Thần Cấp Lựa Chọn: Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội - Chương 2136
Chương 2136 – Tội phạm ca của ngươi sợ ngươi không bị đánh! (2)
Hiện giờ trải qua đại chiến, ánh sáng trên thân hình anh linh đã mờ đi một chút, có nghĩa là sinh mệnh bọn họ sắp tiêu tán…
– Vâng!
Nam tử trung niên cung kính gật đầu, xoay người rời khỏi phòng tổng chỉ huy.
– Hy vọng mọi thứ đều thuận lợi…
Lão gia tử day trán, mặc dù năng lực của hắn thông thiên nhưng vẫn cảm thấy khắp nơi có hạn chế.
Trong thế giới to lớn này, sức mạnh của một cá nhận cuối cùng vẫn có chút nhỏ bé…
…
Lúc này,
Trần Thư yên lặng không một tiếng động vượt qua hải vực, đã đi tới biên giới Lan Quốc.
Lan Quốc ở phía tây nam Tây Ngự Đại Lục, trên này không có nước lớn mà có chín vương quốc cỡ trung cùng với mười tiểu vương quốc tạo thành, mà Lan Quốc chính là một trong số các tiểu quốc, một nơi rất bé không thấy được…
Nhưng bởi vì nguyên nhân lúc trước Lâm Hàn thi đấu thế giới làm cho Lan Quốc bị thế lực khắp nơi liên thủ tìm tòi một phen, cuối cùng cũng không có tìm được tung tích của Cứu Thế Giáo Hội.
Lúc này Trần Thư ngồi trên đầu tiểu Hoàng, nhìn đại lục trước mắt đã rơi vào tay giẵ, không khỏi dừng bước.
Kế hoạch của hắn có một chút sơ suất, đó chính là Husky còn đang trong tiến hoá, chậm chạp chưa có thức tỉnh…
Mà Lăng Trần chỉ cho hắn thời gian nửa ngày1
– Nhất định phải kéo dài thời gian!
Trần Thư cau mày, trong mắt không ngừng suy nghĩ ra kế sách.
Husky là điểm xuất phát chính, nếu triệu hồi không được thì sức chiến đấu của hắn sẽ giảm xuống hơn nửa.
Ngay lúc hắn do dự, bên tai đột nhiên xuất hiện một âm thanh nhàn nhạt:
– Nếu đã tới rồi vì sao không đến?
– Hả?
Vẻ mặt Trần Thư ngẩn ra, nháy mắt trở nên vô cùng cảnh giác đánh giá bốn phía.
Nhưng vào lúc này, sắc mặc con thỏ vừa động lấy ra cà rốt to lớn, ánh mắt nhìn thẳng Đại Lục trước mắt!
Chỉ thấy một đạo ánh sáng màu tím xuất hiện, cuối cùng biến ra khuôn mặt Lăng Trần!
– Đến! Ta chờ ngươi!
Ánh mắt Lăng Trần bình tĩnh nói:
– Đừng nói với ta là ngươi sợ?
– Sợ? Tội phạm ca ngươi còn sợ ngươi không bị đánh!
Vẻ mặt Trần Thư vừa động, con thỏ bên cạnh nháy mắt đi tới ánh sáng tím phía trước cà rốt trong tay đồng thời cuồng bạo vung ra!
Ngay sau đó, ánh sáng tím tiêu tán tại chỗ…
Trần Thư không có lại do dự, cưỡi tiểu Hoàng, quyết đoán đi lên đại lục đã rơi vào tay giặc.
Hung thú trên đó trên mặt đều có sợ hãi, bối rối trốn trở lại bên trong dị không gian, toàn bộ đại lúc giống như có chút áp lực.
Chỉ mười phút sau, Trần Thư đã xẹt qua các di tích vương quốc, đi tới bên trong Lan Quốc.
Trên một chỗ phế tích lớn mấy chục mét, mặt Lăng Trần mang ý cười nhìn Trần Thư chỗ xa.
Lăng Trần phất tay nói:
– Đã lâu không gặp…
– Ta đến rồi, Phương Tư đâu?
Mặt Trần Thư lạnh lùng, mở miệng hỏi:
– Không phải gấp, hiện tại nàng vẫn an toàn, nàng chỉ là một con mồi dẫn ngươi ra mà thôi.
Lăng Trần cũng có vẻ vô cùng bình tĩnh, nói:
– Chúng ta cũng đã từng có không ít quan hệ, xem như là bạn lâu năm gặp lại nhỉ?
– …
Trần Thư không nói, mà vẫn duy trì trầm mặc trong lòng cũng càng thêm bình tĩnh.
Lăng Trần thản nhiên nói:
– Nghĩ tới chúng ta sẽ có hôm nay sao?
– Chẳng những là nghĩ tới hơn nữa còn mơ tới!
– Ồ?
Lăng Trần sững sờ nói:
– Trước kia ngươi đã nghi ngờ ta?
– Không
Trần Thư lắc đầu nói:
– Trong mơ, ta là đạo tặc, ngươi đến đây để đuổi bắt ta!
– …
Lăng Trần sững sờ, sau đó không nhịn được cười nói:
– Mơ cùng thực tại là trái ngược nhau mà.
Thật ra nhiều năm trước, Phương Tư tỷ đã nói qua ta và ngươi sẽ có quan hệ, bởi vì ta là tội phạm, ngươi là Ngự Long Vệ!
Trần Thư sắc mặt bình tĩnh, cười châm chọc nói:
– Lời tiên đoán của nàng đúng rồi, nhưng chỉ là vai diễn của chúng ta trao đổi mà thôi.
– Thật ra ta cúng không muốn làm vậy…
Lăng Trần thở dài, nói:
– Nếu lưng ta không mang sứ mệnh, ta thật sự muốn dung nạp vào làm một tên Ngự Long Vệ bảo vệ nhân loại!
– Đến lúc nào rồi cũng không phải đường hoàng như vậy chứ? Muốn làm người buồn nôn đúng không?
Trần Thư vẻ trào phúng nói:
– Bởi vì nguyên nhân là ngươi, trong nước đã chết bao nhiêu người, mẹ nó ngươi không phải rõ ràng lắm sao?
– Ai…
Lăng Trần lắc đầu, nói:
– Phe cánh khác nhau mà thôi, thật ra ta đúng là thân bất do kỷ.
– Ngươi giải thích cho ta cũng vô dụng.
– Không phải ta muốn ngươi cho ta cơ hội, ta chỉ muốn nói điều trong lòng ra thôi.
Lăng Trần thở dài, nói:
– Ngươi chậm chạp không động thủ, cũng là muốn kéo dài thời gian phải không?
– …
Trần Thư trầm mặc không nói, thật không ngờ đã bị liếc mắt nhìn thấu nhưng cũng không có bất ngờ lắm.
– Chúng ta có thể trò chuyện với nhau một chút.
Lăng Trần thản nhiên nói:
– Thiên phú của ngươi và ta được xưng là đứng đầu và thứ hai thế giới, sẽ không có cái gì ngăn cách chứ?
– Tán gẫu cũng có thể.
Trần Thư cũng bình tĩnh ngồi xuống nói:
– Trước tiên trả Phương Tư cho ta!
– Được! Ta cho ngươi!
Tay phải Lăng Trần vung lên, chỉ thấy trên bầu trời âm thanh sấm ầm ầm, một con Khế Ước Linh mặt người thân chim toàn thân bao phủ bởi lôi quang bay xuống dưới.
Mà bên trong bàn tay của nó có một nữ sinh nhân loại đang mê man.