vụ nổ là do ngươi gây ra, bây giờ ngươi lại đòi ngược tiền cứu mạng của bọn ta ư?
Khóe miệng A Lương giật giật, hắn ta nói:
– Mật khẩu tài sản mới đấy à?
Trần Thư ho khan một tiếng rồi bình tĩnh trả lời:
– Ừm… đào tiền mà, không mất mặt đâu!
– Mất mặt, mẹ nó, cực kỳ mất mặt đấy chứ!
A Lương lắc đầu rồi nói:
– Ta nói thật đấy, cho ta vay chút, ta chuẩn bị khởi nghiệp!
– ?
Trong mắt Trần Thư hiện lên sự nghi hoặc, hắn hỏi:
– Ngươi? Khởi nghiệp ư?
Khóe miệng A Lương mang theo nụ cười tự tin, hắn ta nói:
– Bây giờ, ta có kế hoạch, ngươi có tài chính, đây chính là tổ hợp Ngọa Long Phượng Sồ (*) mà!
(*) Ngọa Long Phượng Sồ: từ chỉ Gia Cát Lượng và Bàng Thống trong thời Tam Quốc, Trung Quốc; là những nhân tài sẽ tạo nên nghiệp lớn.
Hắn ta lấy ra một tấm bản đồ của Hoa Quốc rồi chỉ vào Thanh Tuyết Sơn ở phía tây bắc, cũng chính là ngọn núi cao nhất trong nước.
– Ta chuẩn bị tìm người cho nổ Thanh Tuyết Sơn!
Trần Thư nói:
– Sau đó trực tiếp vào tù sao?
– Sao có thể như thế được chứ! Để ta nói xong đã, ta đã lập kế hoạch này từ khi ta còn học cấp ba, nhưng đáng tiếc vẫn luôn không có tài chính để thực hiện!
A Lương xua tay mà nói:
– Đến lúc đó, Thanh Tuyết Sơn sẽ trở thành một mảnh đất bằng, chúng ta có thể phát triển các dự án bất động sản. Mà một mảnh đất lớn như vậy thì còn không phải là kiếm lời đếm tiền đến rụng tay hay sao?
– …
Hai người Trần Thư và Vương Tuyệt đều xúm lại để nghe kế hoạch kinh doanh của A Lương.
– Không cần quá mức kinh ngạc, đây mới chỉ là bước đầu tiên mà thôi!
Tinh thần A Lương phấn chấn, hắn ta lại chỉ vào một vùng biển trên bản đồ.
– Những tảng đá rơi xuống từ Thanh Tuyết Sơn nhất định không thể lãng phí được. Ta chuẩn bị dùng những tảng đá đó để lấp vùng biển này!
– Đến lúc đó, chúng ta lại tiếp tục phát triển bất động sản thì chẳng phải tiền về ào ào hay sao?
– Con mẹ nó, ngươi thật đúng là quỷ tài thương nghiệp mà!
Trần Thư và Vương Tuyệt đồng loạt thực hiện một cử chỉ quốc tế (giơ ngón giữa), quả thực chính là làm bậy làm bạ mà!
– Không phải, ta còn có kế hoạch nữa mà!
A Lương lập tức giải thích mà nói:
– Lại bàn bạc thêm chút đi, nếu thật sự không được nữa thì lắp thang máy ở Thanh Tuyết Sơn, lát gạch men sứ ở Thủy Hoàng Thành cũng đều là con đường dẫn đến sự giàu có mà…
Hai người không quay đầu lại mà đi thẳng về tới trong phòng của mình.
Buổi sáng ngày 30 tháng 9.
Khi Trần Thư đang ngủ say thì một cuộc điện thoại gọi đến.
– Hả? Ai vậy?
– Ta là Lục Uyên của Ngự Thú Hội! Trong vòng năm phút nữa đến Ngự Thú Quán số hai! Nếu ngươi không đến…
– Tút tút tút ~
Trần Thư ngáp một cái rồi lại đi thẳng vào giấc ngủ.
Trước Ngự Thú Quán số hai, trong mắt một nam sinh có thân hình cao lớn tràn đầy lửa giận.
– Gan lớn thật, dám cúp máy của Lục Uyên ta à!
Vu Giang thận trọng hỏi:
– Lục ca, giờ chúng ta làm gì?
Hắn ta muốn lấy lại danh dự, nhưng tối hôm qua đã bị dọa cho sợ vỡ mật nên cũng chỉ có thể đến nhờ vả cường giả của Ngự Thú Hội.
– Chờ hắn tan học!
Lục Uyên hừ lạnh một tiếng rồi nói:
– Bốn tên vô dụng, vậy mà lại bị một tân sinh bắt nạt!
Bốn người Vu Giang đứng khúm núm chứ cũng không dám phản bác.
Không phải bọn họ đánh không lại, mấu chốt là đối phương ra tay không theo lẽ thường chút nào cả!
. . .
Chín giờ rưỡi sáng, Trần Thư duỗi cái lưng mệt mỏi, hắn bị tiếng kêu ngoài cửa của Vương Tuyệt đánh thức.
Vốn dĩ hôm nay không có tiết nhưng bọn họ lại cần phải tham dự cuộc họp lớp, chủ yếu nói về các điều cần chú ý trong kỳ nghỉ.
– Thật là xúi quẩy, mới sáng sớm đã bị chó đánh thức mà!
– ?
Vương Tuyệt quay đầu nhìn lại, ngươi có chắc ngươi không mắng ta đấy chứ?
– Lão Vương, đừng hiểu lầm, ta đang nói là có một cú điện thoại, hình như tên là Lục Uyên gì đó, lảm nhảm một đống, cũng không biết hắn ta nói cái gì.
– Lục Uyên?
Vương Tuyệt vốn dĩ cũng không để ý, nhưng hắn ta vừa nghe đến cái tên này thì lập tức trở nên kinh ngạc.
Trần Thư hỏi:
– Sao vậy, ngươi biết hắn ta à?
– Hắn ta là sinh viên năm bốn, mà còn là thiên tài thuộc top năm nữa kìa! Hình như hắn ta đã trở thành Bạch Ngân Cấp rồi thì phải.
– Bạch Ngân Cấp?
Trần Thư nhướng mày, không ngờ lại đụng phải một kẻ khó chơi.
Vương Tuyệt nói:
– Hảo hán không chịu thiệt thòi trước mắt, hay là chúng ta đi xin lỗi bọn họ?
– Xin lỗi cái rắm ấy!
A Lương đi đến rồi nói:
– Chúng ta tìm cơ hội rồi trực tiếp bỏ thuốc xổ vào đồ ăn ngoài của bọn họ luôn cho rồi!
Khóe miệng Vương Tuyệt giật giật:
– ?
– Thôi bỏ đi, một tên Bạch Ngân Cấp mà thôi, không đáng giá nhắc tới!
Trần Thư nhún vai rồi nói:
– Tội phạm Nam Giang không sợ bất kỳ ai cả!
Hắn nói xong thì tay phải mò mẫm trong túi quần, âm thầm gửi một tin nhắn cho Liễu Phong…