Thế Giới Truyện Chữ Online
  • Blog Cohet
Tìm kiếm nâng cao
Đăng nhập Đăng ký
  • Blog Cohet
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Thần Cấp Lựa Chọn: Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội - Chương 2182

  1. Home
  2. Thần Cấp Lựa Chọn: Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội
  3. Chương 2182
  • 10
Prev
Next

Chương 2182 – Các ngươi thật sự biến thái!

– Chuyện này có chút phức tạp…

Trần Thư lắc đầu, nói:

– Nói chung là rất dài dòng…

– ??

Khóe miệng Liễu Phong co rút, nói:

– Tiểu tử ngươi có thể hay bình thường chút không?

– Thật sự có chút phức tạp.

Trần Thư thở dài, đang muốn nói vài điều, xa xa lại có một thân ảnh xuất hiện.

Chỉ thấy Tần Thiên cưỡi một cái đại điển màu đỏ, vội vội vàng vàng lao đến.

Tần Thiên cũng rất lo lắng, mở miệng nói:

– Tiểu tử ngươi không sao chứ?

– Hiệu trưởng, không … không sao đâu?

Trần Thư không khỏi nghĩ tới ủy thác mà trước đó Lăng Trần nói với hắn, trong lòng có chút phức tạp.

Tần Thiên nhướng mày, vẻ mặt trách cứ nói:

– Thế cục bây giờ nguy cấp, tiểu tử ngươi lại bị tất cả các đại thú hoàng nhớ thương, cũng đừng tùy tiện rời khỏi đại lục!

– Ta hiểu, hiệu trưởng.

Trần Thư khẽ gật đầu, trên mặt có vẻ phức tạp, dường như có chút không tiện mở miệng. Nhưng lúc này, Tần Thiên thở dài, nói:

– Tất cả ngọn nguồn, là Lăng Trần sao?

– Hả?

Trần Thư ngư ngác, trong mắt có chút kinh ngạc.

– Ngài đã biết?

– Lão hiệu trưởng đã từng nói với ta.

Vẻ mặt Tần Thiên bình tĩnh, nhưng trong mắt vẫn tràn đầy thất vọng.

– Đi theo ta.

Sau nửa ngày, ba người đi tới bên cạnh Long Giang, nhàn nhã bước đi.

– Lão Liễu, không ngờ ngươi biết nhìn người như vậy.

Tần Thiên nhìn hai người, thần sắc có chút phức tạp.

Lúc trước hắn không quá xem trọng Trần Thư, dù sao thiên phú ngự thú cùng khế ước linh của hắn cấp bậc cũng không cao.

Nhưng mà trải qua các sự kiện, Tần Thiên mới dần dần coi trọng Trần Thư.

Mà Liễu Phong không như vậy, ngay từ đầu đã xác định là đối phương, nghĩ mọi cách muốn thu nhận làm đệ tử.

Hiện tại xem ra, quả thật là Liễu Phong nhìn xa trông rộng.

Liễu Phong lắc đầu, nói:

– Tần Thiên, ta cũng chỉ là mèo mù đụng phải chuột chết thôi.

– …

Trần Thư khẽ nhếch miệng, lời này sao nghe thấy là lạ ấy nhỉ…

– Ta quá ngu xuẩn, trước kia thật đúng là ta đã cho hắn có thể trở thành trụ cột của thế hệ trẻ tuổi…

Tần Thiên tự giễu cười cười, trong mắt đã có vài phần thất vọng.

– ….

Trần Thư cùng Liễu Phong đều muốn an ủi, nhưng không biết nên nói gì.

Tần Thiên hít một hơi thật sâu, nói:

– Nói với ta những chuyện ngươi đã trải qua đi.

Trần Thư gật đầu, rồi kể lại những chuyện đã qua liên quan đến Lăng Trần.

Một lúc sau, Tần Thiên rơi vào trầm mặc.

– Hiệu trưởng, trước khi chết, Lăng Trần muốn nói với ngài một câu xin lỗi…

– Có tác dụng gì đâu chứ?

