Thần Cấp Lựa Chọn: Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội - Chương 2158
Chương 2158 – Yêu nghiệt Lăng Trần, chết!
Chỉ cần nuốt chửng Trần Thư, nó có thể đạt đến cảnh giới mà trước nay chưa từng có!
Rầm rầm rầm!
Số lượng lớn các điểm sáng màu tím như phong bạo, quét thẳng đến Trần Thư, đều dung nhập vào đầu của hắn.
Một lát sau,
– Có thể…
Đồng tử màu tím nhìn về phía não của Trần Thư, chỉ thấy trong đó đã hoàn toàn bị điểm sáng màu tím chiếm cứ!
– Bắt đầu đại tiệc rồi!
Tinh thần nó khẽ động, chỉ thấy điểm sáng màu tím trong đầu Trần Thư trong nháy mắt trở nên cuồng bạo đến cực điểm, tràn đầy tính xâm lấn!
Nhưng ngay lúc bọn chúng định cắn nuốt,
Nơi sâu nhất trong não của Trần Thư, ánh sáng chói mắt đột nhiên xuất hiện, chiếu rọi toàn bộ não của hắn.
Trong lúc nhất thời, giống như ánh mặt trời chiếu xuống tuyết trắng vậy, các điểm sáng màu tím bắt đầu tiên tan cực nhanh…
– Thứ gì vậy?!
Đồng tử cực lớn run lên, nhìn ánh sáng ở trong đầu đối phương, nhận ra một sức mạnh vô cùng đáng sợ không thể nào chống lại được!
Chỉ trong chớp mắt, toàn bộ điểm sáng màu tím trong não của Trần Thư đã bị cưỡng ép tan đi!
Gào!
Một thanh âm khủng khiếp cổ xưa vang lên, như Thiên Uy sáng rực, sức mạnh vô cùng lớn!
– Đáng chết! Đây là thứ gì vậy!
Đồng tử màu tím ở trên không trung run rẩy, thậm chí xém chút nữa đã vỡ vụn ngay tại chỗ!
Bây giờ nó, là Truyền Kỳ hàng thật giá thật!
Lúc này Trần Thư vốn đang hôn mê, nhưng cơ thể lại được bao phủ bởi ánh sáng chói mắt, phảng phất như có một vị thần minh không biết tên che chở, bất kỳ sinh linh gi cũng không thể đến gần.
Một giây sau, bởi vì cảm nhận được hành vi khiêu khích của Tử Hồn Hoàng, ánh sáng kia tỏa ra, hóa thành một cánh tay cực lớn, lao thẳng đến Tử Hồn Hoàng!
– Rốt cuộc ngươi là thứ gì?!
Trong lòng Tử Hồn Hoàng run rẩy, tinh thần dần mất bình tĩnh.
Bản năng nói cho biết biết, Trần Thư là một mỹ thực cực kỳ dụ hoặc,
Nhưng lại không nhắc đến nguy hiểm gì.
Có thế nào nó cũng không ngờ, bên trong bộ não của đối phương, lại tồn tại một sức mạnh kinh khủng như vậy…
– Chạy… Chạy mau…
Trong lòng Lăng Trần cũng rung động, nhưng trong đầu vẫn còn thanh tỉnh, vội vàng ra lệnh cho Tử Hồn Hoàng.
– Đúng rồi! Trốn… Trốn!
Tử Hồn Hoàng lập tức hóa thành lưu quang màu tím, bỏ chạy thật nhanh, thoáng cái đã cách ở bên ngoài hàng ngàn mét
Nhưng mà, chỉ trong tíc tắc, bàn tay cực lớn kia đã vượt hàng ngàn mét, khoảng cách đối với nó như đã mất đi ý nghĩa.
Tử Hồn Hoàng bị bàn tay to nắm chặt, mặc dù có phóng xuất các loại kỹ năng, vẫn không thể tránh thoát như cũ!
