Thần Cấp Lựa Chọn: Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội - Chương 355
Chương 355: Hắn vững tin, chính nghĩa chung quy sẽ chiến thắng tà ác
– Tiếp theo chính là quy tắc thi đấu…
Người chủ trì giới thiệu qua một chút về quy tắc, liền trực tiếp tuyên bố thi đấu bắt đầu.
– Trận đầu, Nam Giang Nhị Trung đối chiến Nam Giang Tam Trung! Chúng ta cùng hoan nghênh tuyển thủ của hai trường nào.
Trần Thư thần sắc thong dong, dẫn theo Hạ Băng và Hứa Tiểu Vũ đi tới vị trí tuyển thủ.
Khác với sự bình thản của Nhị Trung, vẻ mặt của đội ngũ Tam Trung đầy uể oải và mất mát, giống như tối hôm qua bị ép khô vậy.
Thi đấu chờ mong đã lâu, ngay cả cơ hội của Khế Ước Linh cũng không có, bất kể là ai cũng không chịu nổi.
Nam Giang Thị Trưởng quay đầu lại nhìn, mở miệng nói:
– Lý hiệu trưởng, trạng thái tinh thần của đội ngũ trường các ngươi hơi kém.
– Ặc…
Lý hiệu trưởng cười gượng một tiếng, không nói gì.
Trên đài Tỷ thí, Vương Đằng hít một hơi thật sâu, nói:
– Tỉnh táo lại đi, cho dù là đầu hàng, cũng phải triển lãm phong thái của chúng ta.
– Thi đấu bắt đầu!
Người chủ trì tuyên bố, đồng thời rời khỏi đài ly khai.
Trong mắt Vương Đằng có vẻ tự tin và kiêu ngạo, trạng thái tinh thần cả người lập tức nghịch chuyển.
– Vương Đằng ta chưa bao giờ bại! Hôm nay, cũng vậy.
Hắn mở miệng nói, thanh âm không lớn, nhưng tràn ngập tín niệm kiên định.
– Tốt! Đây mới là bộ dạng của học sinh mà ta muốn thấy, tinh thần phấn chấn bồng bột, vĩnh viễn không nói thua.
– Thiên tài của thời đại mới sẽ như vậy!
– Ta đã từng nghe nói tới Vương Đằng của Nam Giang Tam Trung, chẳng những thiên phú xuất chúng, lại vô cùng tự tin.
Quan lớn chính phủ, Ngự Thú Sư cường đại ở thính phòng nhao nhao nghị luận.
Sự tự tin của Vương Đằng khiến bọn họ giống như về lại năm tháng hăng hái hăm hở ngày xưa, thậm chí là cảm thấy máu đang nóng lên.
– Trọng tài.
Hai mắt Vương Đằng sáng rực, trong mắt lộ ra vẻ bễ nghễ, trầm giọng nói:
– Chúng ta muốn đầu hàng!
– ???
Lập tức, Ngự Thú Quán vốn đang ầm ĩ trở nên trầm mặc giống như trúng thuật pháp, biến thành vô cùng yên tĩnh.
Người xem toàn trường há hốc miệng, ánh mắt đờ đẫn, đã triệt để ngây đơ.
Tình huống gì thế?
Ngươi đang ra vẻ khệnh khạng kinh lắm mà? Nhanh như vậy đã kéo quần rồi à?
Một đám quan lớn chính phủ và người của Trấn Linh Cục đều nhìn lại, cũng vô cùng đờ đẫn.
Vương Đằng nhướng mày, vẫn thần thái bay bổng trầm giọng nói:
– Lặp lại lần nữa, ta muốn đầu hàng.
Còn không đầu hàng, kỷ lục bất bại của hắn không phải sẽ bị phá à?
Trần Thư cũng sửng sốt, không nhịn được giơ ngón tay cái lên.
Tố chất tâm lý của ngươi con mẹ nó đúng là quá mạnh.
Lúc ban đầu khi hắn nhìn thấy Vương Đằng, sao không phát hiện đối phương là một nhân tài?
Trọng tài nghẹn lời nhìn tới, đầu hàng thì hắn có thể hiểu được.
Năm đó Phương Tư tham gia thi đấu ngự thú, cũng có đội ngũ trực tiếp đầu hàng.
Nhưng người khác đầu hàng đều là thần sắc uể oải, ngữ khí tràn ngập bất đắc dĩ.
Ngươi sao lại máu nóng và bốc đồng như vậy?
– Nam Giang Nhị Trung chiến thắng.
Trọng tài trực tiếp tuyên bố kết quả, thi đấu không quy định không cho người ta đầu hàng.
Tuyển thủ của hai trường trung học đều rời khỏi đài tỷ thí.
Toàn trường vẫn vô cùng yên tĩnh, không có tiếng nghị luận.
Vốn tưởng rằng trận đầu sẽ vô cùng đặc sắc, nhưng ai ngờ lại là loại hình ảnh vô nghĩa này.
– Sao ta cảm thấy thi đấu ngự thú năm nay có chút không thích hợp.
Có người lờ mờ ý thức được gì đó.
– Lý hiệu trưởng, cho ta một lời giải thích.
Thị trưởng của Nam Giang Thị nhướng mày, nhìn tới.
Hiệu trưởng Tam Trung lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, nhìn về phía các hiệu trưởng ở bên cạnh.
Cười khổ với nhau một tiếng, liền giải thích nguyên nhân.
Cũng có hiệu trưởng cảm xúc kích động lên án sự hung ác của Trần Thư!
Khi nghe thấy cái tên Trần Thư này, đại nhân vật của Nam Giang Thị đều nhíu mày, hiển nhiên đã sớm có ấn tượng.
Năm trước dựa vào sức của một người, khiêu chiến bảy trường trung học lớn.
Sự tích mạnh mẽ như vậy, tất cả mọi người đều biết.
Nghe thấy lúc trước Trần Thư chạy khắp bảy trường trung học, dựa vào thực lực cường hành bức bách tuyển thủ đầu hàng trên thi đấu, Tất cả mọi người đều sầm mặt.
Ngươi con mẹ nó còn ác hơn cả Phương Tư ba năm trước.
Hơn nữa, ngươi có thực lực thì trực tiếp đến trong sân thi đấu mà chứng minh, sao cứ phải bắt người khác đầu hàng làm gì?
– Trần Thư…
Tất cả mọi người day day trán, cảm thấy có chút đau đầu.
– Thị trưởng, học sinh này không có một chút quy củ nào, tự cho là thực lực cường đại, có thể muốn làm gì thì làm sao.
Một hiệu trưởng mở miệng nói, hiển nhiên là oán hận chất chứa đã lâu.
– Hơn nữa hắn tự xưng là Nam Giang Hãn Phỉ! Đây mà là bộ dạng của một đệ tử à?
– Ta đề nghị hủy bỏ tư cách thi đấu của hắn.
Chu thị trưởng lắc đầu, trong mắt không ngờ có một chút vẻ thưởng thức.
Hắn mở miệng nói:
– Đối với Ngự Thú Sư mà nói, thực lực chính là tôn nghiêm, huống chi hắn không làm trái pháp luật, vậy chứng tỏ là vẫn có điểm mấu chốt làm việc của mình, chính phủ và Trấn Linh Cục đều không làm gì được hắn.
– Hiện tại chuyện ta quan tâm nhất là, Sử Lai Mỗ của hắn thực sự mạnh như vậy sao?