Thần Cấp Lựa Chọn: Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội - Chương 573
Chương 573: Không phân rõ rốt cuộc ai là chó…
Chỉ thấy Vương gia phụ trách quản lý ký túc xá đang nói chuyện điện thoại, lão làm ra mấy cử chỉ rồi lại thở dài một tiếng. Sau đó, lão lại nói với đầu dây bên kia: – Alo, chỗ này của ta có ba mươi hai người chết muốn đặt suất làm tang lễ, ta có thể nhận được bao nhiêu tiền hoa hồng vậy?
– ?
Liễu Phong trợn to hai mắt, hóa ra thật sự vẫn có người còn kỳ quái hơn cả ba người Trần Thư!
– Mới được chút thế thôi ư? Đúng là thương gia lòng dạ hiểm độc mà!
Túc quản Vương gia nhướng mày rồi nói:
– Ba mươi ba người chết kia thì sao?
– Cái gì? Ngươi hỏi ta vì sao lại tăng thêm một người ư? Lại thêm người thì không phải là ba mươi ba người à?
Ngay sau đó, đầu dây bên kia truyền đến một trận gào thét.
– Thật là không có tố chất!
Vương gia lầm bầm một câu rồi trực tiếp cúp điện thoại.
– Lão Liễu, tìm ta có chuyện gì không?
– Trường học để ngươi tới đây bảo vệ học sinh mà con mẹ nó, ngươi lại nghĩ đến việc cung cấp dịch vụ tang lễ sao?
Vương gia nhún vai rồi nói:
– Ta cũng phải ăn cơm mà! Ta sắp về hưu rồi, không cho ta kiếm thêm chút tiền à?
Liễu Phong mở miệng hỏi:
– Vậy tại sao trước đây, khi học sinh sắp xảy ra chuyện thì ngươi lại xen vào chứ?
Vương gia nói năng hùng hồn đầy lý lẽ:
– Trước đây đều chỉ có một người xảy ra chuyện, ta có nhận được đồng tiền hoa hồng quái nào đâu!
– ?
Liễu Phong hơi sửng sốt, nhưng hắn ta lại bị nói cho á khẩu không trả lời được.
Nói đi cũng phải nói lại, hình như điều này cũng hợp lý…
– Hả? Bên ngoài không có động tĩnh gì nữa sao?
Túc quản Vương gia khẽ ồ lên một tiếng, lão phát hiện ra trên hành lang đã không còn tiếng cười khủng bố của Trần Thư nữa.
– Còn nói nhảm nữa! Nếu để chúng tiếp tục thì có mà khiến mấy học sinh còn lại sinh ra bóng ma tâm lý à.
Liễu Phong thở dài rồi nói:
– Lão Vương, ta thật sự phải nói ngươi một chút!
Vương gia hít một hơi thuốc lá khô rồi nói:
– Ta làm sao?
– Cho dù xuất phát từ quan điểm của lão sư trong trường hay là bạn bè của ngươi thì ta đều muốn nghiêm túc nhắc nhở ngươi thế này!
Liễu Phong nhích lại gần rồi nói:
– Khi ngươi về hưu thì hoàn toàn có thể hùn vốn cùng ta để mở một công ty mai táng mà!
– ?
Vương gia khẽ giật mình, sau đó lão lập tức hoảng sợ nói:
– Bà mẹ nó, sao ta lại không nghĩ đến chuyện này nhỉ?
Hai lão sư quá khích bắt đầu thảo luận về tính khả thi của chuyện này…
…
– Sảng khoái quá!
Lúc này, Trần Thư đang nằm trên ghế sô pha trong ký túc xá, dáng vẻ trông vô cùng thoải mái.
– Ngươi bị bệnh đấy à?
A Lương ngáp dài rồi dọn dẹp hành lý của mình.
– Các ngươi không hiểu được đâu!
Trần Thư lại hoàn thành một lần lựa chọn và đạt được ban thưởng là Ngự Thú Lực đại lượng.
E rằng cả đời này, những người khác cũng không được trải qua loại cảm giác vui vẻ khi chỉ cần nằm mà cũng có thể mạnh lên như thế này.
Hắn bật TV lên và xem chương trình hoạt hình đã lâu không xem.
A Lương cũng nằm xuống rồi mở miệng hỏi:
– Trần Thư, ngươi cầm USB này định làm cái gì đấy?
– Không có gì đâu.
Trần Thư lắc đầu, trong tay hắn cầm một ổ USB tới từ tổ chức Ám Dạ.
Lúc trước, hắn đã nghi ngờ có cái gì đấy làm bại lộ hành tung của hắn.
Khi đó xung quanh căn cứ chỉ toàn là hung thú, nếu không có thủ đoạn đặc thù thì sao có thể khóa chặt chính xác vị trí của hắn được cơ chứ?
Bùm!
Chỉ thấy một con Husky xuất hiện, nó phun ra một cái Hỏa Cầu đốt cháy ổ USB gần như không còn sót lại gì.
Vỗn dĩ Trần Thư muốn mượn cái này để hãm hại những người còn lại, nhưng hắn lại lo lắng chính mình bị để mắt tới nên cũng chỉ có thể hủy diệt nó.
– Bà mẹ nó, Husky, ngươi dám làm hỏng USB trị giá hàng triệu của ta ư?
Vẻ mặt Trần Thư chấn động, hắn lập tức móc ra cuốn sổ nhỏ rồi thì thầm:
– Ta phải ghi lại…
– ?
Đôi mắt của Husky vốn dĩ tràn ngập trí tuệ, nhưng bây giờ tất cả đều là dấu chấm hỏi.
Sương mù nổi lên bốn phía, nó vậy mà không phân rõ rốt cuộc ai mới là chó…
Đúng lúc này, A Lương nhích lại gần rồi xoa đôi bàn tay mà cười nói:
– Trần Thư, có thể cho ta mượn ít tiền được không?
– A Lương à, có rất nhiều cách để sỉ nhục người khác, ngươi không cần thiết phải làm thế này đâu!
Trần Thư vỗ vai của hắn ta rồi nói:
– Mọi người đều bằng tuổi nhau, ngươi cũng không có tiền thì ta có cái rắm ấy!
– …
A Lương nói:
– Chẳng phải ngươi đã kiếm được mấy chục triệu từ kỳ huấn luyện quân sự sao…
Bởi vì Lãnh Chúa Hắc Thiết Cấp chủ yếu đều bị Trần Thư giết chết mà ba người A Lương cả ngày chỉ có thể lo xử lính thường, cho nên bọn họ cũng hơi ngại mở miệng đòi chia tiền lời.
– Xin lỗi, ta quên mất…
Trần Thư sững sờ mất một lúc rồi sau đó mới nhớ ra.
Vẻ mặt hắn thành thật mà nói:
– Lúc ấy thật sự gặp phải vụ nổ lớn, may mắn có ta ra tay cứu các ngươi nên mới thoát được. Không phải các ngươi cũng nên thanh toán tiền cứu mạng kia rồi hay sao…
– ?