Thần Cấp Lựa Chọn: Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội - Chương 336
Chương 336: Đừng hoảng, để ta ném thức ăn cho ngươi (2)
Thằn lằn khổng lồ phía dưới lại đuổi theo không tha, thân thể khổng lồ gạt vô số hung thú, đuổi sát sau Lôi Điểu biến dị.
Các hung thú giận mà không dám nói gì, chỉ có thể nhìn thằn lằn khổng lồ hoành hành ngang ngược…
– Ơ? Một sinh vật bò sát như ngươi mà cũng dám đuổi theo.
Trần Thư nhíu mày, không cần hắn chỉ huy, Lôi Điểu biến dị trực tiếp lấy ra tuyệt chiêu của nó.
Một bãi nước miếng trực tiếp phun xuống, vừa hay rơi xuống đầu thằn lằn khổng lồ.
Đồng thời, Lôi Điểu biến dị lại lắc mông, trong lòng tràn ngập cảm giác thành tựu, không ngờ có thể khiêu khích Bạch Ngân Lĩnh Chủ.
Trần Thư nhếch miệng cười:
– Vật nhỏ, cho ngươi đuổi, không đánh lại ngươi cũng phải ghê tởm ngươi.
Nhưng mà ngay sau đó, hai người đều biến sắc, thân thể Lôi Điểu biến dị cũng run lên.
Chỉ thấy cự tích nổi giận, lân giáp ở lưng vỡ ra, lấp lánh quang huy hỏa diễm.
Rầm rầm rầm!
Trong phút chốc, vô số lân giáp của nó không ngờ phun lên vô số quả cầu lửa, giống như súng máy, bắn phá thẳng về phía Lôi Điểu biến dị.
– Mẹ kiếp! Ngươi con mẹ nó có phải là hack không! Biến thái thế!
Lôi Điểu biến dị hót dài, bay nhanh về phía trước.
Nhưng Cự Tích Lĩnh Chủ cũng không cam lòng yếu thế, tứ chi tráng kiện đong đưa, tốc độ không ngờ hoàn toàn đuổi kịp.
Mắt thấy quả cầu lửa sắp đập đến, Trần Thư thừa nhận mình, có chút hoảng rồi…
– Ngươi bay cao một chút!
Lôi Điểu biến dị hiểu được, lại đề thăng độ cao.
Nhưng mà, quả cầu lửa của cự tích không ngờ cũng cao lên theo.
– Kỹ năng mới của ngươi đâu? Mau dùng đi.
Lôi Điểu biến dị nghe vậy, hai mắt tỏa ra quang huy kỹ năng. Mỗi một sợi lông vũ của nó đều giống như lôi đình lấp lánh, chân chính hóa thân thành Lôi Điểu!
Trong phút chốc, tốc độ của Lôi Điểu tăng vọt, lướt đi.
– Mẹ kiếp! Tốc độ nhanh quá.
Trần Thư và Phương Tư bám chặt lấy lông vũ ở lưng, đề phòng rơi xuống.
Gừ.
Cự tích gào lên một tiếng, trong mắt tràn ngập vẻ không cam lòng và nổi giận, nhưng không thể đuổi kịp.
Nó vung đuôi, trong nháy mắt đã đập nổ mấy con hung thú cấp Hắc Thiết.
– Mẹ kiếp, nguy hiểm thật! Bạch Ngân Lĩnh Chủ biến thái như vậy à? Con mẹ nó giống như Gia Đặc Lâm vậy.
Trần Thư tạm thời thở phào, ánh mắt lập tức nhìn về phía các loại dược liệu trên ngọn núi.
– Phát tài rồi! Tiểu Lôi, mau lên, một gốc dược liệu ta thưởng cho ngươi một con chim mái.
Lôi Điểu biến dị nghe vậy lập tức tinh thần chấn động, hưng phấn gào lên.
