Thần Cấp Lựa Chọn: Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội - Chương 307
Chương 307: Chỉ có cái khí chất tội phạm là mãi không đổi… (2)
Tuy rằng đối thoại của hai người cực kỳ bình thường, nhưng sao mà bọn họ lại cảm thấy có gì đó không đúng lắm… Ban đêm, xe buýt về tới Nam Giang Nhị Trung.
Bây giờ trường học đã lộ ra một vẻ yên tĩnh vô cùng, các học sinh đã sớm về nhà ăn tết.
– Không nhiều lời nữa, phần thưởng đã phát xong rồi thì nhanh rời đi đi!
Thẩm Vô Song cũng không lưu lại một chút nào, hắn ta cũng muốn nhanh chóng về nhà, không muốn tốn thêm thời gian với mọi người nữa.
Mấu chốt là hiện tại Trần Thư và Phương Tư đang ở cùng một chỗ. Lỡ đâu hai người này thiếu kinh phí hoạt động ăn Tết rồi cướp tiền của hắn ta thì sao…
Các trận đấu vào tháng Giêng, Trần Thư hoàn toàn xứng đáng với vị trí thứ nhất, mà thứ bậc của những người còn lại cũng không có thay đổi gì quá lớn. Chỉ có hai người Tạ Tố Nam và Từ Tinh Tinh là có chút đặc thù.
Mặc dù không có thứ hạng nhưng Thẩm Vô Song đã cho hai người họ phần thưởng dành cho top mười.
– Đi học thật tốt! Ta rất thích đọc sách!
Trần Thư cảm thán nói, mới một học kỳ thôi mà đã kiếm được nhiều như vậy rồi, đãi ngộ này còn tốt hơn so với Ngự Thú Sư trong xã hội nhiều.
Những người còn lại đều dùng ánh mắt u oán mà đồng loạt nhìn về phía Trần Thư. Tên này chẳng những chiếm phần lớn tài nguyên dạy học, hơn nữa lại còn thường xuyên chèn ép bọn hắn nữa. Cùng học một lớp với hắn thật đúng là ác mộng mà…
– Trần Bì, ta đi trước đây!
Tạ Tố Nam và Từ Tinh Tinh đều rời đi trước, hai người không ở cùng một tiểu khu với Trần Thư.
– Về nhà thôi!
Ba người Trần Thư sánh vai mà đi, phảng phất như lại trở về ba năm trước đây, thời điểm bọn họ còn làm trùm ở Nam Giang Nhị Trung.
Ba năm trôi qua, bọn hắn đều đã trưởng thành và thay đổi, nhưng chỉ có mỗi cái khí chất tội phạm là chẳng thay đổi chút nào…
Bên ngoài cổng trường, cha của Trương Đại Lực, Trương Phong đã đứng chờ từ sớm.
Trần Thư mở miệng nói:
– Trương thúc, tiền xe lần trước ngươi vẫn chưa trả cho ta đâu!
– …
Khóe miệng Trương Phong giật giật, nói:
– Tiểu Phương Tư, Đại Lực, đạp cái tên không biết xấu hổ này xuống cho ta!
– Thà chết chứ không chịu khuất phục!
Trần Thư gắt gao ôm lấy ghế ngồi, mặc cho hai người loay hoay như thế nào đi nữa cũng đều lù lù không động.
– Đánh chết ta cũng không xuống!
– Vậy chúng ta cũng chỉ có thể đánh chết ngươi…
Trương Đại Lực và Phương Tư kẹp Trần Thư ở giữa, tiếp theo chính là một trận “hành hung” vô nhân đạo. Trong xe không ngừng vang vọng tiếng kêu thảm thiết, người không biết còn tưởng rằng trong xe đang mổ heo ấy chứ…
Mọi người cười đùa về tới trong tiểu khu.
…
Ba nhà đã sớm tụ lại trong nhà của Trương Đại Lực, đây cũng coi như là lần đầu tiên trong năm nay bọn họ tụ tập.
– Ta mang theo bốn đứa con trai về rồi đây!
Trương Phong mở cửa, trực tiếp mở miệng tuyên bố!
Cha của Phương Tư, Phương Quốc Vĩ nói:
– Lão Trương, nói bậy cái gì đấy? Ngươi bắt cóc một đứa con trai về à?
Trương Phong nghiêm túc giải thích nói:
– Ngươi thì biết cái gì! Phương Tư trong mắt ta chính là hai đứa con trai đấy!
Những người còn lại đều nhao nhao gật đầu, cảm thấy rất có đạo lý.
– Cút đi!
Cha Phương Tư nở nụ cười.
Mọi người đều vui vẻ ra mặt, bầu không khí tràn ngập sự vui vẻ của ngày lễ.
– Ngồi đi nào!
Mọi người ngồi quanh bàn ăn, ngửi lấy mùi thơm phức của đồ ăn, nghe thấy tiếng pháo nổ ngoài cửa sổ, chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp vô cùng. Trên cơ bản thì hằng năm, cả ba nhà đều tụ lại cùng một chỗ, tuy rằng không có quan hệ huyết thống nhưng lại giống hệt như người một nhà.
Phương Quốc Vĩ mở miệng nói:
– Lão Trương, lúc trước ta đã nói ba đứa nhỏ đều sẽ có tiền đồ, ta nói không sai chứ?
– Không sai! Không sai!
Trương Phong cười to, con trai thi đậu vào trường học Linh Trù tốt nhất toàn quốc, đúng thật là một chuyện rất đáng để kiêu ngạo.
Hắn ta lại tiếp tục mở miệng nói:
– Nếu phải nói thì Tiểu Trần mới thật sự mãnh liệt này, đến cả TV cũng lên luôn!
– Đúng rồi, đứa nhỏ Trần, tại sao lúc đó ngươi lại mang theo máy điện báo thế?
– …
Khóe miệng Trần Thư giật giật, máy điện báo thần thánh sao, làm sao ta biết mình toàn nói mấy từ bị cấm đâu chứ…
Trần Thư thở dài, nói:
– Trương thúc, thúc không cần để ý những chi tiết này đâu!
Mọi người đều lắc đầu cười một tiếng, bọn họ đã sớm quen với tính cách của Trần Thư rồi.
Bất luận là thế nào đi nữa thì bây giờ Trần Thư cũng đã là người đứng đầu của lớp mười hai, giống như Phương Tư năm đó vậy, thậm chí còn xuất sắc hơn.
Bởi vì Khế Ước Linh mà hắn dùng chính là Slime cấp F…
– Đại Lực trở thành sinh viên của đại học Linh Trù ở kinh đô, Tiểu Phương Tư hiện tại là Ngự Long Vệ, Trần Bì ít nhất cũng học một trường đại học danh tiếng!
Trương Phong không khỏi cảm thán:
– Hậu bối bây giờ lợi hại hơn chúng ta ngày đó rất nhiều.
Cha của Trần Thư, Trần Bình tràn ngập ý cười trong mắt, mở miệng nói:
– Ta đã sớm nói vãn bối sẽ tự có cơ duyên của chúng, chúng ta không cần phải can thiệp quá nhiều làm gì!
Qua ba lần rượu, mọi người đều đã ăn gần hết, các trưởng bối ngồi ở sô pha không ngừng tán gẫu chuyện gia đình.