Thần Cấp Lựa Chọn: Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội - Chương 2167
Chương 2167 – Bằng hữu kiểu gì mà nhân vật phụ cũng không được xếp vào?
Hai mắt “Không” ẩn chứa khí thế đáng sợ, hắn ta đã đạt đến Vương cấp đỉnh phong, toàn thân tỏa ra yêu khí quỷ dị, trong mắt đầy vẻ điên cuồng.
Xem ra, người của Cứu Thế Giáo Hội sở dĩ không thể đột phá Truyền Kỳ, là do nồng độ huyết mạch không đủ.
Nếu không lúc trước vì sao Thiên Mệnh Cổ Hoàng có thể đạt được Truyền Kỳ?
Mục đích của ‘Không’ chỉ có một, đó là hấp thu toàn bộ huyết mạch thành viên hạch tâm của Giáo Hội, giúp hắn ta bước trên con đường Truyền Kỳ!
Cho dù từng là đại chủ giáo, nhưng hắn ta chỉ là được Giáo Hội, dùng giá cao thuê cường giả, bản thân hắn ta không có huyết mạch nghịch thiên của Giáo Hội.
– Đáng tiếc không lấy được thi thể Lăng Trần…
Hắn ta thở dài, có chút tiếc nuối.
Dựa vào năng lực không gian của Khế Ước Linh, hắn ta dám tấn công lão gia tử, cướp thức ăn từ miệng hổ. Nhưng trước mặt Tinh Thần Cự Thủ trong cơ thể Trần Thư, hắn lại không dám động đậy.
Lúc đó, hắn có một loại linh cảm, nếu ra tay, hắn sẽ phải chết!
Trần Thư! Đợi ta đạt được Truyền Kỳ, chính là ngày chết của ngươi!
Hai mắt hắn ta tham lam, lẩm bẩm:
– Chỉ cần có được bí mật của ngươi, ta sẽ tiến thêm một bước! Đến lúc đó, ta mới là đệ nhất cường giả của Lam Tinh!
– Loạn thế tới, cơ hội của ta cũng tới!
Kế hoạch của ‘Không’, là mượn huyết mạch của Giáo Hội đột phá Truyền Kỳ, lại dựa vào Khế Ước Linh Không Gian của bản thân, bắt Trần Thư, đánh cắp bí mật của đối phương. Thậm chí hắn ta có thể đạt tới cảnh giới trên Truyền Kỳ.
Một con đường thông thiên chậm rãi xuất hiện trong đầu ‘Không’…
…
– Diệt Giáo Hội xong lập tức quay về…
Lúc này Trần Thư chưa phát hiện ra điều gì, tự mình suy nghĩ.
Đúng lúc này, vẻ mặt hắn thay đổi, nhìn về phía bên cạnh.
Chỉ thấy Phương Tư đã mở hai mắt, lẳng lặng nhìn hắn, không nói câu nào.
– Phương Tư tỷ? Ngươi tỉnh rồi!
Trần Thư vốn đang bình tĩnh lập tức kích động, đi thẳng đến chỗ đối phương.
Hai người lập tức ôm nhau, không nói lời nào.
Cho đến bây giờ, trái tim của Trần Thư mới hoàn toàn thoải mái…
Lúc sau, ánh mắt Phương Tư tràn ngập vui mừng, nói:
– Trần Thư, cảm ơn ngươi.
Hai người tách ra, Trần Thư chăm chú nhìn khuôn mặt Phương Tư, nói:
– Ta còn tưởng ngươi sẽ trách ta…
– Lúc đó Lăng Trần nói, nếu ta khoanh tay chịu trói, thì sẽ buông tha cho ngươi.
-Vậy mà ngươi cũng tin?
Phương Tư hơi ngẩn người, rồi cười nói:
– Không phải cũng giống ngươi sao.
– Lúc đó lựa chọn đầu tiên của ngươi, chính là muốn giết Lăng Trần, nếu có thể giết chết hắn, tất nhiên cũng có thể cứu ta, đấy là vì ngươi tin tưởng chính mình.
