Thần Cấp Lựa Chọn: Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội - Chương 360
Chương 360: Hôm nay mới là ngày mừng năm mới (2)
Thẩm Vô Song nói, ngay sau đó gọi hai người tới.
Hắn thấp giọng nói khẽ:
– Hai ngươi trông chừng Trần Thư, ta sợ hắn lại cho nổ tung Nam Thương Thị.
Hai người đều nghẹn lời lão sư, ngài đúng là coi trọng chúng ta quá.
Tội phạm muốn cho nổ chỗ nào, không ai có thể cản được.
Thẩm Vô Song mở miệng nói:
– Các ngươi trở về thu xếp hành lý, buổi chiều đi luôn. Thời gian không đợi người.
Nghe thấy Trần Thư buổi chiều muốn đi, trên mặt mọi người đều không giấu được nụ cười.
Đây con mẹ nó mới gọi là năm mới.
Buổi chiều, ba người Trần Thư tới cửa trường, toàn bộ lớp huấn luyện đặc biệt đều đến tiễn đưa.
Có người trên mặt lộ ra quyến luyến, mở miệng nói:
– Lớp trưởng, đi đường cẩn thận.
Mọi người đồng thanh nói:
– Đúng vậy, nhất định phải cẩn thận.
Về phần rốt cuộc là bảo Trần Thư cẩn thận, hay là bảo nhân dân của Nam Thương Thị cẩn thận, vậy thì không biết được rồi.
– Không ngờ các vị lại luyến tiếc ta như vậy.
Trần Thư nhìn về phía mỗi người, nói:
– Nam Giang Hãn Phỉ ta rất cảm động.
Mọi người đồng thanh nói:
– Lớp trưởng, đi đi.
Người đi đường nhao nhao nhìn lại, tưởng là lãnh đạo nào của trường sắp đi công tác, kết quả lại là một đệ tử.
Người qua đường cảm thán nói:
– Nhân duyên của lớp trưởng đó tốt thật, không ngờ có nhiều người đến tiễn hắn đến thế.
Trần Thư mở miệng nói:
– Hay là chúng ta để tuần sau hẵng đi.
Những lời này vừa được nói ra, trong lòng tất cả mọi người đều căng thẳng.
Mẹ kiếp, chẳng lẽ giả vờ quá đà?
– Đừng! Đừng! Ngàn vạn lần đừng.
Thẩm Vô Song nói đầu tiên:
– Chính sự quan trọng hơn, vinh dự của Nam Giang Thị đều ở trên người ngươi.
Hắn trực tiếp nhét Trần Thư lên xe, chỉ sợ đối phương hối hận.
Trần Thư ngồi xe tới nhà ga, rời khỏi Nam Giang Nhị Trung.
– Tiểu Vũ, Hạ Băng, mị lực nhân cách của ta thực sự lớn như vậy à? Thì ra mọi người đều kính yêu ta.
Hai người ở ghế sau trầm mặc không nói gì, ngươi vốn không có một chút tự hiểu lấy mình à?
Mắt thấy Trần Thư đã rời khỏi, lớp huấn luyện đặc biệt của không nén được vui sướng trong lòng nữa, đều phá lên cười.
Dựa theo tình huống trước kia, thi đấu ngự thú cấp tỉnh sẽ kéo dài hơn hai tháng.
Đợi cho Trần Thư thắng rồi, cách thi đại học cũng không còn xa, chỉ cần thi đại học kết thúc, bọn họ có thể thoát khỏi sự thống trị của Trần Thư!
Có người không nhịn được cảm thán:
– Ta dường như ngửi thấy mùi của tự do.
Vẻ mặt hiệu trưởng Nam Giang Nhị Trung đầy vui mừng, cũng thở phào nhẹ nhõm.
Hắn mở miệng nói:
– Ta tuyên bố, hôm nay mới là năm mới của Nam Giang Nhị Trung.
Thẩm Vô Song bổ sung:
– Cũng là năm mới của Nam Giang Thị.
– Nam Thương Thị…
Trần Thư tựa vào chỗ ngồi, lẩm bẩm.
Là tỉnh lị của tỉnh Nam Thương, thành thị tuyến một của Hoa Quốc, trình độ phồn vinh không phải Nam Giang Thị có thể sánh bằng, số lượng thiên tài cũng cao hơn các thành thị còn lại.
Hàng năm học sinh Nam Thương Thị thi được vào Hoa Hạ Học Phủ, thậm chí còn nhiều hơn tất cả thành thị còn lại trong tỉnh cộng lại.
– Trần Thư, Nam Thương Thị là thành phố lớn, ngươi đừng… Quá… Giải phóng thiên tính!
Hứa Tiểu Vũ muốn bảo Trần Thư thu liễm một chút, nàng ta không muốn khi tới thì yên lành, khi về lại không được…
Đến lúc đó tìm ai nói lí lẽ đây?
– Cái gì gọi là giải phóng thiên tính?
Trần Thư nói với vẻ vô tội:
– Chỉ cần ta mà đến, nhân dân của Nam Thương Thị sẽ ra đường hoan nghênh.
Ba người mang tâm tình khác nhau, bước lên đoàn tàu tới Nam Thương Thị.
Cùng lúc đó, tuy Trần Thư chỉ là một học sinh cấp ba, nhưng ngày hắn rời khỏi, các trường trung học lớn của Nam Giang Thị đều giăng đèn kết hoa, cười to thoải mái.
Một loại áp bức thuộc về tội phạm đã bay sạch.
Mỗi học sinh cấp ba đều cảm thấy may mắn, cuối cùng cũng có thể an tâm học tập.
Đồng thời lặng lẽ cầu nguyện cho học sinh của Nam Thương Thị.
Lúc chạng vạng, ba người xuống xe lửa, tới tỉnh lị Nam Thương Thị!
Nhìn đô thị đèn đuốc huy hoàng, Trần Thư mỉm cười, không nhịn được mà nghĩ một cách tà ác:
Nếu thật sự ném ra dược tề phát nổ ở thành thị, sẽ là hậu quả gì…
– Nam Thương Thị, Nam Giang… Trần Thư ta tới rồi.
Trần Thư chuẩn bị muốn tuyên cáo một chút sự có mặt của tội phạm.
Lập tức nghĩ tới lúc ấy khi từ kinh đô trở về, vừa hô xong thì bị cảnh sát kiểm tra…
Căn cứ vào nguyên tắc khiêm tốn làm chủ, hắn vốn không hô lên tên thật của mình.
Người ở nhà ga nhao nhao nhìn lại, đều lắc đầu, lại một tên mắc chứng ngưu bức xã giao.
– Ơ? Người đâu?
Trần Thư quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Hứa Tiểu Vũ Hứa Tiểu Vũ đã không thấy bóng dáng.
– Mẹ kiếp, đợi ta đã.
Hắn lập tức nhìn thấy thân ảnh sắp lên xe của hai người.
– Sư phó, khách sạn Nam Thương.
Ba người ngồi trên tắc xi, chuẩn bị tới khách sạn cất hành lý.
Trần Thư mở miệng hỏi:
– Này, hai ngươi các ngươi chạy nhanh thế làm gì?
– Chúng ta… Có chút đói bụng!
Hạ Băng mở miệng nói, ngươi lại muốn tuyên cáo thân phận, chúng ta có thể không chạy trước à?
Lại một giờ xa trình, ba người tới vị trí của khách sạn.
Bên cạnh chính là Đấu Linh Trường của Nam Thương Thị, cũng là địa điểm thi đấu ngự thú lần này.