Thần Cấp Lựa Chọn: Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội - Chương 275
Chương 275: Sẽ không có người thanh toán tiền thuốc men chữa trị (2)
– Trần lão sư? Thẩm Vô Song vỗ một cái lên trên bả vai của Trần Thư, ôn hòa cười.
– Thẩm… Thẩm lão sư…
Vẻ mặt Trần Thư cứng đờ, quay đầu nhìn sang.
– Nghe đây, nếu như ngươi dám sinh sự ở thành phố Đại Hưng, ta sẽ lập tức chôn ngươi một lần nữa, có nghe rõ chưa!
Thẩm Vô Song tới gần, thấp giọng nói:
– Ngoài ra, mẹ nó không cho phép làm bom trong khu vực thành phố!
Bây giờ hắn ta đã có chút sợ Trần Thư rồi, đã giảm thiểu yêu cầu đến không thể giảm hơn nữa.
– Đã rõ!
Trần Thư kiên định đồng ý hết, trong nội thành thả Bạo Tạc Dược Tề xuống, vậy thật đúng là chê mạng sống dài rồi.
Một nhóm người đi đến khách sạn đã đặt trước, nhộn nhịp làm thủ tục vào ở.
Vừa rạng sáng ngày thứ hai.
Thẩm Vô Song tập hợp mọi người lại, đi đến Đấu Linh Trường cách đó không xa.
u Dương Bảo vì để dễ quan sát nên cũng đã ở lại trong khách sạn, cùng đi theo mọi người.
Thẩm Vô Song không hề để ý đến hắn ta, Nam Giang Nhị Trung cũng không đặt bao cả trường, người khác muốn ở thì ở.
Đấu Linh Trường là một kiến trúc khổng lồ hình tròn, thoạt nhìn cực kỳ khí khái, cho dù đang là thời gian làm việc thì vẫn có không ít người đến tham quan.
Chủ yếu mỗi một ngày đều sẽ có các cuộc tỷ thí được sắp đặt.
Đặc biệt bây giờ là tháng Một, ngoại trừ Nam Giang Nhị Trung ra, các trường Trung học còn lại cũng đều sẽ có lớp đặc huấn tới đây.
– Ta là Thẩm Vô Song, làm phiền cho học trò của ta phối hợp với đối thủ một chút.
Thẩm Vô Song nói với nhân viên.
Sau đó đưa mọi người đến gian phòng lớn đã đặt trước, có thể trực tiếp nhìn thấy đấu trường ở phía dưới.
Đấu Trường Linh cũng khá tương tự như Giác Đấu Trường của Cổ La Mã, phía dưới cùng là đài tỷ thí rộng bao la, bốn phía xung quanh là chỗ ngồi của khán giả, mà những gian phòng lại được treo ở trên không trung.
Sau mười phút, nhân viên đi tới bên trong gian phòng.
– Bạn học Trần Thư chuẩn bị xong chưa?
Sắc mặt Trần Thư khẽ ngẩn ra, không ngờ rằng vậy mà hắn lại là người đầu tiên lên sân đấu.
Xem ra Thẩm Vô Song đã dựa theo thứ hạng của lớp để đề giao danh sách.
– Ta có một chuyện có thể làm phiền ngươi một chút hay không.
Trần Thư mở miệng nói:
– Ta thấy các ngươi đều sẽ có người chủ trì giới thiệu hai bên tỷ thí, có thể giới thiệu cho ta bá khí một chút không?
Khóe miệng nhân viên giật giật.
Thực lực không mạnh, ngược lại phô trương thì rất lớn…
– Bản thân ta đã chuẩn bị rồi, ngươi để người chủ trì đọc theo đó là được rồi.
Nói rồi, Trần Thư lập tức lấy một tờ giấy A4 ra đưa cho nhân viên.
– Chỉ một chút này thôi sao?
Nhân viên nhận lấy rồi xem xét, chỉ có ngắn ngủi hơn hai mươi chữ, vỗ ngực một cái rồi đồng ý.
Những người còn lại của lớp đặc huấn lại lần lượt nuốt một ngụm nước bọt.
Thẩm Vô Song nhịn không được nhắc nhở:
– Ngươi… Cầm ngược rồi…
Vẻ mặt nhân viên ngẩn ra, lật ngược tờ A4 lại.
Lập tức hai tay của hắn ta run lên, thậm chí suýt chút nữa còn không nắm vững.
Chỉ nhìn thấy trên tờ giấy dày đặc toàn là chữ, đoán sơ qua ít nhất là có ba ngàn chữ.
– Sao ngươi không đi viết tiểu thuyết đi?
Khóe miệng nhân viên giật giật, hắn ta mở miệng nói.
Mẹ nó chứ, thì ra là trận đấu năm phút, giới thiệu hai tiếng đúng không…
– Xin lỗi, xin lỗi.
Thẩm Vô Song đoạt lại tờ giấy kia, nhìn lướt qua.
Bên trên toàn độ đều là những lời ca ngợi, thậm chí còn không có một từ nào trùng lặp.
Trong đó thứ ca ngợi nhiều nhất chính là tính cách của hắn, cái gì mà đối nhân xử thế khiêm tốn, lấy giúp đỡ người khác làm niềm vui, lương thiện thành thật…
Thẩm Vô Song chỉ cảm thấy vô cùng không hợp thói thường…
Hắn ta trực tiếp quát lớn:
– Mẹ nó, đi tham gia thi đấu cho ta, thua một trận lập tức chôn ngươi một lần!
Trần Thư thở dài, chỉ có thể rời khỏi gian phòng.
Trong sân đấu.
Người chủ trì cầm micro trong tay mà nói:
– Tiếp theo đây chính là một trận chiến đấu của Ngự Thú Sư cấp chín! Một bên đến từ Ngự Thú Sư của Ngự Thú Đoàn Lam Thiên, Hứa Dương! Một bên là đến từ Ngự Thú Sư của Nam Giang Nhị Trung, Trần Thư! Chúng ta hãy cho một tràng vỗ tay hoan nghênh!
Khán giả bốn phía xung quanh nhao nhao dành một tràng vỗ tay tượng trưng, trong mắt có vẻ mong đợi.
Các khán giả tới đây xem tỷ thí chủ yếu đều mưu cầu một trận đấu đặc sắc hoặc là muốn học tập kỹ xảo chiến đấu.
Trần Thư đi theo chỉ dẫn của nhân viên, đi tới một tiểu bình đài của đài tỷ thí trên không.
Hai người cách nhau trăm mét, lần lượt triệu hoán Khế Ước Linh của mình ra.
– Không ngờ rằng chỉ là một học sinh?
Khóe miệng Hứa Dương khẽ cười, trong mắt có sự coi thường.
Mặc dù hai người đều là đồng cấp, nhưng hắn ta đã nắm chắc phần thắng.
Một con sói toàn thân được bao phủ bởi bộ lông màu đỏ xuất hiện trên đài tỷ thí, không ngừng ngửa mặt lên trời gào thét, trông rất có uy thế.
Chính là Hỏa Diễm Lang cấp C!
Trần Thư cũng triệu hoán Golden Slime của mình ra. Chỉ nhìn thấy Slime vẫn đang ngáy o o, căn bản là không để ý đến Hỏa Diễm Lang đang gầm thét.
– Như vậy thì đánh thế nào? Một con là cấp C, một con là cấp F, kém trọn vẹn ba huyết mạch đẳng cấp đấy.