Thần Cấp Lựa Chọn: Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội - Chương 2190
Chương 2190 – Chín mươi điểm dựa vào hack
Cự sóng ngập trời cuồn cuộn, nháy mắt đánh bay một đám Vương cấp tử viêm ngư, có thể nói là tỏ rõ uy thế của Thú Hoàng!
Nói xóng nó tự nhiên xoay người rời đi, lui trở về trong Thú Hoàng.
– …
Các đại Thú Hoàng thấy vậy, trong lòng có chút khâm phục, vậy mà có thể trng cái khó ló cái khôn…
Ám Vương lạnh lùng lườm các đại Thú Hoàng một chút, trong mắt có ý vị cảnh cáo quay người trực tiếp rời đi.
– Mẹ nó, các ngươi đừng hèn nhát vậy chứ?
Trong lòng Nhân Ngư Thú Hoàng nhẹ nhàng thở ra đồng thời cũng có mấy phần tức giận.
Nếu không phải các đại Thú Hoàng không phối hợp, sao nó lại chịu sự nhục nhã như vậy chứ?
– Nhân Ngư Hoàng, đừng kích động…
Lúc này, Lôi Long Hoàng thản nhiên nói:
– Hiện tại lão quỷ kia, không phải là lúc trêu chọc…
– Không phải lúc?
Nhân Ngư Hoàng nổi giận, nói:
– Hiện tại, hắn cứ đụng vào ranh giới cuối cùng của chúng ta! Hiện tại không đứng ra, chờ sau này có thể đã muộn rồi!
– Ta biết các ngươi sợ chết, dù sao mọi người tu luyện không dễ, nhưng nếu không có chút huyết tính, hắn sẽ cưỡi trên đầu chúng ta đấy!
– Nói hay lắm !
Sa Hoàng lập tức đáp lại, nói tiếp:
– Nếu không, ngươi mang đầu ra đi?
– …
Nhân Ngư Hoàng thần sắc trì trệ, thoáng chốc nói không ra lời.
Không thể vì tôn nghiêm, ngay cả mệnh cũng không cần…
– Được rồi.
Giờ phút này, Hồn Long Hoàng đứng ra hoà giải, nói:
– Chúng ta không cần phải gấp, mặc dù bây giờ đám quỷ hồn kia ảnh hưởng tới chiến trường, nhưng kỳ thật cũng gián tiếp tổn hao lực lượng Khế ước linh của lão quỷ kia.
– …
Lúc này Nhân Ngư Thú Hoàng mới khẽ gật đầu, đồng thời trong lòng hạ quyết tâm, nhất định không thể là người đầu tiên đứng ra…
Giờ phút này, bởi vì Ám Vương, các đại Thú Hoàng cũng không phóng thích lực lượng huyết mạch, mà tùy ý để đám hung thú tan tác.
Dần dần nhân loại giết hung thú giết ra chiến trường hải vực.
Trong lúc nhất thời, hung thú chết thương vô số.
Trong tiếng la hét của hung thú, một đêm dần qua.
Đối với hung thú tuổi thọ dài dằng dặc mà nói, một đêm chỉ là một cái búng tay mà thôi, nhưng đêm này, tuyệt đối là thời điểm gian nan nhất trong sinh mệnh bọn chúng…
– Trời đã sắp sáng rồi…
Ánh mắt Trần Thư xuyên thấu bóng đêm đen kịt, trong lúc mơ hồ thấy được ánh sáng hừng đông phía chân trời.
Mà lúc này.
Mọi người cũng bình tĩnh lại, bắt đầu yên lặng rút lui.
– Giết nhiều thật đấy.
Trần Thư nhìn nước biển màu đỏ, trong lòng không khỏi có chút chấn động.
Về phần trên mặt biển trôi nổi đủ thi thể hung thú, đã bị lấy đi trân châu cùng hạch tâm tài liệu.
Ngự thú sư bạo sát lấy hung thú, chính phủ cũng có tổ chức chuyên môn quét sạch chiến trường, phụ trách thu lấy chiến lợi phẩm.
Nửa giờ đồng hồ sau.
Mọi người lục tục về tới Đại Lục, tâm tình phấn khởi, không hề cảm thấy mỏi mệt.
Mà hung thú không tiếp tục truy kích tới, bọn chúng đã bị giết tới khiếp sợ, cần thời gian để bình phục tâm linh bị thương…
Đồng thời, các đại Thú Hoàng cũng không có cưỡng chế bọn chúng xuất kích, bởi vì phát giác được ý phản kháng trong lòng hung thú, cần cẩn thận ngăn chặn ý nghĩ này.
Mà lúc này.
Khai chiến mở ra mấy tháng đến nay, đây cũng là lần duy nhất song phương ngưng chiến.
Chẳng những chiến trường hải vực lắng lại, trong đại lục hung thú, cũng quay về trong dị không gian.
Hai đại chủng tộc sinh tồn chi chiến, tạm thời ngừng lại.
– Kết thúc rồi à ?
Trần Thư nhìn nước biển màu đỏ cuồn cuộn trước mặt, trong miệng tự lẩm bẩm.
– Còn sớm.
Chính lúc này, một tên Anh linh cưỡi cự long nhích lại gần, nhìn về phía Trần Thư ánh mắt tràn đầy vẻ tán thưởng.
– Hứa hiệu trưởng ?
Trần Thư ngơ ngác, nhận ra thân phận của đối phương.
– Ngươi biết ta ?
Trong mắt Hứa Thương có vẻ ngoài ý muốn, dù sao hắn đã là người của thời đại trước.
– Pho tượng của ngài, được đặt ở Hoa Hạ Học Phủ.
– Quên mất chuyện này.
Hứa Thương lắc đầu, nói tiếp:
– Ta nghe thấy lời vừa rồi của ngươi, không muốn tiếp tục giết hung thú nữa, sợ rồi sao?
– Sợ ?
Trần Thư nhún vai, nói:
– Ta sợ hung thú không đủ để ta giết !
– Cuồng ngạo thế sao?
Ánh mắt Hứa Thương khẽ động, thời đại kia hắn vốn là sát tinh, trong lòng tự đương nhiên có tính toán.
– Tiểu tử ngươi giết không ít hung thú nhỉ ?
– Cái này sao…
Trần Thư sờ cằm, cười nói:
– Đoán chừng so với hung thú ngài nhìn thấy nhiều hơn một chút.
– Hả?
Hứa Thương ngơ ngác, sau đó hai con ngươi ngưng tụ, trong nháy mắt có sát ý băng lãnh đến cực điểm tuôn trào ra.
Mặc dù chỉ là linh hồn thân thể, nhưng sát ý ngày xưa đã sớm dung nhập linh hồn của hắn.
Trần Thư bình tĩnh, chỉ liếc nhìn Hứa Thương một cái, tuỳ tiện chết trụ sát ý.
– Hảo tiểu tử !
Hứa Thương giật mình, mặc dù không phóng thích toàn bộ sát ý, nhưng nhìn dáng vẻ phong khinh vân đạm kia, hắn đã phát giác được mình không bằng đối phương.
Mặt mũi của hắn có chút cảm khái, lẩm bẩm:
– Có ngươi cùng lão gia tử, thật sự là may mắn của nhân loại.
Bây giờ sức chiến đấu của Trần Thư không bằng lão gia tử, nhưng theo hắn thấy, sau này đối phương tất nhiên có thể sóng vai thậm chí là vượt qua!
– Đúng rồi, ta còn có một vấn đề muốn hỏi một chút.
– Cái gì ?