Thần Cấp Lựa Chọn: Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội - Chương 2272
Chương 2272 – Ngẫu nhiên gặp Thiên Kỵ Sĩ?
Nhất thời cự xà không có do dự gì, trực tiếp rời khỏi lãnh địa chuẩn bị thêm cho mình một hộp cơm.
Mà gần như ngay thời gian đó, Trần Thư ẩn thân cũng tiến vào trung tâm lãnh địa của nó.
– Thật đúng là không ít…
Sắc mặt Trần Thư khẽ động, nhìn tài nguyên bốn phía khoé miệng có một mạt kinh hỷ.
Chỉ thấy phía trước vậy mà là một mảnh ruộng thuốc nhỏ, phía trên gieo trồng các loại dược liều tuy đều là Vương cấp nhưng có giá trị xa xỉ.
– Con hàng này còn có chút thanh thản, vậy mà có loại này…
Trần Thư nhíu mày, nhưng nghĩ đến đối phương bị giam giữ hơn một ngàn năm cũng là có chút lý giải được.
Động tác hắn thành thạo nhanh chóng càn quét hết, thủ đoạn khá thô bạo hoàn toàn không lo lắng sẽ tổn thất dược tính…
Dược liệu ngắt xong, Trần Thư không có do dự gì trực tiếp bắt đầu đào đất, nhỡ đâu ở phía dưới cũng có bảo vật…
Đây là sự chuyên nghiệp của tội phạm được rèn luyện hàng ngày…
Quả nhiên, phía dưới ruộng thuốc vậy mà có một tảng đá màu xanh biếc, giống như trứng rắn, tản ra hơi thở cường đại mà thần bí.
Đáng tiếc duy nhất chính là tảng đá bị thiếu bộ phận, giống như còn chưa hoàn thành thai nghén.
Nó không phải là dùng để tạo ra dược liệu Vương cấp mà là hấp thu tinh hoa dược liệu, bản thân không ngừng phát triển!
– Chí bảo đại hung?
Trong mắt Trần Thư có một chút vui mừng, thật không ngờ vậy mà sẽ có ngạc nhiên lớn như vậy. Chí bảo của Hung Hoàng đã vô cùng quý hiếm, mà đại hung tồn tại nhiều năm như vậy, giá trị của chí bảo thậm chí càng nhiều hơn.
Điều đáng tiếc duy nhất chính là chí bảo còn chưa có thành hình.
– Xèo xèo!
Ngay lúc này Không Gian Thỏ đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh Trần Thư, đồng thời không ngừng chỉ vào cấm vụ xa xa.
– Đã quay lại rồi sao?!
Dưới trao đổi tâm linh Trần Thư nhanh chóng hiểu được ý của con thỏ. Lúc này tâm thần đại hung nổi giận, phát hiện trước tiên chí bảo nó tỉ mỉ ngàn năm tạo ra vậy mà lại bị người đánh cắp?!
Rống!
Lúc này, đại hung khuấy động cấm vụ đi tới lãnh địa cực nhanh, ắt phải bầm thây vạn đoạn người xâm lấn.
Nhưng khi nó trở lại lãnh địa lại phát hiện ra đã không còn một bóng người, chỉ để lại một ruộng thuốc hỗn độn.
Bỗng chốc hai mắt đại hung màu đỏ, sát ý trong lòng toả ra bắt đầu điên cuồng tìm kiếm tên đầu sỏ gây nên.
Rầm rầm rầm!
Uy áp Truyền Kỳ tản ra các loại kỹ năng công kích bao phủ, làm cho cả cấm vụ đều náo loạn.
– Điên rồi sao?
Lúc này Trần Thư đang ở hơn vạn mét, lẩm bẩm:
– Không phải là cầm một chút tài nguyên của ngươi sao…
– Thôi, trước rút lui rồi nói sau!
Hắn không có do dự chuẩn bị thuấn di rời khỏi cấm vụ. Nhưng ngay lúc đang muốn rời đi thì vẻ mặt hắn cũng ngẩn ra, nhìn ra xa trong mắt có chút kinh ngạc.
Chỉ thấy cấm vụ xa xa vậy mà xuất hiện một bóng người màu đen, đang lén lút cất dấu.
– Vãi, cùng nghề?!
Trần Thư sững sờ, bản năng nghĩ đến nhân loại cùng tới trộm cắp.
Nhưng ngay sau đó vẻ mặt hắn lại ngẩn ra, chỉ thấy dưới thân đối phương vậy mà lại xuất hiện hình con ngựa, sau đó nhanh chóng đi…
– Tử Vong Thiên Kỵ Sĩ?!
Đồng tử Trần Thư co rút lại, chỉ từ trên hình dáng này đã rất nhanh đoán ra thân phận đối phương.
Dù sao dám xâm nhập vào cấm vụ đến mức làm công việc khuân vác, ngoại trừ Trần Thư cũng chỉ có Thiên Kỵ Sĩ mới có thể làm như vậy…
– Tên này quả nhiên không đơn giản…
Hai mắt hắn híp lại nghĩ tới lão gia tử lúc trước nhắc nhở, trong lòng không khỏi có chút cảnh giác.
Hắn dám xâm nhập vào cấm vụ khuân vác, là bởi vì có con thỏ có thể cảm nhận trước được nguy cơ cũng có thể tuỳ lúc rời khỏi cấm vụ.
Nhưng đối phương lại không có Không Gian Thần Kỹ, cũng có ý nghĩa đối phương không sợ đại hung nhận thấy được, bản thân là có thực lực để lo lắng!
– Trung Vị Truyền Kỳ ngươi cũng dám trêu…
Trần Thư lẩm bẩm nói, đột nhiên tâm thần khẽ động trong mắt có chút hưng phấn.
– Nhìn xem hai ngươi ai mạnh…
Hắn liếm môi, không có sốt ruột rời đi mà là đi theo hướng của Thiên Kỵ Sĩ…
Rất nhanh Trần Thư đã thấy được thân ảnh của Thiên Kỵ Sĩ, trong cấm vụ trắng xoá mắt thường thật sự là càng dễ dùng.
Lúc này Thiên Kỵ Sĩ dừng lại, không có chủ động tới gần bởi vì phía trước thỉnh thoảng có uy thế kỹ năng khủng bố tràn đến.
– Nhanh như vậy đã bị nhận ra?
Thiên Kỵ Sĩ nhíu mày, cho dù trong lòng khó hiểu nhưng vẫn kiên nhẫn chờ đợi. Tuy rằng nó không sợ đối phương nhưng là không cần phải cưỡng ép dùng thực lực để cướp sạch.
Hắn thấy ăn cắp còn cần kỹ thuật hơn là cướp bóc, chẳng những không bại lộ bản thân mà còn phù hợp hơn với tính cách tiêu sái của nó…
Rất nhanh Thiên Kỵ Sĩ bác bỏ suy đoán của mình lúc trước, đại hung xa xa vẫn không có tới gần nó, chứng tỏ là không có nhận thấy được mà phía trước lại không có sinh vật cường đại khác, rõ ràng cũng không có đại chiến gì.
Cuối cùng Thiên Kỵ Sĩ có kết luận: đối phương bắt đầu nổi điên!
– Bị giam nên không được bình thường?
Thiên Kỵ Sĩ xoa đầu ngược lại cũng không có bất ngờ, dù sao bất kể ai bị giam ngàn năm, tâm lý cũng sẽ xuất hiện một chút vấn đề…
– Tê——-