Thần Cấp Lựa Chọn: Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội - Chương 2133
Chương 2133 – Ta là Lăng Trần (2)
– Xem chuyên tâm như vậy?
Hắn tự mình ngồi xuống bên cạnh cha mẹ, chỉ thấy trên TV, Hứa Thương cưỡi cự lon đang đại phát thần uy, tiến lên tàn sát hung thú, có khí thế vô địch không thể ngăn cản!
– Ô? Người này nhìn có chút quen mắt? Chẳng lẽ là tổ tiên của Trần gia ta?
Trong mắt Trần Thư có vẻ kinh ngạc, hắn liên tục chuyên tâm xử lý người mất khống chế, ngược lại không có nhìn kỹ hình ảnh chiến trường.
– Tiểu tử ngươi đang nói bừa gì vậy?
Phụ thân liếc mắt nhìn hắn, nói:
– Ngươi ngay cả lão hiệu trưởng của học phủ các ngươi cũng không nhận ra sao?!
– Ách…
Trần Thư sững sờ, nghĩ tới một nơi điêu khắc bên trong học phủ, đúng thật là có vài phần rất giống với nam tử trước mắt.
– Thảo nào nhìn có chút quen mắt…
Trong mắt hắn cũng có một mạt kính ý, nói:
– Nhưng thực sự là trâu bò mà, không hổ là hiệu trưởng của Trần Thư ta!
– …
Phụ thân cười cười, nói tiếp:
– Tình hình hiện tại đã khống chế được rồi?
– Vâng, không có vấn đề gì.
Trần Thư gật đầu, nói:
– Ba, nhưng lòng ta luôn thấy không dễ chịu, có phải có chuyện gì không có xử lý không?
– Chuyện gì? Không có mà?
Phụ thân sững sờ, cũng không rõ nguyên do, nói:
– Tiểu tử ngươi có phải áp lực quá hay không?
– Có thể vậy, ta tự mình suy nghĩ một chút.
Trần Thư xoay người mở cửa, chuẩn bị đi ra ngoài dạo một vòng.
– Tiểu tử ngươi đi đâu vậy?
– Đi dạo, có một chút phiền táo không hiểu.
Hắn khoát tay áo, rời khỏi tiểu khu đi tới đầu đường muốn thả lòng tâm tỉnh một chút.
– Hy vọng có thể khôi phục lại sớm một chút…
Một mình hắn đi ở trên đường, thấy bốn phía vắng vẻ, không có một người đi đường, cho dù tình hình đã được khống chế, nhưng mọi người vẫn không có ra ngoài, mà là lựa chọn ở nhà nhìn một chút phong thái tiền bối.
Bất tri bất giác, Trần Thư đi tới nơi gần chợ đêm của thành phố Nam Giang, cho dù là đoạn đường phồn vinh nhất thành phố nhưng vẫn vô cùng vắng vẻ.
– Cái vật nhỏ ngươi vậy mà còn ở đây…
Trần Thư sờ lên miệng hắc cẩu ở chợ đêm, không khỏi có chút tươi cười.
Bởi vì được Trần Thư quan tâm, các đại thương gia đều nuôi nấng tiểu hắc, làm cho nó hiện tại đã thành bộ dạng béo ú…
– Hả?
Đang lúc này, vẻ mặt hắn ngẩn ra, lập tức ngẩng đầu nhìn phía trước, chỉ thấy cuối con đường, một gã thanh niên đồ đen đi từng bước một tới phía trước hắn, vẻ mặt lạnh lẽo mà lại cứng ngắc, giống như một con rối gỗ bị điều khiển.
– Tạ Phong Ngữ?!
Trần Thư sững sờ nhìn khuôn mặt quen thuộc của đối phương, một chút đã nhận ra.
Chính là đội trưởng một trung đội thành phố Nam Thương, cùng đấu trận chung kết Ngự Thú tỉnh Nam Thương với Trần Thư.
Đồng thời, ba người Tạ Phong Ngữ thi vào Hoa Hạ học phủ, cũng gia nhập vào Niệu Tố Đại Xã, hơn nữa là một trong nguyên lão.
Nhưng khoảng cách của hai người bị kéo ra, làm cho dần dần không còn giao thiệp gì…
– Ngươi…
Hắn nhìn trong đôi mắt đối phương có khí đen, trong nháy mắt vẻ mặt vừa động, chuẩn bị ra tay.
Thời gian mấy ngày nay, hắn đã gặp qua rất nhiều người bị mất khống chế, tự nhiên là nhìn một chút đã biết.
– Trần Thư, đã lâu không gặp…
Nhưng vào lúc này, Tạ Phong Ngữ vô cùng cứng ngắc mở miệng nói.
– Ừ?
Động tác Trần Thư dừng lại, trong mắt có khó hiểu, người bị mất khống chế còn có thể nói chuyện bình thường?
Hắn mở miệng hỏi nói:
– Ngươi là tình huống gì đây?
– Ta là Lăng Trần.
‘Tạ Phong Ngữ’ nói đơn giản một câu, lập tức làm cho Trần Thư tràn ngập sát khí, thậm chí là không nhịn được muốn động thủ tại chỗ.
– Không phải kích động…
Thanh âm Lăng Trần bình tĩnh, nói:
– Ta chỉ muốn đến nói với ngươi một chuyện.
– Không phải, ngươi cũng xứng nói chuyện với ta?
Trần Thư nhíu mày, trong mắt có vẻ khinh miệt.
– Ngươi thật đúng là ngông cuồng?
Vẻ mặt Lăng Trần lạnh lùng, cho dù biết đối phương cố ý nói như vậy, nhưng vẫn bị chọc giận, dù sao hắn tự xưng là thiên tài tuyệt thế, trong lòng ngập tràn tự phụ, hiện giờ lại bị cho là ngay cả tư cách nói chuyện cũng không có, đương nhiên là có chút tức giận không kiềm chế được.
Lăng Trần ngừng nói, thoáng bình ổn tức giận, cười quỷ dị nói:
– Ta không xứng, nhưng Phương Tư xứng chứ?
– Hả?!
Nháy mắt ánh mắt Trần Thư có sát khí, một chốc đã nắm cổ, sát ý trong mắt tuông trào ra tràn ngập một cỗ hơi thở lạnh như băng xơ xác tiêu điều tràn ngập toàn bộ con đường.
– Không phải kích động…
Lăng Trần thấy vậy, cũng thản nhiên cười nói:
– Hiện tại ta là Tạ Phong Ngữ, không phải Lăng Trần1
Nhìn khuôn mặt Tạ Phong Ngữ, động tác Trần Thư bị kìm hãm, cưỡng ép áp chế sát ý, gằn từng chữ một nói:
– Nếu ngươi dám động nàng, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng!
Hiện tại hắn rốt cục hiểu được, bản thân vì sao trong lòng lại có bất an…
– Nàng chỉ là một con mồi mà thôi, chân chính ta muốn chính là ngươi!
Lăng Trần mỉm cười, thản nhiên nói:
– Nếu muốn cứu nàng, đến thủ đô Lan Quốc, ta cho ngươi cơ hội! Hơn nữa ngươi không phải muốn giết ta sao?
– Ngươi rốt cuộc muốn cái gì?
Trần Thư hít sâu một hơi, định đàm phán với đối phương một phen, nghĩ muốn cứu Phương Tư trở về trước.
Lăng Trần bình tĩnh nói:
– Ngươi cảm thấy ta sẽ thiếu cái gì sao? Ngoan ngoãn đến thủ đô Lan Quốc, ta ở nơi đó chờ ngươi…