Thần Cấp Lựa Chọn: Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội - Chương 2139
Chương 2139 – Thiên phú dị bẩm của Lăng Trần (2)
Thời đại hoà bình, vì sao một cái Ngự Thú Sư Vương Cấp ngã xuống đều là chuyện lớn nhưng lại không có xuất hiện nhiều trường hợp.
– Thực tế ngay cả một Khế Ước Linh Vương Cấp ta cũng chưa cắn nuốt qua.
Lăng Trần thản nhiên nói:
– Ta cắn nuốt chỉ là Bạch Ngân và Khế Ước Linh Hoàng Kim, hơn nữa số lượng cũng không phải nhiều lắm, bởi vì ta không dám, loại năng lực này dùng càng thường xuyên thì con đường về sau của ta lại càng khó khăn!
– Ồ…
Trần Thư không có vẻ bất ngờ, dù sao người Thiên Mệnh Cổ Quốc Gia tuy là phát triển nhanh nhưng khó có thể thăng cấp lên Truyền Kỳ.
– Nói cách khác, ta có thể có cấp bậc Ngự Thú này chủ yếu vẫn là tự bản thân ta!
Lăng Trần nhìn thẳng Trần Thư, nói:
– Từ nhỏ ta còn có một trái tim vô địch, điều này làm cho ta đối mặt với Ngự Thú bình cảnh nào cũng có thể dễ dàng phá tan!
Năm tuổi đã có được một con Khế Ước Linh Vương Cấp, không chỉ nói là thiên tài cũng tuổi, cho dù là thế hệ trước hắn cũng có ít đối thủ, Lăng Trần có tâm này cũng không hẳn là lạ.
– Vốn ta có thể bằng vào cổ thế lực này thuận lợi thăng cấp lên Vương Cấp ba sao, thậm chí là Truyền Kỳ!
Lăng Trần nhìn thẳng Trần Thư, trong mắt có một tia sát ý, nói:
– Nhưng bởi vì ngươi mà phá thế lực của ta!
– Đây là lý do ngươi không thể không giết ta sao? Ta cũng không đánh qua với ngươi mà? Bản thân không được cố ý để ta cõng nồi?
Trần Thư nhíu mày, tuy rằng hai người biết nhau nhưng giữa hai người đừng nói tỷ thí, hắn thậm chí ngay cả Khế Ước Linh của Lăng Trần cũng chưa có gặp qua.
– Ta yên lặng so qua…
Lăng Trần thở dài, trong mắt vậy mà có một chút bất đắc dĩ, nói:
– Nói thiên phú, mười tám tuổi ngươi bắt đầu tu luyện, mới chỉ có thời gian bảy tám năm đã từ một người bình thường phát triển tới tình trạng này, ta không bằng ngươi!
– Nói thực lực, ngươi vẫn đều có thể chiến đấu vượt qua đại cảnh giới, hơn nữa chỉ dùng Khế Ước Linh bình xét cấp bậc tiềm lực thấp như vậy, ta cũng không như ngươi!
– Nếu là ta không tự tay giết ngươi, e là tâm ma của ta không bỏ được, con đường Truyền Kỳ tương lai của ta chắc chắn sẽ khá nhấp nhô!
– …
Trần Thư lắc đầu, nói:
– Huyết mạch của ngươi mới là gông xiềng lớn nhất của ngươi nhỉ? Ngay cả giáo hoàng hiện tại cũng không tấn chức lên được Truyền Kỳ, ngươi có thể?
– Đúng vậy! Đây cũng là lý do thứ hai ta chặn đánh giết ngươi!
Lăng Trần liếm môi, nói:
– Vốn là ta không có chấp nhất như vậy, dù sao tâm tình hư vô mở mịt chắc chắn sẽ có ảnh hưởng đến tu luyện.
– Nhưng đến khi Khế Ước Linh của ta nói cho ta biết, chỉ cần cho nó cắn nuốt linh hồn của ngươi là có thể hoàn toàn đánh tan huyết mạch gông xiềng của ta!
– Khế Ước Linh của ngươi?
Trần Thư nhếch miệng, nói:
– Ngươi tin lời của một Khế Ước Linh? Điên rồi sao?
– Nó có được truyền thừa của Cổ Hoàng, có được một phần trí nhớ năm đó của Cổ Hoàng!
Lăng Trần thản nhiên nói:
– Nó chẳng những là Khế Ước Linh của ta, còn là người dẫn dắt ta trên con đường Ngự Thú, ta tin tưởng nó!
– …
Trần Thư đảo con ngươi, nói tiếp:
– Có thể có một khả năng, nó chính là Khế Ước Linh của Cổ Hoàng không chừng chính là muốn lợi dụng ngươi thì sao?
– Ngươi muốn ly gián? Quá ngây thơ.
Lăng Trần cười mỉa mai, nói:
– Ngươi không hiểu quan hệ của ta và nó, ta cùng nó từ lâu đã là linh hồn tương liên!
– Nói cách khác, ngươi sẽ phản bội chính mình sao?
Lăng Trần có thể đi đến bước này tất nhiên là có đầu óc của mình, huống chi hắn trời sinh tính đa nghi sẽ không dễ dàng tin tưởng.
Trần Thư thật sự là muốn châm ngòi một chút quan hệ, nhưng thật không ngờ đối phương có liên hệ chặt chẽ với Khế Ước Linh như vậy.
– Nhưng lại có một điểm!
Lăng Trần híp hai mắt lại, nói:
– Thiên phú của ngươi thật đáng sợ, nếu không bóp chết ngươi trước về sau ta chắc chắn sẽ có nguy hiểm sinh mệnh!
– Loại bỏ tâm ma, giải trừ huyết mạch giam cầm, ngăn cản nguy cơ tương lai…
Trần Thư sờ cằm, nói:
– Thảo nào sát tâm của ngươi với ta nặng như vậy…
Hiện tại hắn xem như hiểu được mục tiêu của Lăng Trần chính là hắn, những người còn lại chỉ là con mồi mà thôi.
– Nhưng ta cũng có lý do phải giết ngươi!
Ánh mắt Trần Thư lạnh lùng, nói:
– Vì Phương Tư, vì Tạ Phong Ngữ, vì quân bảo vệ đã ngã xuống vì ngươi…
– Hãy bớt sàm ngôn đi, bắt đầu đi!
Lăng Trần chậm rãi đứng lên trên đống phế tích, bên cạnh đồng thời mở ra ba Ngự Thú Không Gian, ba con Khế Ước Linh bước ra từ bên trong1
Một con hồ ly toàn thân màu trắng thân hình thon dài, cả người đều là che kín ấn ký thần bí, đồng thời một cỗ biển năng lượng sinh mệnh tuôn trào ra.
Bên cạnh bạch hổ là một con chó săn màu đen, nhưng lưng có hai cánh, đôi mắt tràn ngập tử hoả, cũng là có khí thế đáng sợ.
Về phần một con Khế Ước Linh cuối cùng có bộ dáng quái dị, vậy mà là một con Khế Ước Linh hình người không có đầu!
Thân hình nó cao lớn khôi ngô, thân mặc một chiến giáp màu đen dữ tợn, trong tay cầm một trường mâu màu đen nhiễm máu, tràn ngập hơi thở tử vong.