– A…
Tử Hồn Hoàng gào lên một tiếng thảm thiết.
Chỉ thấy cơ thể của nó đã bắt đầu nứt vỡ, sức mạnh của bàn tay tinh thần khổng lồ căn bản không phải là thứ nó có thể chống đỡ!
Ầm
Chỉ trong chớp mắt, cơ thể Tử Hồn Hoàng nứt vỡ, hóa thành điểm sáng màu tím, sau đó tiêu tan không thấy đâu nữa.
Mà dưới áp lực của ánh sáng tinh thần kia, nó không có bất kỳ khả năng sống sót nào, triệt để ở tổ địa của Thiên Mệnh cổ quốc.
– Chết… Chết rồi…
Lăng Trần như bị sét đánh, cả người có chút đần độn.
Linh hồn của Tử Hồn Hoàng và hắn tương liên, tất nhiên có thể phát giác ra được đối phương thật sự đã tiêu tán…
Một Khế Ước Linh cấp Truyền Kỳ, cứ vậy mà chết đi?
Lúc này, bàn tay tinh thần khổng lồ hóa thành những điểm sáng, lại lần nữa dung nhập với cơ thể của Trần Thư, biến mất không thấy đâu nữa.
Mà trên đường nó đi, thuận tiện chiếu rọi lên cơ thể Khế Ước Linh của Lăng Trần, như có một bàn tay lớn không nhìn thấy được, trực tiếp chôn vùi linh hồn của bọn chúng.
Thậm chí ngay cả Bạch Hồ ở trong Ngự Thú Không Gian cũng không may mắn thoát khỏi.
Đến tận bây giờ, Lăng Trần đã không còn một con Khế Ước Linh nào nữa, bản thân cũng không còn chút sức chiến đấu.
Thế cục nghịch chuyển thật sự là quá đột ngột!
Vốn Lăng Trần đã nắm giữa tất cả, bỗng nhiên lại trở thành kẻ thất bại…
Vào đúng lúc này,
Trần Thư khẽ động, chậm rãi mở mắt, trong nháy mắt đã lui về phía sau, ánh mắt lộ vẻ cảnh giác.
– Hửm?
Hắn khẽ giật mình, chỉ thấy toàn bộ Lan Quốc đã trở về bộ dáng bình thường, hồn lực màu tím và oan hồn đều biến mất không thấy đâu nữa…
Mà đồng tử to lớn trôi nổi trên không trung, cũng không còn tung tích, chỉ thấy một mình Lăng Trần giống như bại khuyển, ngồi ở trên phế tích…
– Xảy ra chuyện gì vậy?
Hắn vốn cho rằng bản thân hẳn phải chết rồi, kết quả lại hoàn toàn khác trái ngược so với tưởng tượng của hắn.
Lăng Trần khẽ ngẩng đầu, ánh mắt cô quạnh, nói,
– Thứ trên người ngươi rốt cuộc là gì?
– Hả?
Trần Thư ngơ ngác, nhưng hắn cũng đã nhìn ra vài phần vấn đề, nói:
– Khế Ước Linh của ngươi đâu?
– Chết… Chết hết rồi…
Khóe miệng Lăng Trần lộ ra ý cười đắng chát, nói:
– Cuối cùng ta vẫn thua… Thua…
– …
Trần Thư im lặng, lại nghĩ đến điều gì, vội vàng nhìn về phía sau.
Chỉ thấy Phương Tư đang nằm một chỗ trên phế tích…
Bởi vì lâm vào hôn mê, Khế Ước Linh đều trở về Ngự Thú Không Gian.
– Nàng không sao…
Lăng Trần hít sâu một hơi, lên tiếng:
– Ta nói này, chỉ cần ngươi đánh bại ta, nàng có thể sống tiếp! Hơn nữa thật ra Tạ Phong Ngữ không chết.
– Hả?
Trần Thư ngơ ngác, ánh mắt lộ vẻ bất ngờ.