Thần Cấp Lựa Chọn: Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội - Chương 350
Chương 350: Đúng là Khế Ước Linh sao? (1)
Mục chọn ba: Trực tiếp tranh thủ thời gian trước thi đấu, tới các trường trung học lớn, ép đối phương thi đấu rồi đầu hàng! Phần thưởng hoàn thành: Đại lượng Ngự Thú Lực.
Loại mục chọn này đã không cần lăn tăn, Ngự Thú Lực mới là vương đạo!
– Hệ thống đã đưa ra mục chọn như vậy, ta đành phải cố mà làm thôi.
Trần Thư nói nhỏ, nghe thì có chút khó xử, nhưng trên mặt lại vui như nở hoa.
Hắn đã có bốn tháng rồi chưa tới các trường trung học lớn, không biết người ta đã quên hắn chưa.
Hôm nay, hắn sẽ lại lay tỉnh ác mộng của những người còn lại!
– Alo, Phương Tư tỷ!
Trần Thư trực tiếp gọi điện thoại, không có bảo tiêu, hắn lo mình sẽ bị ném ra ngoài….
– Làm sao vậy.
Khi Phương Tư nghe thấy kế hoạch của Trần Thư, cũng lộ ra vẻ hưng phấn, vội vã đi tới cửa Nam Giang Nhị Trung.
– Không hổ là đệ của ta.
Phương Tư cười hì hì nói, ngay cả nàng ta lúc trước cũng không làm được như vậy.
– Trước tiên chọn Nhất Trung.
Hai người trực tiếp ngồi xe taxi, tới Nam Giang Nhất Trung.
Trong Ngự Thú Quán, khi Thẩm Vô Song nhìn bóng lưng của hai tỷ đệ, trong lòng có chút bất an.
Hai người này tụ cùng một chỗ, trên cơ bản là không có chuyện tốt…
Rất nhanh, Trần Thư đi tới cửa Nhất Trung.
Trần Thư nói với bảo vệ ở trước cửa:
– Bác, là ta, còn nhớ không?
– Ngươi?
Vẻ mặt người đó trở nên nghi hoặc, cảm thấy có chút quen thuộc, nhưng trong nhất thời lại không nhớ ra.
– Lúc trước, chủ nhiệm lớp các ngươi chính là bị ta một cước đá bay!
Những lời này vừa được nói ra, bảo vệ lập tức nhớ lại, kinh hô:
– Mẹ kiếp, là ngươi à?
Mắt thấy hắn muốn báo cảnh sát, Trần Thư lập tức ngăn cản, nói:
– Hôm nay ta là tới trao đổi hữu hảo với trường học các ngươi.
– Trao đổi hữu hảo!
Khóe miệng bảo vệ giật giật, hai chữ hữu hảo này ngươi còn thật sự không biết xấu hổ mà nói ra miệng được à?
Bác Bảo vệ lập tức mở miệng nói:
– Không được! Ta không nhận được thông tri!
Người này rõ ràng chính là côn đồ, nếu cho vào, toàn bộ Nhất Trung sẽ không được yên ổn.
Ngoài ra, học kỳ trước không phải vừa hành hung trường học chúng ta à?
– Bác à…
Trần Thư lại muốn dụ dỗ một chút, ai ngờ Phương Tư trực tiếp đi tới.
Trong tay nàng ta cầm một khối băng tay màu bạc, nói:
– Ngự Long Vệ!
Vừa nghe thấy ba chữ này, bảo vệ chấn động, trong mắt tràn ngập vẻ kinh hãi.
– Ngự… Ngự Long Vệ?
Miệng hắn há ra, giống như là choáng váng.
Một lúc sau, hắn mới có phản ứng, không chút do dự mở cửa lớn.
Về phần thật giả, hắn hoàn toàn không cần hoài nghi.
Nếu có người dám giả mạo, vậy trực tiếp có thể ngồi tù cả đời.
Đây cũng là nguyên nhân lúc trước Trần Thư muốn làm giả băng tay, lại khiến mọi người khiếp sợ.
– Dùng tốt vậy à.
Trần Thư không ngờ một băng tay lại có hiệu quả tốt như vậy.
Xem ra phải tìm Vương Hiên Dương làm một cái, cùng lắm thì một ngàn một trăm vạn ta cũng không cần.
Hai người đi thẳng tới Ngự Thú Quán, tuy Trần Thư chỉ tới một lần, nhưng đã ngựa quen đường cũ.
Nhất Trung Ngự Thú Quán lúc này.
– Các vị bạn học! Thi đấu ngự thú sắp bắt đầu rồi.
Chủ nhiệm lớp ngự thú Vương Phong mở miệng nói:
– Ta quyết định để Giang Thiên làm đội trưởng, Văn Vũ và Lâm Tử Hiên làm đội viên, các vị có ý kiến không?
Bởi vì là thi đấu tổ đội, chẳng những phải cân nhắc thực lực cá nhân, còn phải cân nhắc sự phối hợp giữa Khế Ước Linh của nhau.
– Các vị đã không có ý kiến, vậy cứ thế đi.
– Ta phản đối.
Đúng vào lúc này, cửa Ngự Thú Quán bị mở ra, hai người nhàn nhã bước vào.
Khi thấy nam sinh đó, toàn bộ lớp ngự thú hai mắt co rút lại, bóng ma ngày xưa được gợi lên.
Lúc ấy Trần Thư chính là trực tiếp mở ra hỗn chiến, dựa vào một con Sử Lai Mỗ hành hung cả lớp huấn luyện đặc biệt.
Một màn đó chỉ sợ bọn họ cả đời cũng không thể quên được.
– Ngươi? Trần Thư?
Lão sư Vương Phong cũng nhớ ra đối phương, học sinh cường thế như vậy hắn cũng lần đầu tiên gặp phải, tất nhiên có ấn tượng sâu sắc.
– Đây là Nam Giang Nhất Trung, ngươi tới làm gì? Cút đi!
Vương Phong nhớ lại sỉ nhục lúc đó, bị đối phương thắng mất hai mươi viên Ngự Thú Châu thượng phẩm.
Thần sắc Phương Tư rất thong dong, nói:
– Lão sư, đừng gấp như vậy, để đệ đệ của ta nói hết đã.
Vương Phong hừ lạnh một tiếng:
– Ngươi cho rằng ngươi là ai?
Ngay nháy mắt đó, không gian phía trước hắn đột nhiên vỡ ra, hai cái đầu rồng vô cùng to lớn xuất hiện, không ngừng thấp giọng rít gào.
– Mẹ ơi! Hai Khế Ước Linh hệ rồng?
Vương Phong cả kinh, quan sát bộ dạng của đối phương, lập tức nghĩ tới gì đó.
Phương Tư Ba năm trước?
Tâm thần hắn chấn động, không ngờ con Khế Ước Linh thứ hai của đối phương cũng là hệ rồng cấp S.
Không ngờ hai tội phạm lại tụ tập ở đây? Hơn nữa còn quen thuộc như vậy?
Trong lòng hắn có chút bất an, hai người này sẽ không hủy đi Nhất Trung chứ.
– Lão Vương, đừng gấp như vậy, ta tới để nói một chuyện.
Trần Thư hai tay ôm ngực, có Phương Tư ở bên cạnh, hoàn toàn không cần sợ hãi, mở miệng nói:
– Ta là đề nghị các ngươi từ bỏ thi đấu ngự thú, bởi vì… Ta sẽ tham gia!