Thần Cấp Lựa Chọn: Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội - Chương 358
Chương 358: Hiện tại vẫn chưa phải lúc chúc mừng
– Ngươi có chuyện gì?
Thẩm Vô Song nhếch miệng cười:
– Ta muốn đi tìm cho ngươi một nấm mồ tốt, làm đệ tử của ta, độ ưu đãi không tồi chứ?
– Ha ha…
Trần Thư cười gượng một tiếng, ta đúng là cám ơn cả nhà ngươi!
Vẻ mặt hắn kiên quyết, rời khỏi Ngự Thú Quán, vừa hay có thể tránh được chuyện phỏng vấn sau thi đấu.
Vị trí của thị chính phủ ở ngay bên cạnh, cũng không tính là xa.
Sau năm phút đồng hồ, Trần Thư thuận lợi tới cửa văn phòng thị trưởng.
– Mời vào!
Trần Thư mở cửa, có chút câu nệ nói:
– Thị trưởng, ngươi tìm ta.
– Ngồi đi, không cần khẩn trương.
Thị trưởng mỉm cười, mở miệng nói:
– Cứ coi đây là nhà của mình là được.
Trần Thư thầm thở phào, lập tức nhìn ra đối phương không phải tìm hắn gây phiền.
Vẻ mặt hắn thoải mái, ngồi xuống sô pha, gác chân bắt chéo, sau đó bắt đầu cởi giày…
– Ôi chao! Ôi chao!
Khóe miệng Chu thị trưởng giật giật, ngươi thực sự coi đây là nhà của ngươi à?
Trần Thư lộ ra vẻ mặt vô tội nói:
– Làm sao vậy? Thị trưởng!
– Chúng ta bàn chút chuyện, không cần thiết phải cởi giày!
Thị trưởng lắc đầu, tiểu tử ngươi đúng là ra bài không theo lộ số.
Ánh mắt hắn nhìn tới, trầm giọng nói:
– Thực lực của ngươi mạnh lắm à.
Trần Thư thở dài:
– Cũng tạm được, đáng tiếc không đánh lại sư phụ ta.
– Sư phụ ngươi?
Thị trưởng nhíu mày, xem ra là có cao nhân chỉ dạy, chẳng trách lại có thể mạnh như vậy.
– Chính là ông bác ở cửa Ngự Thú Ti Nguyên Cục.
– Diệp lão?
Chu thị trưởng cả kinh, lập tức đứng dậy.
Diệp lão chẳng những là người mạnh nhất Nam Giang Thị, thân phận và tư lịch cũng là cao nhất, bất kể là ai nhìn thấy cũng sẽ tâm sinh cung kính.
– Đúng đúng, Diệp lão đầu, ngươi cũng biết à?
Trần Thư trực tiếp bắt đầu bốc phét một cách nghiêm trang:
– Cứ muốn nhận ta làm đồ đệ, lúc ấy ta sống chết không chịu, nhưng đành chịu thôi, chung quy vẫn bại trước sự chấp nhất của hắn.
Vẻ mặt Chu thị trưởng cứng lại, ngươi con mẹ nó nói chuyện sao lại không đáng tin như vậy?
Bởi vì Khế Ước Linh cấp LÀ của ngươi, người mạnh nhất Nam Giang lại xin được thu ngươi làm đồ đệ?
– Lúc ấy Diệp lão đầu vừa khóc vừa đòi thắt cổ, bản thân ta lại kính già yêu trẻ.
– Dừng lại, dừng lại.
Mắt thấy đối phương có tiếp tục có khuynh hướng nói lời vô nghĩa, hắn lập tức mở miệng ngăn cản.
Nếu còn trao đổi tiếp, sợ rằng hắn sớm muộn gì cũng sẽ bị bức cho điên mất.
Thần sắc của Chu thị trưởng trở nên nghiêm túc, nói đến chính sự:
– Thi đấu ngự thú chính là bị ngươi phá hủy một cách rõ ràng.
