Thần Cấp Lựa Chọn: Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội - Chương 2179
Chương 2179 – Huyết dịch thần bí (2)
Cho dù là Khế Ước Linh của hắn, hay Phương Tư và Tạ Phong Ngữ, đều lâm vào trạng thái đình trệ.
Thời gian và không gian bốn phía, đều là bị huyết dịch trước mắt làm cho dừng lại!
– Cái thứ quái quỷ gì vậy?
Trần Thư kinh hãi, nghĩ đến nguyên nhân tử vong của ‘Không’ :
Có lẽ không phải huyết dịch có vấn đề, mà là thân thể hắn ta, không chịu nổi lực lượng mạnh như vậy…
Giờ phút này, huyết dịch liên tục lưu chuyển, cho dù không có đôi mắt, Trần Thư vẫn cảm nhận được bản thân đang bị nhìn chăm chú.
Nhất thời, toàn thân như bị nhìn thấu, giống như một người trần trụi.
Huyết dịch màu vàng nhạt lưu chuyển, nhìn về phía linh hồn Trần Thư, muốn dò xét đến tận cùng.
Lập tức, trong mắt Trần Thư lóe lên một đạo tinh thần quang mang rực rỡ, tràn ngập vĩ lực cổ xưa!
Huyết dịch trước mắt điên cuồng lưu chuyển, giống như gặp phải nguy cơ sinh tử.
Không gian bên cạnh nó đột nhiên vỡ tan, chuẩn bị chui vào trong chạy trốn.
Nhưng đã không còn kịp!
Chỉ thấy mắt phải Trần Thư bắn ra một đạo Tinh Thần Chi Quang, đánh trúng huyết dịch phía trước.
Grào!
Một tiếng gào thét không cam lòng xuất hiện, huyết dịch không có bất kỳ lực chống trả nào, trực tiếp tiêu tán…
Cùng lúc đó, không gian bốn phía đang trong trạng thái đình trệ cũng được giải trừ, tất cả đều khôi phục, như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
– Trần Thư, ngươi làm sao vậy?
Phương Tư đã khôi phục lại, vẻ mặt lo lắng nhìn Trần Thư.
Trong suy nghĩ của nàng, huyết vụn trước mắt không có bất kỳ biến hóa nào.
Nhưng trên trán Trần Thư đột nhiên xuất hiện mồ hôi lạnh.
– Không…Không có gì…
Trần Thư nhìn vẻ mặt khó hiểu của hai người, không giải thích, lau mồ hôi lạnh trên trán.
Vừa rồi suy nghĩ của hắn không bị đình trệ, tất nhiên tận mắt nhìn thấy tất cả!
– Là vấn đề của ta? Hay là của di tích?
Trần Thư nhìn thấy tinh thần quang mang trong mắt mình, lập tức nghĩ đến Tinh Thần di tích mà hắn khống chế.
– Là Tinh Linh Bất Hủ của Tinh Thần Vương sao…
Trong mắt hắn hiện lên vẻ tự hỏi, nghĩ tới Ngự Thú Sư Tinh Thần Vương cổ đại lúc trước đã tạo ra Tinh Thần di tích.
– Trần Thư, nghĩ gì vậy? Nhiều bảo vật như vậy mà không cần sao?
Đúng lúc này, lời nói của Phương Tư cắt đứt suy nghĩ của Trần Thư.
Nhìn Trần Thư trước mắt, nàng cảm thấy vô cùng kỳ lạ, không phải con hàng này yêu nhất là tài bảo sao?
– Muốn! Muốn! Không nghĩ nữa!
Trần Thư gật đầu, trực tiếp để Thỏ điên cuồng thu gom…
Mặc dù vừa rồi xuất hiện dị biến kinh thiên, nhưng huyết dịch màu vàng nhạt kia đã hoàn toàn bị phá hủy, không còn sức uy hiếp.
Trần Thư lẩm bẩm nói:
– Huyết mạch Thiên Mệnh Cổ Quốc, xem như đã đoạn tuyệt…
Mặc dù đã hủy diệt một tổ chức cực kỳ ác liệt, nhưng trong lòng hắn lại hoang mang.
Dường như không đơn giản như hắn tưởng tượng…
– Mặc kệ, ít nhất là một chuyện tốt.
Trần Thư lắc đầu, lực lượng trong cơ thể đã cứu hắn hai lần, trước mắt, đối với hắn đã không còn uy hiếp.
– Chỉ cần thực lực đạt đến, sẽ biết được tất cả.
Hắn không suy nghĩ nữa, bắt đầu chuyên tâm kiểm kê tài nguyên bảo khố.
Mặc dù đã bị thành viên giáo hội chiếm đoạt không ít, nhưng vẫn có rất nhiều tài nguyên còn sót lại.
Một ngày sau,
Ba người vẻ mặt vui vẻ rời khỏi bảo khố của giáo hội.
– Năm ngàn tỷ! Thật sự thoải mái nha…!
Khóe miệng Trần Thư nhếch lên, vô cùng vui sướng.
Tất cả là giả dối, chỉ có tài phú trong tay mới là thật !
– Đi thôi!
Trần Thư không tìm kiếm nữa, lấy ra đạn hạt nhân tăng cường, phối hợp với thần kỹ của Thỏ Không Gian, thoáng chốc dẫn theo hai người rời khỏi nơi này.
Ngày xưa, chỉ có Ninh Bất Phàm và Ngự Thú Sư Không gian đứng đầu mới có thể, bây giờ Trần Thư, hắn cũng có thể làm được.
– Về nhà!
Ba người không dừng lại, trực tiếp cưỡi Khế Ước Linh, đi về phía Hoa Quốc…
Hai ngày sau.
Ba người Trần Thư thuận lợi trở về Hoa Quốc đại lục.
Chiến trường đại lục bốn phương vẫn kịch liệt như cũ, mùi máu tanh ngập trời, mấy trăm dặm hải vực đều bị máu tươi bao trùm, trở thành huyết sắc chướng mắt.
Mặc dù số lượng hung thú chiếm ưu thế tuyệt đối, nhưng lại bị nhân loại hoàn toàn áp chế, trở thành đối tượng bị đánh.
Nhưng bọn chúng không hề luống cuống, trong mắt có vẻ hưng phấn.
Bởi vì trên chiến trường, Long Uyên anh linh đã trở nên ảm đạm vô quang.
Điều này có nghĩa, linh hồn của bọn họ sắp cạn kiệt, hoàn toàn tiêu tán trên thế gian.
Một khi không có anh linh tác chiến, hung thú sẽ thuận lợi xoay chuyển thế cục.
Các đại Thú Hoàng nắm rõ điểm này, không cưỡng ép thủ hạ mạnh mẽ tiến công, mà chuyên tâm phòng ngự, giảm thiểu thương vong.
– Khi nào mới chấm dứt đây…
Trần Thư cưỡi Slime khổng lồ, kiêu ngạo băng qua chiến trường, vô cùng bắt mắt.
Mặc dù các đại Thú Hoàng hận đến mức nghiến răng nghiến lợi, nhưng thật không có cách nào trị hắn…
Mà Thú Hoàng cũng không dám động thủ, sự tích Lão gia tử vượt ngàn vạn dặm giết chết Giáo hoàng, đủ để uy hiếp bọn chúng.
Hiện giờ cho dù là bất kỳ Thú Hoàng nào, cũng không dám đi một bước này, nếu không đã sớm ra tay với Trần Thư.
Lúc này, Trần Thư nhìn anh linh phía dưới, trong mắt có vẻ kính nể và cảm động.