Thần Cấp Lựa Chọn: Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội - Chương 353
Chương 353: Trần Thư ta luôn lấy đức phục người (1)
– Ngươi thực sự cho rằng ta không biết à, một vòng này ngươi đã sớm xử lý hết các trường học khác rồi.
Trương Đại Lực bĩu môi, hắn đã sớm biết hành vi đạo tặc của hai người.
– Ngươi không chờ mong thấy biểu cảm của người xem ở hiện trường à?
Trần Thư nhíu mày, vốn tưởng rằng sẽ là một hồi long tranh hổ đấu, kết quả trực tiếp chính là lập tức đầu hàng.
Chắc hẳn biểu cảm của người xem sẽ rất đặc sắc.
– Ngươi ghi lại là được.
Trương Đại Lực nói:
– Ngươi tưởng ta ngốc à, cùng về với Phương Tư tỷ, có thể tiết kiệm được một chiếc vé xe!
– …
Khóe miệng Trần Thư giật giật, không ngờ lại muốn tiết kiệm tiền như vậy?
Ba người tán gẫu với nhau, cũng không có thương cảm quá lớn.
Bởi vì Trần Thư không lâu nữa cũng có thể tới Hoa Hạ Học Phủ.
Thời gian một tuần, Phương Tư đã có ấn tượng rõ ràng về thực lực của Trần Thư.
Hai chữ là có thể hình dung: Thái quá!
Cho dù là Phương Tư năm đó cũng không có loại sức chiến đấu này, nếu chống lại Trần Thư, trên cơ bản chính là thua chắc.
Ba người ăn một bữa, trực tiếp ngủ ngay trên ban công.
Sáng sớm hôm sau, Trần Thư đang ngủ say, nhưng dường như có cảm giác, lập tức mở mắt.
Chỉ thấy Trương Đại Lực và Phương Tư đều cầm một túi phân, cười tà ác nhích lại gần.
Ngay khi hai túi phân sắp chùm lấy hắn.
Trần Thư lăn một cái, tránh được phong ấn.
– Mẹ kiếp, hai ngươi làm gì thế?
Trần Thư sợ tới toát mồ hôi lạnh, thiếu chút nữa thì lật thuyền trong cống.
– Buổi chiều rồi, ngươi không lạnh à?
Hai người đều thầm kêu đáng tiếc, mở miệng giải thích:
– Chúng ta sắp đi, sợ ngươi cảm mạo, muốn giữ ấm cho ngươi.
– Thế à?
Trần Thư hoài nghi, nụ cười vừa rồi của hai ngươi nhìn không có hảo tâm.
– Ta nói này Trần Bì, ngươi không phải thực sự có cảm ứng tâm linh chứ?
Phương Tư nhíu mày, cười khẩy.
Đối phương rõ ràng là đang ngủ say, kết quả lập tức tỉnh lại, hoàn toàn giống như là bản năng.
Đúng là thái quá!
– Ta đã nói rồi, Nam Giang Hãn Phỉ tuyệt đối không thể bị nhét vào túi phân.
Trần Thư nhún vai, cất lại hai cái túi phân vào ba lô.
– Thời gian tới rồi, ta phải đến trường.
Ba người cứ như vậy chia tay, hẹn gặp lại ở đại học!
Nam Giang Nhị Trung, Trần Thư cầm điểm tâm, trực tiếp tới phòng học.
Lúc này chưa đến bảy giờ, phòng học của lớp huấn luyện đặc biệt không có một bóng người, Trần Thư nhàm chán ngồi tại chỗ.
– Ơ? Trần Bì?
Ngoài phòng học, một nam tử da đen kinh ngạc nói.
– Lão Lý à?
Trần Thư nhíu mày, chính là chủ nhiệm lớp Lý Viễn của hắn lúc trước.
Khóe miệng Lý Viễn giật giật, ngươi đúng là điển phạm của tôn sư trọng đạo.
Hắn mở miệng nói:
– Hiện tại ngươi đi học sớm vậy à? Thay đổi thật sự quá lớn.
Lúc trước Trần Thư không có thái độ học tập tốt như vậy.
Không ngờ không đến một năm, lại trở nên nỗ lực đến vậy.
– Thiên tài cũng cần chăm chỉ, ta đã tên tới sớm rồi, Nam Giang Nhị Trung vào bốn giờ sáng, ngươi thấy ai bao giờ chưa?
Lý Viễn vui mừng nói:
– Chẳng trách tiến bộ của ngươi lại nhanh như vậy, lúc trước lão sư đã đánh giá cao ngươi.
Sự cường đại của Trần Thư tất nhiên là đã lưu truyền toàn bộ trường.
Đừng nói là Nhị Trung, trên cơ bản mỗi một trường trung học đều lưu truyền truyền thuyết tội phạm của hắn!
Lý Nguyên tán thưởng nói:
– Các học sinh khác đều chỉ hâm mộ thành tích ưu tú của ngươi, nhưng lại không ai biết ngươi phải vì thế mà trả giá những gì…
Hắn còn chưa nói hết, một thanh âm đã vang lên:
– Trần Bì, hôm nay cuối cùng cũng đi học rồi à?
Thẩm Vô Song thầm thở phào, ít nhất Trần Thư cũng nhớ hôm nay sẽ bắt đầu thi đấu ngự thú.
– Hả? Thẩm lão sư, không phải hắn mỗi ngày đều đến đầu tiên sao?
Thần sắc Lý Viễn cứng đờ, lờ mờ ý thức được gì đó.
Khóe miệng Thẩm Vô Song giật giật, lắc đầu nói:
– Lý lão sư, ngươi ảo tưởng quá rồi, khai giảng gần một tháng, ta cũng chỉ thấy mặt hắn hai ba lần.
Hắn lại nói:
– Đúng rồi, Lý lão sư, vừa rồi ngươi nói Trần Thư vì thế mà trả giá cái gì?
Lý Viễn cười gượng một tiếng, chỉ thấy Trần Thư đang ngồi đút bánh quẩy vào miệng.
Lão tử đúng là tin tà của ngươi!
Còn con mẹ nó cái gì mà quen tới sớm,.
Trong lòng hắn mắng thầm mình ngu xuẩn, không ngờ lại tin Trần Thư sẽ đổi tính!
– Thôi, cáo từ!
Lý Viễn trực tiếp đi như bỏ chạy.
…
Sau một tiếng, Thẩm Vô Song lái xe, tới sân thi đấu ngự thú: Ngự Thú Quán ở trung tâm thành phố.
– Trần Bì, đừng ngủ nữa! Rốt cuộc có lòng tin hay không?
Trần Thư ở ghế phụ ngáp một cái, nói:
– Yên tâm, tất cả đều đã an bài thỏa đáng.
Bảy trường trung học tham gia thi đấu đều bị hắn trị cho dễ bảo rồi.
Nếu kết quả thi đấu không có gì bất ngờ thì sẽ không xuất hiện bất ngờ.
– Tiểu Vũ, đến lúc đó ngươi trực tiếp cầm ảnh chụp của ta tham gia thi đấu, cũng có thể giành được hạng nhất.
Trần Thư nói với Hứa Tiểu Vũ ở phía sau.
– Đừng con mẹ nó bốc phét nữa.
Khóe miệng Thẩm Vô Song giật giật, nói:
– Có phải để ngươi đổi trắng thay đen rồi không? Lại bảo Hạ Băng gọi vòng hoa à?
– Ặc… Cái này thì không cần!
Trần Thư lắc đầu, nghĩ nghĩ một chút quyết định tự mình đi một chuyến.