Thần Cấp Lựa Chọn: Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội - Chương 569
Chương 569: Liễu tiên sinh, ngươi được lắm đấy (2)
Biểu cảm của Liễu Phong bình tĩnh, hắn ta nói: – Đây là cuộc họp thảo luận, không phải phiên toà! Ngươi đang kết tội cho ai đấy hả?
– …
Lục Minh im lặng, lão ta không tiếp tục lên tiếng nữa.
Trần Thư nhịn không được mà giơ ngón tay cái lên. Hắn không ngờ Liễu Phong mới nói dăm ba câu mà đã hạ gục được Lục Minh rồi.
Vương Chấn Long nói:
– Được rồi, cuộc họp lần này xác thực chỉ thảo luận nguyên nhân xảy ra vụ nổ, không phải tìm tội phạm gây ra. Bây giờ xem ra, khả năng cao chuyện này là do thiên tai gây ra.
Thật ra, hắn ta cũng có chút nghi ngờ Trần Thư, ai bảo ngày đầu tiên mới đến thì tiểu tử này đã cho nổ tung nhà đá của căn cứ cơ chứ?
Nhưng bây giờ, hắn ta nhìn thấy khả năng khẩu chiến của Liễu Phong thì lập tức lựa chọn ngậm miệng không nói.
Cuối cùng, một đám người kết thúc thảo luận, vẫn xếp sự việc này vào loại do hiện tượng tự nhiên gây ra.
Sau khi cuộc họp kết thúc, Trần Thư thở phào nhẹ nhõm. Hắn về đến khách điếm cùng với Liễu Phong.
Vào buổi chiều, tân sinh viên của Hoa Hạ Học Phủ đã chuẩn bị rời đi.
Tuy kỳ huấn luyện quân sự xuất hiện chút ngoài ý muốn, nhưng nhìn chung thì lần này cũng xem như miễn cưỡng viên mãn.
– Lên xe hết đi!
Liễu Phong chỉ huy người của lớp Ngự Thú ba. Nếu hắn ta tới rồi vậy thì sĩ quan huấn luyện Hứa Sơn đương nhiên sẽ rời đi.
Mấy người Trần Thư ngồi lên xe buýt, bọn họ chuẩn bị trở về.
Về phần Hoang Thạch Sơn Lâm, Dị Không Gian này vẫn phải phong tỏa một khoảng thời gian bởi vì lo lắng sẽ lại xuất hiện vụ nổ lần nữa.
Bên trong Hoa Quốc có mấy trăm Dị Không Gian cấp phổ thông, việc phong tỏa này cũng sẽ không gây ra ảnh hưởng gì.
– Cuối cùng cũng thoát khỏi huấn luyện quân sự, có thể nghỉ lễ Quốc Khánh rồi!
Mọi người trên xe đều tươi cười, bọn họ đang suy nghĩ xem sẽ trải qua ngày Quốc Khánh như thế nào.
– Tiểu tử, ngươi được lắm!
Liễu Phong đi đến hàng sau xe buýt, ngồi xuống cùng chỗ với bốn người Trần Thư.
Hai mắt Trần Thư hiện lên vẻ mờ mịt, hắn nói:
– Cái gì cơ?
– Bớt giả vờ giả vịt với ta! Ngươi cho rằng ngươi có thể giấu diếm được ta sao?
Liễu Phong mỉm cười, trong mắt hiện lên một tia sáng suốt, nhìn qua nhìn lại mà đánh giá Trần Thư.
Trong lòng Trần Thư giật mình, chẳng lẽ đều bị hắn ta đoán được rồi sao?
– Vụ nổ chắc hẳn là do ngươi gây ra, chẳng lẽ là do hung thú quá nhiều nên ngươi lo lắng căn cứ không trụ được sao?
– …
Khóe miệng Trần Thư giật giật, hắn im lặng không nói lời nào.
Rốt cuộc thì hắn nên nói Liễu Phong đoán đúng hay là nói hắn ta đoán không đúng đây?
Liễu Phong vỗ vai của hắn rồi nói:
– Ngươi không cần để ý làm gì. Thật ra, đây cũng là một chuyện tốt, vừa không làm bị thương những người khác, vừa giải quyết nguy cơ thú triều nữa!
– Ừm.
Trần Thư gật đầu, trong lòng hắn lại âm thầm nói bổ sung: Lão sư, thật ra thú triều cũng là do ta dẫn đến…
– Trần Thư, thật sự là do ngươi làm sao?
A Lương nghe thấy cuộc nói chuyện giữa hai người thì nhích lại gần, trong mắt hiện lên niềm khao khát.
– Ngươi có thể làm chút cho huynh đệ được không…
A Lương xoa đôi bàn tay, trong lòng hắn ta không khỏi mơ tưởng: Nếu như mang theo bom hạt nhân trong người thì không phải là hắn ta muốn làm cái gì thì có thể làm cái đó sao?
– Ta thật sự không có…
Trần Thư thấy biểu cảm của A Lương và Vương Tuyệt giống nhau thì chỉ có thể giang hai tay ra.
Bây giờ, hắn chỉ còn có một ít Tàng Hình Dược Tề và một bình Bạo Tạc Dược Tề, tất cả đều dùng để bảo mệnh.
Nếu như không có Đặc Thù Dược Tề của hệ thống thì lần này chắc chắn hắn đã đi đời nhà ma rồi.
– Ngươi không nghĩa khí gì cả!
Ba người đều lắc đầu, tỏ vẻ không hài lòng chút nào.
– Được rồi!
Liễu Phong nghiêm mặt lại rồi quát lớn:
– Là một Ngự Thú Sư, các ngươi sao có thể ỷ vào vật ngoài thân được? Khế Ước Linh mới là nền tảng của các ngươi, thật sự là lẫn lộn đầu đuôi mà!
– Là thiên tài của Hoa Hạ Học Phủ mà không có ánh mắt lâu dài gì cả sao?
Ba người A Lương hơi giật mình, ngay sau đó bọn họ xấu hổ mà cúi đầu.
Liễu Phong giáo sư nói rất có đạo lý!
Trần Thư thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng thì cũng thoát khỏi ba người dây dưa.
Ô tô vừa lái ra khỏi Hoang Thạch Trấn không lâu thì điện thoại của Trần Thư kêu lên một tiếng nhắc nhở, có một tin nhắn siêu tin được gửi đến.
Liễu Phong (chuyên nghiệp mở nhà hỏa táng): Trần Bì, vừa rồi có nhiều người trên xe quá không tiện nói. Thật ra, lão sư cũng muốn một quả bom hạt nhân để nghiên cứu xem sao.
– …
Khóe miệng Trần Thư giật giật, Liễu tiên sinh, ngươi cũng được lắm đấy…
Lúc ban đêm, xe buýt thành công đi đến cổng của Hoa Hạ Học Phủ.
Trải qua một tháng huấn luyện quân sự, 500 tân sinh viên đã trở lại trường học nguyên vẹn.
Mặc dù thời gian ngắn ngủi nhưng tâm cảnh của mọi người đều đã được cải thiện.
– Cuối cùng cũng đã trở lại!
Trần Thư đi đến cổng Học Phủ, trong lòng chỉ cảm thấy vô cùng hài lòng.
– Trần Thư, đi theo ta một chút!
Liễu Phong gọi hắn lại, đồng thời còn ám chỉ mà nhướng mày.
– …