Thần Cấp Lựa Chọn: Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội - Chương 2184
Chương 2184 – Dẫn các huynh đệ xông lên
Mặc dù là người tự do, nhưng đại chiến trước mặt, bọn hắn vẫn cần xuất lực, nếu không chính phủ sẽ triệu hồi bọn hắn đi.
– Vậy chúng ta mở một tiểu hội trước.
Trần Thư ho khan một tiếng, nói:
– Ta làm lãnh đạo, nói hai câu đơn giản thôi.
– Trần Bì, chờ một chút.
Giờ phút này, A Lương lại mở miệng nói:
– Cái kia, người của chúng ta vẫn chưa tụ tập đủ.
– Chưa đủ ?
Trần Thư ngơ ngác, nói tiếp:
– Đám người Phương Tư cùng Đại Lực tạm thời chưa qua đây được.
– Không phải bọn hắn, là người dưới lầu.
– ??
Trần Thư thoáng chốc ngây ngẩn cả người, nói:
– A ? Cái gì ?
Một lát, hắn đi tới ban công, nhìn phía dưới.
Chỉ thấy phía dưới tiểu khu trên đất trống, đã có hơn trăm người đứng đỏ, vẻ mặt sùng kính, ngẩng đầu nhìn lên.
Sau khi thấy Trần Thư, đám người phía dưới có chút nhiệt huyết sôi trào.
– Mẹ nó, chuyện gì thế này?
Trần Thư trừng mắt, nói:
– Bọn họ là ai ?
– Ngươi quên rồi hả?
A Lương mở miệng giải thích:
– Đa số là bằng hữu thời đại học, người của Niệu Tố Xã chúng ta.
Vương Tuyệt bên cạnh cũng nói:
– Chúng ta vốn còn muốn mang theo mọi người cùng đi vào trong phòng ngủ ngươi chờ nữa kìa.
– ??
Trần Thư nháy mắt chấn động, vừa nghĩ tới hàng trăm người vây quanh giường hắn, trên lưng đổ một tầng mồ hôi lạnh.
– Nếu ngươi làm như vậy, vậy ta đánh chết tươi ngươi trước!
Hắn không tiếp tục để ý tới Vương Tuyệt, ngược lại nói:
– Đúng rồi, A Lương vừa nói cái gì ? Người của Niệu Tố Xã?
Lông mày của hắn hơi nhíu lại, đồng thời nhớ tới xã đoàn mình sáng lập thời đại học.
– Vậy bọn hắn tới là ?
– Đều là cấp trên điều tới, bây giờ cùng ngươi lăn lộn.
– …
Trần Thư mở to hai mắt nhìn, nói:
– Đùa gì thế ?
– Không còn cách nào, đây là sắp xếp của lão gia tử…
Tiểu Tinh nhún vai, nói:
– Nhưng mà bọn hắn thiên phú cực mạnh, đều là thiên tài đương đại, không phải kẻ yếu gì đâu.
– Lão gia tử quá tận tâm rồi.
Trần Thư vuốt vuốt đầu, ban đầu hắn chỉ muốn đám người A Lương tới gần thành phố Nam Giang, muốn bảo đảm sự an toàn cho bọn hắn, với lại có thể trưởng thành nhanh hơn.
Nhưng bây giờ, lão gia tử lại đóng gói đưa tới nhiều người như vậy…
– Sao ta cảm thấy như bị sắp xếp ấy nhỉ…
Trần Thư sờ cằm, không khỏi cảm thấy tâm phiền.
Bảo vệ đám người A Lương đối với hắn mà nói rất dễ dàng, nhưng bây giờ có nhiều người như vậy, mẹ nó công trình này quá lớn rồi…
– Đúng rồi, hiện tại bọn hắn đều là người tự do.
Vương Tuyệt bên cạnh mở miệng nói:
– Nói cách khác, tùy ý ngươi sắp xếp, chính phủ cũng sẽ không can thiệp !
– Chúc mừng ngươi, tổ chức Tội phạmcủa ngươi sắp thành hình rồi.
– …
Trần Thư không hề vui mừng, ngược lại lộ ra vẻ khó khăn, cảm thấy áp lực lớn lên.
Hắn do dự một chút, mở miệng nói:
– A Lương, nếu không ngươi thương lượng với lão gia tử một chút, người thực sự nhiều lắm…
– Để bọn hắn trở về sao ?
A Lương ngược lại nhìn ra tâm tư của Trần Thư.
– Ngươi nói ta là một tội phạm, cũng không phải lãnh đạo gì, không mang theo nhiều người như vậy được…
Mặc dù vẫn muốn kiến lập một tổ chức Tội phạm nhưng mà một khi thật sự làm như vậy, chuyện cần phải quan tâm nhiều lắm.
Với lại hiện tại, thực lực của hắn cùng mọi người hoàn toàn không cùng một cấp bậc.
Đám người này, đối với hắn mà nói càng nhiều hơn chính là trách nhiệm gánh vác…
– Được thôi.
A Lương cũng hiểu rõ tính cách của Trần Thư nói:
– Ta trở về nói với lão đầu tử.
– Ừm.
Trần Thư nhẹ gật đầu, trong lòng cũng nhẹ nhàng thở ra.
Tiểu Tinh gãi đầu một cái, nói:
– Cái kia, chúng ta phải xuống dưới nói với bọn hắn một chút?
– Đi…
Trần Thư suy tư một chút, gật đầu đáp ứng.
Người phía dưới tốt xấu gì cũng là người của Niệu Tố Xã, mà lại vì Trần Thư mà đến, nếu không gặp mặt một lần, quả thật có chút không tốt…
Một lát sau.
Trần Thư đi xuống lầu.
Lúc đầu đám người lười biếng nháy mắt đứng thẳng lên, vẻ mặt sùng kính, thậm chí có chút cuồng nhiệt, nhìn Trần Thư.
– Các vị…
Trần Thư khoát tay áo, ban đầu nghĩ đến nói rõ ràng.
Nhưng khi hắn nhìn thấy dáng vẻ tràn đầy hy vọng của đám người, thoáng chốc không nói nên lời.
– Tội phạm ca, cuối cùng cũng có thể đi theo ngươi nữa rồi!
Lúc này, phía trước một người mở miệng nói:
– Dẫn các huynh đệ xông lên!
– …
Khóe miệng Trần Thư giật giật một cái, trong mắt có chút phức tạp.
– Tội phạm Nam Giang!
– Tội phạm Nam Giang!
Đám người thần sắc kích động, thậm chí thân thể run rẩy, như tín đồ ngưỡng vọng thần minh.
Giờ khắc này, Trần Thư có chút mơ màng, hắn dường như lại đánh giá thấp vị trí của mình trong lòng mọi người rồi.
Tín ngưỡng trong lòng Ngự thú sư thế hệ trước đương nhiên là Lão gia tử bảo vệ Long Uyên.
Nhưng bây giờ trong lòng người trẻ tuổi, phân lượng của Trần Thư thực ra đã vượt qua hết thảy…
– …
Trần Thư khoát tay áo, đám người ban đầu huyên náo thoáng chốc yên tĩnh lại.
Hắn nhìn qua khuôn mặt của mỗi người mặc dù không nhớ được tên của họ nhưng lại có cảm giác quen thuộc.
– Được rồi, trước tiên mở một cuộc họp đã.
Trong lúc nhất thời, đám người reo hò, trong lòng hiểu rõ sau này mình sẽ đi theo Trần Thư.