– Hả? Cái gì cơ?
Vẻ mặt Trần Thư ngỡ ngàng, làm bộ như hoàn toàn không biết gì.
– Bớt giả vờ thôi, các hiệu trưởng đều nói với ta rồi.
– Ặc… Thị trưởng, ta chỉ là thuận miệng nói một câu, kết quả bọn họ lại tưởng là thật, trực tiếp đầu hàng, ta cảm thấy không liên quan gì tới ta.
Chu thị trưởng trầm mặc một thoáng, ngươi đã tuyên bố nếu không đầu hàng, thấy một lần đánh một lần.
Đã sắp mang tới ám ảnh tâm lý cho người ta rồi, lại nói không liên quan.
– Mệt mỏi quá, ngươi đi đi… Ở thi đấu cấp tỉnh tranh khẩu khí cho Nam Giang Thị!
Thị trưởng mở miệng nói, hắn vốn định bức đối phương một chút, khiến Trần Thư toàn lực đối đãi với thi đấu cấp tỉnh.
Nhưng mới tán gẫu một lúc, hắn đã có chút không chịu nổi.
Huống chi là đồ đệ của Diệp lão, cho dù là thị trưởng cũng không tiện nhiều lời.
– Vậy thị trưởng à, chính phủ có phần thưởng gì không? Yêu cầu của ta không cao, cho một hai ngàn vạn là được rồi.
Trần Thư đảo mắt, lập tức lại có tham niệm, không ai đi ngại mình nhiều tiền.
Một khi trở thành Ngự Thú Sư cấp Hắc Thiết, cái giá để bồi dưỡng Khế Ước Linh cũng tăng gấp mấy lần, thậm chí là gấp mười lần.
Nhất là loại có chứng cưỡng bức như Trần Thư, muốn bồi dưỡng Khế Ước Linh một cách siêu hoàn mỹ.
– Ha ha… Ngươi cũng đúng là dám nói?
Chu thị trưởng sửng sốt.
Không ngờ đối phương lại có chủ ý tới cả trên đầu chính phủ, đúng là không ngại không sợ.
– Nam Giang Nhị Trung đã bị ngươi vắt kiệt rồi, ta nghe nói hiệu trưởng hứa cho ngươi chừng hai ngàn vạn!
– Có chuyện này à?
Trần Thư lộ ra vẻ mặt vô tội, ý bảo mình hoàn toàn không biết gì.
Thị trưởng mở miệng nói:
– Không thể cho ngươi tiền được, có yêu cầu gì khác không? Ta có thể cân nhắc một chút.
– Vậy cho ta chút Ngự Thú Chân Châu, tài liệu lĩnh chủ gì đó, ta cũng không ghét bỏ!
Thị trưởng cười một tiếng, thứ ngươi nói còn đáng giá hơn cả Hoa Hạ Tệ.
– Thật đó, Hoa Hạ Tích Phân cũng được.
– Alo!
Chu thị trưởng lập tức cầm lấy điện thoại di động, nói:
– Lưu thư ký, sắp họp à? Giờ ta tới đây.
Nói xong, hắn vừa nói điện thoại vừa rời khỏi văn phòng, chỉ để lại Trần Thư ngây ngốc ngồi đó.
– Không phải chứ, hiện tại điện thoại cũng đúng lúc như vậy à?
Trần Thư lắc đầu, cuối cùng bất đắc dĩ rời khỏi thị chính phủ.
Thị trưởng đứng trên hành lang, nhìn bóng lưng của đối phương ở dưới lầu, lẩm bẩm:
– Tiểu tử này? Thật sự có thể khiến Nam Giang Thị nổi danh toàn tỉnh sao? Ta cảm thấy có chút không đúng.
…
Nam Giang Nhị Trung, Ngự Thú Quán.
Người của lớp huấn luyện đặc biệt đều biết tin tức đoạt giải quán quân.