Hai người không ngừng ngắt lấy các loại dược liệu, toàn bộ đều được Trần Thư bỏ vào trong tui to.
Trần Thư và Lôi Điểu biến dị kêu ngao ngao, giống như người nguyên thủy, không ngừng đoạt lấy tài nguyên.
Trong thời gian ngắn, năm túi to đều được chứa đầy, buộc trên lưng Lôi Điểu biến dị.
Mắt thấy Trần Thư lại lấy ra một cái túi to, mắt Phương Tư trợn trừng, ngươi rốt cuộc là có bao nhiêu cái túi phân u-rê thế?
– Tiểu Lôi, bay xa một chút, ở sâu bên trong khẳng định còn có dược liệu!
Trong lòng Trần Thư phấn khởi không thôi, đây quả thực chính là hoàng kim đầy đất.
Tốc độ của Lôi Điểu biến dị cực nhanh, cho dù là không có kỹ năng mới gia trì, vẫn nhanh hơn đại bộ phận hung thú cấp Hắc Thiết.
Trong nhất thời, dị không gian vốn bình tĩnh lại dâng lên bão táp dâng lên.
Phía sau mông Lôi Điểu biến dị, vô số hung thú đuổi theo, giống như sóng triều, nhiều chi chít.
Nếu là người tố chất tâm lý không mạnh, sợ rằng đã đái ra quần rồi.
Trần Thư lại vô cùng bình tĩnh, không ngừng ngắt lấy các loại dược liệu. Lại ba cái túi phân u-rê được chứa đầy, bên trong đều là dược liệu thuộc tính hỏa, chỉ là một gốc cũng có giá trị cao tới mấy chục vạn.
Trần Thư tham lam nói:
– Vào sâu hơn một chút, khẳng định có thứ tốt!
– Đừng con mẹ nó bay nữa! Làm chính sự đi.
Phương Tư tỉnh táo lại, nếu còn chậm trễ, sợ rằng sẽ đang bất ngờ.
– Phương Tư tỷ, thời cơ không thể bỏ lỡ.
Trần Thư tự tin nói:
– Đừng sợ, Nam Giang Hãn Phỉ ta tới, hung thú gì cũng phải nhượng bộ lui binh.
Vừa dứt lời, dị biến nổi lên!
Trong phút chốc, một cái móng sắc mang theo hỏa diễm khủng bố ập tới.
Hai cánh Lôi Điểu biến dị chấn động, né qua.
– Thực sự có hung thú không sợ chết à?
Trần Thư nhìn xuống phía dưới, chỉ thấy một con báo săn toàn thân bao phủ trong hỏa diễm đang ngửa mặt lên trời rít gào, uy thế đáng sợ thổi quét ra.
Gừ.
Một phương hướng khác, một con Liệt Diễm Khuyển đỏ như lửa, có hai cái đầu rít gào.
Quang huy kỹ năng lấp lánh, lại một trận mưa lửa ập tới!
Lôi Điểu biến dị kinh hãi, nhìn thì vững như lão cẩu, kì thực là một đám cuống cuồng.
Kỹ năng của Bạch Ngân Lĩnh Chủ, nó một cái cũng không chịu nổi.
Gừ.
Chỗ xa hơn, một con cự viên thân thể khổng lồ, toàn thân đỏ rực ngửa mặt lên trời rít gào, quang quyển hỏa diễm nóng rực vờn quanh bên cạnh nó, khí thế cũng cường hãn.
– Mẹ ơi! Ba con Bạch Ngân Lĩnh Chủ?
Trần Thư nuốt nước miếng, trong lòng cảm thấy chơi quá rồi.
Hắn vừa rồi còn nói cái gì mà hung thú nào cũng phải nhượng bộ lui binh, kết quả một phát đã tới ba con.
Tát mặt nhanh tựa lốc xoáy!
Cùng lúc đó, bởi vì Lôi Điểu ngừng lại, hung thú một mực truy đuổi bọn họ cũng đã xông tới.