Tần Thiên lắc đầu, chua xót nói:

– Ta không có học sinh như vậy, Hoa Hạ học phủ không học sinh như này!

– Trước khi chết, hắn đã buông tha cho Phương Tư, hơn nữa cũng không cứu được Tạ Phong Ngữ…

– Nhưng hắn vẫn là tội nhân!

Tần Thiên cắt ngang lời Trần Thư, vẻ mặt lạnh lùng nói:

– Mặc kệ làm gì cũng không thay đổi được hắn những lỗi lầm hắn đã phạm phải! Cũng bởi vì hắn mà trên chiến trường, chúng ta phải hy sinh quá nhiều đồng bào!

– …

Trần Thư trầm mặc không nói gì, nhưng thật ra lại đồng tình với đạo lý này.

Cho dù Lăng Trần trước khi chết làm một chuyện tốt, nhưng vẫn không thay đổi được cái gì.

Nếu buông bỏ đồ đao có thể lập địa thành Phật, đối với những người tốt khác cũng không hề công bừng…

– Hắn là sự sỉ nhục của Hoa Hạ học phủ!

Tần Thiên nhìn qua Long Giang cuồn cuộn, ánh mắt kiên định, nói:

– Cho dù ngươi không ra tay thì ta cũng sẽ tự mình thanh lý môn hộ !

– …

Trần Thư và Liễu Phong liếc nhau một cái, nhưng vẫn trầm mặc.

– Được rồi, chắc hẳn các ngươi cũng mệt mỏi rồi, hiện tại chiến sự khẩn cấp, nắm bắt thời gian nghỉ ngơi thật tốt.

Tần Thiên ngửa mặt nhìn lên trời, thu hồi vẻ bi thương đau khổ trong mắt, lại biến thành dáng vẻ mạnh mẽ vang dội như lúc trước.

– Hiệu trưởng…

– Ta không sao.

Tần Thiên lắc đầu, cười nói:

– Hiện tại quan trọng nhất là chống cự hung thú, nào có thời gian nghĩ đến những thứ này?

– Được rồi, Tần Thiên, chúng ta đi trước.

Liễu Phong ngược lại vô cùng hiểu rõ Tần Thiên, hiểu rõ đối phương sẽ không bởi vì chuyện này mà ảnh hưởng quá nhiều đến bản thân.

– Ừ, ta đi một mình, các ngươi về trước đi.

Tần Thiên dọc theo Long Giang, một đường đi về phía trước…

Nhìn qua bóng lưng của lão, hai người Trần Thư dừng chân tại chỗ, không nói một lời.

– Lão sư, hiệu trưởng…

– Được rồi, dù sao Tần Thiên cũng là hiệu trưởng, tố chất tâm lý vững vàng, ngươi lo hắn nhảy sông sao…?

Liễu Phong cười cười, vỗ bờ vai của hắn, nói:

– Hiện tại Long Uyên anh linh đã sắp tiêu tán rồi, chuẩn bị lên chiến trường sớm đi.

– Vâng.

Trần Thư nhẹ gật đầu, ngược lại không có gì sầu lo.

Theo thực lực bây giờ của hắn, trên cơ bản sẽ không xuất hiện nguy cơ sinh tử, hẳn phải chăm lo cho đám người Phương Tư.

– Tốt rồi, về nhà thôi, ta cũng trở về trường học.

Dứt lời, Liễu Phong an vị ngồi xe lăn của mình, hai tay như tàn ảnh, ngay lập tức xông về phía trước.

– Hừm…

Trần Thư đang muốn nói mình có thuấn di, có thể tiễn một đoạn đường, nhưng nhìn thấy dáng vẻ hưng phấn của Liễu Phong, hắn cũng không nói gì nữa..

Có thể, đây là sở thích của hắn…

– Về nhà trước.

Trần Thư lắc đầu, thuấn di biến mất tại chỗ, về nhà trong thành phố Nam Giang.

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 2182"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

  • Home
  • Blog
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
  • Chính sách bảo mật
  • Truyện ngôn tình
  • zBlogg

© 2025 Cohet.Net. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online