– Lựa chọn thứ hai là trực tiếp về nước, gọi lão gia tử đến hỗ trợ, vì ngươi tin tưởng lão gia tử.
– Nếu thật sự khoanh tay chịu trói, chẳng phải là tin tưởng Lăng Trần sao? Hắn chính là tội nhân gây nên nội loạn. Ngươi không đơn thuần như vậy đúng không…
Mặc dù Phương Tư ngủ say. Nhưng nàng vẫn luôn biết rõ tình hình bên ngoài, kể cả cuộc đối thoại giữa hai người…
…
Trần Thư yên lặng, khóe miệng nhếch lên, không ngờ đối phương có thể hoàn toàn hiểu được cách làm của hắn.
Hắn mở miệng nói:
– Đáng tiếc, cuối cùng bởi vì Lăng Trần, ta mới cứu ngươi…
– Ngươi đã làm rất tốt rồi.
Phương Tư thu lại nụ cười, cực kỳ nghiêm túc nói:
– Trần Thư, ta hy vọng ngươi nhớ kỹ, mạng sống của ngươi là quan trọng nhất, bất kỳ kẻ nào cũng có thể hy sinh, chỉ có ngươi là không được!
– Nếu ngươi chết, Trần thúc và Trần di phải làm sao? Đại Lực, lão Tạ, Tiểu Tinh bọn họ phải làm sao?
Thực ra nàng muốn nói là toàn thể nhân loại, nhưng nghĩ đến đối phương là Hãn phỉ, nàng lại thay đổi cách nói.
…
Trần Thư yên lặng, vốn tưởng bảo vệ tốt người thân bên cạnh không khó, nhưng không ngờ nguy hiểm luôn đến đột ngột như vậy.
Phương Tư nghiêm túc nói:
– Sống thật tốt, chỉ cần ngươi ở đây, tất cả đều có hy vọng.
Mặc dù nàng không nhìn thấy Tinh Thần Cự Thủ bên trong cơ thể Trần Thư, nhưng trong lòng vô cùng chắc chắn, đối phương là nhân vật mấu chốt có thể thay đổi cục diện thế giới.
Trần Thư lắc đầu nói:
– Chúng ta đều phải sống.
…
Lúc này, hai người không tiếp tục nói nữa, lẳng lặng nhìn nhau, dường như quên đi thời gian.
– Khụ khụ.…Cái đó, các ngươi như vậy, ta ngại quá đi mất…
Tạ Phong Ngữ bên cạnh đã tỉnh, vẻ mặt ngượng ngùng, nhất thời không biết nên làm cái gì.
– À…
Trần Thư tỉnh táo lại, thản nhiên nói:
– Lão Tạ, ngươi cũng tỉnh rồi sao?
…
Khóe miệng Tạ Phong Ngữ giật giật, có cần phải qua loa vậy không…
– Mặc dù chỉ là nhân vật phụ, nhưng có thể cho ta chút cảm giác tồn tại hay không?
– Cái này gọi là gì nhỉ?
Trần Thư vỗ vai đối phương, đứng đắn nói :
– Bọn A Lương mới đúng, ngươi không phải.
…
Tạ Phong Ngữ lập tức che ngực, lùi lại mấy bước, dáng vẻ tổn thương.
Bằng hữu kiểu gì mà nhân vật phụ cũng không được xếp vào?
Rất nhanh, hắn ta không thèm để ý nữa, nói:
– Đúng rồi, tình hình hiện tại thế nào? Ta nhớ Lăng Trần từng tìm ta, sao đột nhiên ta lại ở đây?
Trần Thư suy nghĩ một lúc, giải thích:
– Xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
…
Khóe miệng Tạ Phong Ngữ giật giật, con hàng này vẫn khó nói chuyện như vậy.
– Bây giờ chúng ta đang trên đường về nước đúng không?