Thần Cấp Lựa Chọn: Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội - Chương 362
Chương 362: Thế này không phải phần thưởng cho không à
Một con Khế Ước Linh cấp B, trên thi đấu ngự thú cấp tỉnh, thật sự là không lên được mặt bàn.
– Đi rồi!
Ba người Trần Thư ăn uống no nê, về lại khách sạn.
– Trước khi thi đấu, đều tự hành động, các ngươi muốn làm gì cũng được.
Trần Thư trực tiếp nói với hai người.
Sức chiến đấu của ba người so le không đồng đều, huấn luyện cũng không có ý nghĩa lớn.
Huống chi nhiệm vụ của hắn chỉ là giành được thứ tự top 10, dựa vào sức chiến đấu của Sử Lai Mỗ, đã có thể làm được rồi.
Sáng sớm hôm sau, Trần Thư trực tiếp rời khỏi khách sạn.
– Trước tiên đi xem các thiên tài của Nam Thương Thị đã.
Trần Thư ngồi xe tới Nam Thương Thị Nhất Trung, chuẩn bị làm chút chuyện.
– Cửa trường cũng hoành tráng vậy à?
Trần Thư nhìn cửa trường của Nhất Trung, quả thực là khí phái giống như đại học.
Nam Thương Thị có sáu trường trung học nổi tiếng cả nước, trên cơ bản hàng năm đều sẽ có học sinh thi vào Hoa Hạ Học Phủ, hơn nữa không chỉ có một vị.
– Tội phạm hàng lâm.
Trần Thư cười tà ác, trực tiếp đi tới Nhất Trung.
Nhưng mà, con đường khiêu chiến của hắn còn chưa bắt đầu đã trực tiếp kết thúc…
– Không phải học sinh của trường, cấm vào.
– Không phải, bác à, ta chính là người của Nhất Trung.
– Dẹp đi, ta liếc một cái là có thể nhìn ra ngươi không phải người tốt, nếu thực sự có học sinh như ngươi, ta khẳng định nhớ rõ.
Trần Thư không ngờ trực tiếp bị cản lại ở ngoài cửa trường.
– Bác à, ta nói thật mà.
Trần Thư thấp giọng nói:
– Kỳ thật, ta là Ngự Long Vệ!
Hắn chuẩn bị học tập Phương Tư, dựa vào thân phận của Ngự Long Vệ trực tiếp đi qua.
– Ê, Trấn Linh Cục à?
Ông bác thong dong điềm tĩnh , trực tiếp lấy di động ra, nói:
– Có người giả mạo Ngự Long Vệ, ở cửa Nhất Trung.
Hắn vừa ngẩng đầu, chỉ thấy Trần Thư sớm đã không thấy bóng dáng.
Trần Thư lúc này đang một đường chạy như điên, ngươi con mẹ nó ra bài không theo lộ số?
Trực tiếp gọi điện thoại cho Trấn Linh Cục tố cáo.
Hắn thở dài, không ngờ lại xuất sư bất lợi.
Ta đường đường là một Nam Giang Hãn Phỉ, ngay cả cửa trường cũng không vào được?
Mấy ngày kế tiếp, Trần Thư chạy khắp sáu trường trung học, kết quả không có bất ngờ, không ngờ đều không thể lẻn vào.
Thậm chí ngày thứ ba không chạy kịp đã trực tiếp bị đưa tới Trấn Linh Cục rồi.
Cũng may hắn chỉ bốc phét, cuối cùng bị phạt một ngàn nguyên khoản.
Nếu hắn dám giả tạo băng tay của Ngự Long Vệ, vậy không phải chỉ đơn giản là phạt tiền.
Mùng 10 tháng 3, khách sạn Nam Thương.
– Nam Giang Hãn Phỉ ta không ngờ lại lật thuyền.
Trần Thư nằm trên giường, vẻ mặt hậm hực, vốn muốn tới trước để làm chút chuyện.
Kết quả một cửa trường trung học cũng không vào được, lại phải vào Nam Thương Trấn Linh Cục một lần.
Hứa Tiểu Vũ gọi điện thoại tới, nói:
– Trần Thư, hôm nay sẽ rút thăm quyết định đối thủ.
– Tới đây.
Trần Thư thở dài, thu thập một phen, rời khỏi khách sạn.
Hôm nay Đấu Linh Trường đã biến thành náo nhiệt phi phàm, nhưng đại đa số đều tụ tập ở cửa, không thể đi vào.
Hiện tại là ngày tuyển thủ rút thăm, ngày mai mới chính thức mở màn thi đấu.
Ba người Trần Thư tới cửa, chỉ thấy có tám nhân viên công tác của Đấu Linh Trường trông coi, trực tiếp cản bọn họ lại.
– Đội ngũ dự thi của Nam Giang Thị.
Trần Thư lấy ra chứng minh tư cách dự thi của mình, là chính phủ Nam Giang Thị phát cho.
Một nhân viên công tác không ngừng quan sát giấy chứng nhận tư cách, lại nhìn Trần Thư từ trên xuống dưới, cuối cùng mới cho đi.
– Mẹ kiếp, có cần cẩn thận như vậy không?
Ba người thành công tiến vào Đấu Linh Trường, quy mô bên trong không phải là Đại Hưng Thị có thể so sánh.
Hội trường siêu lớn đủ để dung nạp cả vạn người, có thể cung cấp cho Ngự Thú Sư cấp Bạch Ngân chém giết.
Khi Trần Thư bước vào Đấu Linh Trường, lập tức nhìn thấy có phóng viên đang phỏng vấn học sinh.
– Bạn học Tạ Phong Ngữ, không biết lần thi đấu này, quý trường có lòng tin giành chức quán quân không.
Một nam sinh diện mạo ôn hòa mở miệng nói:
– Tỉnh Nam Thương thiên tài xuất hiện lớp lớp, không ai dám bảo đảm nhất định có thể đoạt được quán quân, nhưng Nam Thương Nhất Trung chúng ta sẽ toàn lực đối đãi!
Hai gã đội hữu còn lại của hắn đều gật đầu, không nhiều lời.
Phóng viên nhìn ra ba người đã không có hứng thú phỏng vấn, kết thúc một cách qua loa.
Đang lúc hắn chuẩn bị phỏng vấn đội ngũ của trường khác, một nam sinh tiến lên, đi tới trước mặt hắn.
Phóng viên còn chưa kịp phản ứng, đã trực tiếp bị đoạt đi microphone.
– Các vị bằng hữu khán giả, chào mọi người, ta là Trần Thư đến từ Nam Giang Thị! Mọi người có thể gọi ta là Nam Giang Hãn Phỉ.
Khóe miệng phóng viên giật giật, hình như ta không phải muốn phỏng vấn ngươi.
– Đầu tiên, ta rất vinh hạnh vì được tới tham gia thi đấu ngự thú cấp tỉnh, mọi người có thể không biết ta, nhưng ta nghĩ khi thi đấu kết thúc, danh hào Nam Giang Hãn Phỉ của ta sẽ truyền khắp toàn bộ tỉnh Nam Thương.
– Nếu có bằng hữu khán giả muốn xin chữ ký của ta, hiện tại có thể đặt trước, mỗi chữ ký chỉ thu 9998! Đừng bỏ lỡ cơ hội.
– Có thể thôi đi không.