Thần Cấp Lựa Chọn: Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội - Chương 357
Chương 357: Chiến đấu toàn là cảm xúc, không có kỹ xảo (2)
– Tử Vong Tế Đàn ở Hắc Châu!
– ???
Khóe miệng Đỗ Ly giật giật, nói:
– Ngươi đừng nói nữa.
Ngươi cả ngày không làm gì, chỉ xem sách ngoại khóa à.
Tuy trường trung học trên cơ bản đều miêu tả về dị không gian của Hoa Quốc, về phần các dị không gian lớn trên thế giới, đều là tri thức đại học…
– Ta muốn nói với ngươi là, thôi, ngươi đừng nói nữa.
Đỗ Ly bĩu môi, nói:
– Tóm lại, chúng ta phải thua, hơn nữa phải thua thật đẹp! Thua một cách thần không biết quỷ không hay, hiểu không?
Hai người còn lại gật đầu, bộ dạng nghe theo an bài của đội trưởng.
Cứ như vậy, hai đội ngũ nát bét này bắt đầu ‘Toàn lực chiến đấu’,
Lần này, bọn họ phải làm thật thống khoái.
Kỹ năng Khế Ước Linh của hai bên va chạm, mỗi kỹ năng đều có thể ‘Không cẩn thận’ đánh trúng, trong nhất thời Khế Ước Linh trên đài đều bị thương.
Trận chiến đấu này có thể nói là vô cùng kích thích, không có kỹ xảo.
– Mẹ nó, nhìn thế nào cũng thấy có chút nhàm chán.
Không ít người xem đều ngáp dài, bởi vì thời gian làm lạnh của kỹ năng không ngắn, hai bên có đi có lại đánh sắp nửa giờ rồi.
– Được rồi.
Ba người của Nam Giang Tứ Trung nhìn nhau, Khế Ước Linh của bọn họ đều bị thương, rời khỏi thi đấu cũng là hợp tình hợp lý!
Đúng vào lúc này, Giang Thiên mở miệng nói:
– Quý giáo quả nhiên lợi hại! Chúng ta nhận thua!
Nói xong, Nam Giang Nhất Trung trực tiếp thu lại Khế Ước Linh.
Một màn này, khiến đội viên của Tam Trung ngây người.
– Không phải, đại ca, Phong Lôi Điểu của ngươi rụng hai cọng lông, có đến nỗi phải nhận thua không?
Giang Thiên bình tĩnh tự nhiên nói:
– Các ngươi không hiểu, nó là bị nội thương!
Nói xong, hắn trực tiếp dẫn theo đội viên rời khỏi đài tỷ thí.
– Lần thi đấu ngự thú này xem như bị Trần Thư hủy rồi.
Thẩm Vô Song thở dài, trong lòng đã ý thức được gì đó.
Bốn trường học còn lại so đấu, cũng may năm trường đều muốn giành được phần thưởng hạng hai, không phải mỗi thiên tài đều không để ý tới tiền thưởng.
Ngũ Trung ra sức đánh một trận, miễn cưỡng khiến khán giả nổi hứng thú.
Nhưng mấy trường học nát bét còn lại thì chẳng muốn xem chút nào.
Ngay cả hiệu trưởng các trường cũng cúi đầu, không nói gì, thi đấu thế này mất mặt quá.
Tiếp theo, lại đến phiên đội ngũ vào top 4 tiến hành thi đấu.
Vẫn không có bất ngờ, vừa thấy Nam Giang Nhị Trung, trực tiếp đầu hàng.
Tiến trình thi đấu nhanh vô cùng, tới buổi chiều, đã bắt đầu đọ chức quán quân.
Trong Ngự Thú Quán, người xem đã đi mất một phần ba.
Hai phần ba còn lại vẫn có chút ngây thơ, cho rằng cuộc chiến cuối cùng sẽ xuất sắc một chút.
– Tiếp theo, chúng ta hoan nghênh Nam Giang Nhị Trung và Nam Giang Ngũ Trung, bắt đầu tranh đoạt chức quán quân năm nay.
Bốp… Bốp…
Dưới đài xuất hiện tiếng vỗ tay lác đác.
Mọi người miễn cưỡng xốc lại tinh thần, muốn nhìn hai đội ngũ chiến đấu.
Đám người Trần Thư thần sắc thong dong đi lên đài tỷ thí, đợi đội ngũ còn lại.
Nhưng mà, Nam Giang Ngũ Trung chậm chạp không có ai tới.
– Hả?
Trần Thư nhướng mày, vốn tưởng rằng đối phương không nghe lời, đang muốn tính sổ sau chuyện.
– Xem ra các học sinh của Nam Giang Ngũ Trung có chút khẩn trương, chúng ta cho họ một chút thời gian…
Người chủ trì cười giảng hòa.
Đúng vào lúc này, không biết từ nơi nào có một tấm vải trắng bay tới, vô cùng chuẩn xác hạ xuống vị trí tuyển thủ.
Một màn này, khiến người xem và người chủ trì đều ngây đơ.
– Ta con mẹ nó…
Hiệu trưởng của Ngũ Trung ôm mặt, thậm chí không dám nhìn những người còn lại, học sinh của mình thật sự là thái quá.
Nhìn vải trắng hơi bay lên, thần sắc của mọi người đều đờ đẫn.
Không ngờ cuộc chiến tranh đoạt quán quân, lại con mẹ nó ngay cả người cũng không lên đài?
– Bảo bạn học Trần Thư tới gặp ta một chút!
Nam Giang Thị Trưởng mở miệng, trực tiếp đứng dậy rời đi.
Đã không còn hứng thú với thi đấu ngự thú.
Đây con mẹ nó có khác gì diễn kịch, đúng là quá vô nghĩa.
– Xem ra Ngũ Trung của chúng ta đã từ bỏ thi đấu, để chúng ta chúc mừng học sinh của Nam Giang Nhị Trung!
– Ba năm trôi qua, bọn họ cuối cùng lại đạt được thành tích xuất sắc nhất toàn thành phố.
– …
Toàn trường yên tĩnh không tiếng động, con mẹ nó một hồi không đánh cũng giành được chức quán quân?
Đây đúng là ai lên thì người đó được.
– Chúng ta cứ như vậy trở thành quán quân à?
Hứa Tiểu Vũ và Hạ Băng cũng có chút ngây đơ, bọn họ chỉ đi lướt qua một chút, còn lại thì chuyện gì cũng không phải làm.
– Lên đài lĩnh!
Thần sắc Trần Thư bình thản, tất cả đều nằm trong dự đoán của hắn.
– Trần Bì, thị trưởng có việc tìm ngươi! Đang ở thị chính phủ bên cạnh chờ ngươi!
Thẩm Vô Song mở miệng nói, trong mắt có vẻ buồn bã.
Ngươi phá hủy thi đấu cấp thành phố, báo ứng đã tới rồi.
– Thị trưởng?
Trần Thư nhướng mày, không phải thực sự bị nhằm vào chứ.
Ta chỉ là muốn có được Ngự Thú Lực, thực sự không phải cố ý muốn phá hoại thi đấu!
– Lão sư, ngươi đi cùng ta chứ.
Trần Thư mở miệng nói:
– Trong lòng ta có chút hoảng lắm.
Thẩm Vô Song nhún vai, nói:
– Ta có chút việc phải xử lý, chỉ có thể để ngươi đi một mình.