Thần Cấp Lựa Chọn: Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội - Chương 571
Chương 571: Túi phân có độc… (2)
Đúng lúc này, trên lầu lại truyền tới động tĩnh. – Má nó, đừng có chờ đến khi ta trở thành Hắc Thiết Cấp, nếu không đến lúc đó ta đánh chết các ngươi!
Chỉ thấy bên ngoài phòng ký túc xá 333, bốn sinh viên năm hai hợp sức đã chế phục được Vương Tuyệt và A Lương.
Bọn họ chính là bốn người Vu Giang đã bị Trần Thư đánh một trận tơi bời trong Ngự Thú Quán trước đây.
A Lương và Vương Tuyệt bị ép vào tường, trong lúc nhất thời không thể thoát ra được.
Tuy A Lương có kỹ xảo cận chiến, nhưng bởi vì thể lực không theo kịp nên đương nhiên hắn ta đánh không lại bốn Hắc Thiết Cấp, hắn ta cũng chỉ có thể buông mấy lời tàn nhẫn.
– Một đám nhãi con tân sinh viên, thật sự gan to quá nhỉ?
Trong mắt Vu Giang có hận ý, hắn ta đã muốn lấy lại danh dự từ lâu rồi, nhưng ngặt nỗi đụng phải thời gian tân sinh viên đi huấn luyện quân sự nên hắn ta cũng chỉ có thể vẫn luôn chờ đợi.
– Ngươi còn mơ tưởng trở thành Hắc Thiết Cấp sao? Chỉ có các ngươi tiến bộ, chúng ta không tiến bộ chắc?
Vương Dương Thần khoanh hai tay trước ngực, hắn ta cười nhạo mà nói:
– Chỉ cần các ngươi vẫn còn là học đệ của chúng ta, vậy thì các ngươi cũng chỉ có thể vẫn luôn bị chúng ta đè ép mà thôi, biết chưa hả?
– Trần Thư đâu rồi? Chết trong Dị Không Gian luôn rồi à?
Trong mắt một người khác hiện lên vẻ không kiên nhẫn, hắn ta vỗ đầu Vương Tuyệt.
Vu Giang khoanh tay trước ngực, vô cùng bá khí mà nói:
– Dám chọc người của 103 chúng ta thì chúng ta sẽ khiến các ngươi…
Bùm!
Vu Giang còn chưa nói dứt lời, chỉ thấy thân thể của hắn ta trực tiếp bay ra ngoài rồi cuối cùng bị té ngã sấp mặt trên đất…
– Ai?
Vương Dương Thần phản ứng lại ngay lập tức, nhưng bỗng nhiên trước mắt hắn ta lại xuất hiện một hắc ảnh.
– Bà mẹ nó, thứ quái gì vậy!
Hắn ta trực tiếp bị túi phân trùm lại, hắn ta cố gắng hết sức để thoát ra nhưng đáng tiếc không làm nên trò trống gì.
Bùm!
Trần Thư lại đạp một cái nữa, trực tiếp đá hắn ta bay ra rồi té thành một đống cùng với Vu Giang.
Hai người còn lại cũng không hấp tấp, bọn họ lập tức lùi lại phía sau, lựa chọn đỡ hai người Vu Giang và Vương Dương Thần dậy.
– Trần Thư, cuối cùng ngươi cũng dám xuất hiện rồi sao?
Vu Giang xoa mông. Hắn ta vừa mới nói mấy lời đe dọa thì đã bị đạp bay, chuyện này nói ra có chút xấu hổ.
Trần Thư cười lạnh rồi nói:
– Cái gì mà gọi là dám chứ? Các ngươi thật sự cho rằng ta sợ bốn tên tôm nát cá ương các ngươi sao?
– Ta cũng muốn hỏi là ai cho các ngươi dũng khí nghĩ như vậy!
Vẻ mặt của bốn người Vu Giang đều trở nên lạnh lùng, bốn đánh một không phải là cho bọn họ muốn làm gì thì làm sao?
Còn Vương Tuyệt và A Lương đều chỉ có thể chất của người bình thường, không có tác dụng gì nhiều.
– Các ngươi thật sự không chạy sao?
Khóe miệng Trần Thư cười chế nhạo, trên tay trái lại xuất hiện một túi phân màu xanh lam.
Vẻ mặt của cả bốn người đều kinh ngạc, đặc biệt là Vương Dương Thần đã xuất hiện nỗi sợ hãi theo bản năng.
Hắn ta mở miệng nhắc nhở:
– Cẩn thận chút, cái túi đó có độc đấy! Trốn cũng trốn không thoát được!
– Không sao, mỗi lần hắn chỉ có thể trùm một người mà thôi!
Vu Giang an ủi, bọn họ có tới bốn người nên chỉ xem ai mới là kẻ xui xẻo thôi.
Nhưng ngay khi bốn người bọn họ mới bình tĩnh lại một chút thì Trần Thư đã lấy ra một loại vũ khí mới.
– Con mẹ nó chứ!
Đôi mắt của bốn người co rút lại, chỉ thấy trên tay phải Trần Thư vậy mà lại xuất hiện một con đao mổ heo…
Bốn người nhìn vết máu đen và lưỡi đao sắc bén kia thì trong lòng không khỏi cảm thấy ớn lạnh.
– Mọi người còn chỉ là sinh viên, không cần phải làm đến mức như vậy đâu…
Khóe miệng Vu Giang giật giật, hắn ta cảm thấy có chút sợ hãi.
Mặc dù những người trong tòa Học Bá Lâu đều là những phần tử hiếu chiến nhưng quá lắm bọn họ cũng chỉ vật lộn với nhau, còn chưa thấy ai dùng đao mổ heo bao giờ cả đâu!
– He he…
Tay trái của Trần Thư giữ túi phân, tay phải thì cầm đao mổ heo, trên mặt còn hiện lên một nụ cười âm trầm.
Đúng lúc này, ánh trăng trắng bệch chiếu vào, vừa đủ để có thể thấy rõ ràng gương mặt của Trần Thư.
Cảnh tượng kinh hoàng như vậy khiến cả bốn người đều rùng mình một cái.
– Ta cảm thấy hơi trễ rồi, không thể gây ảnh hưởng đến các đồng học khác nghỉ ngơi được! Hay là chúng ta rút lui trước đi?
Vu Giang khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, hắn ta cảm thấy mọi chuyện dần vượt ra ngoài tầm kiểm soát của mình.
Không chờ ba người khác trả lời, Vu Giang lại tiếp tục nói:
– Ta hoàn toàn đồng ý, chúng ta rút lui trước!
Hắn ta vừa dứt lời thì lập tức dẫn đầu mà chạy thẳng xuống lầu.
Ba người còn lại ngẩn ra. Con mẹ nó, ngươi tự biên tự diễn đấy à?
– Ăn một đao của ta đây này!
Vẻ mặt của Trần Thư trở nên lạnh lùng, hắn xách theo đao mổ heo rồi chạy lên phía trước.
– Cứu ta với!
Cơ thể của cả ba người run lên, bọn họ lập tức đuổi theo Vu Giang.
– Đừng để ta đuổi kịp các ngươi đấy! Nếu không ta sẽ băm từng người một ra bã…