Thần Cấp Lựa Chọn: Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội - Chương 2122
Chương 2122 – Nhất định sẽ nhét đạn hạt nhân vào dạ dày của ngươi!
Nhất là ở Hoa Quốc, luôn tôn sùng quan hệ đối tác bình đẳng giữa Ngự Thú Sư và Khế Ước Linh, chứ không phải quan hệ chủ tớ bền chặt.
Mặc dù như vậy sẽ khiến cho khế ước linh phục tùng tuyệt đối.
Nhưng nếu khế ước linh ngã xuống, cũng rất có khả năng sẽ làm cho ngự thú sư suy sụp, từ đó về sau không cách nào gượng dậy nổi.
– Ta không sao.
Liễu Phong thấy vẻ mặt Trần Thư, hiểu được suy nghĩ trong lòng hắn, nói:
– Khi đại chiến nổ ra, ta đã nghĩ sẽ có một ngày như vậy, hiện tại chỉ sớm hơn một chút.
Vẻ mặt hắn ta thoải mái, nhưng sâu trong đôi mắt vẫn có chút bi thương, đọng lại thật lâu.
– Lão sư…
Trần Thư muốn an ủi, nhưng lại bị kẹt ở cổ họng.
– Được rồi.
Liễu Phong thấy vậy, lắc đầu cười:
Hãn phỉ Nam Giang, hung hãn tra tấn người khác thì còn tương đối am hiểu, chứ an ủi người khác vẫn thôi đi…
– Đi dạo với ta một chút, ngủ lâu như vậy, xương cốt đều cứng hết cả.
Trần Thư gật đầu:
– Được.
Hai người rời khỏi tòa nhà văn phòng, đi trên con đường nhỏ của Hoa Hạ học phủ, phảng phất như trở lại thời đại học của Trần Thư.
Khác biệt duy nhất là trường học cực kỳ vắng vẻ,
Phần lớn sinh viên đều đã ra chiến trường…
Hai tay Liễu Phong đan chéo nhau, đặt sau gáy, thản nhiên nói:
– Trần Thư, may mắn có ngươi.
– Cái gì?
Liễu Phong mỉm cười, nói:
– Nhìn thấy học sinh của ta tỏa sáng như vậy, cũng không tệ.
– Tất nhiên.
Trần Thư gật đầu cười nói:
– Hơn nữa có thể nói là ngài đã nghỉ hưu sớm, có thể hoàn toàn thả lỏng tâm tình.
– Đúng rồi, lương hưu của phó hiệu trưởng có cao không vậy?
???
Liễu Phong hơi ngẩn ra, nói tiếp:
– Ngươi muốn ta nhanh nghỉ hưu có đúng không?
– Không phải là đang suy nghĩ giúp người sao? Người già là dễ quên nhất.
– Cút đi!
Phương thức đối thoại của thầy trò vẫn giống trước đây, chỉ là lúc này, lại có thêm một chút ấm áp.
Một lát sau, Liễu Phong thu lại nụ cười, nghiêm túc nói:
– Nếu như có thể quay lại, ta vẫn không do dự ra tay.
…
Trần Thư không mở miệng, yên lặng lắng nghe.
– Trần Thư, ngươi biết không?
Trong mắt Liễu Phong hiện lên hồi ức, nói:
– Phụ mẫu ta qua đời sớm, nhiều năm như vậy, ta vẫn luôn cô độc, thật sự đã quen rồi.
– Cho đến khi ta gặp một vị lão sư, thay đổi cả cuộc đời ta…
Liễu Phong lấy chiếc đồng hồ cũ bỏ túi ra, xúc động nói:
– Đối với ta, người đó không chỉ là lão sư, mà còn là phụ thân…
…
Trần Thư im lặng, kiên nhẫn lắng nghe.
– Lão sư đối với ta rất tốt, xem ta như nhi tử.
Liễu Phong thở dài, nói:
– Đáng tiếc, cuộc sống chết tiệt này sẽ không để ngươi như ý.
– Sau khi biết tin lão sư ngã xuống, ta thật sự suy sụp. Vốn tưởng rằng mọi chuyện sẽ tốt lên, kết quả trong nháy mắt, ta chẳng còn gì cả…
…
Trần Thư lẳng lặng nghe, phảng phất như thấy được Liễu Phong năm đó.
– Khoảng thời gian đó, ta cả ngày mê muội, ngay cả ngự thú tu luyện cũng không màng.
Liễu Phong thở dài, nói:
– Nhưng chẳng ai rõ được nhân sinh, trong túng túng quẫn, ta gặp được một người quan trọng.
Trần Thư thăm dò hỏi:
– Là Tần hiệu trưởng?
– Không sai.
Liễu Phong gật đầu, nói:
– Trước đó, ta đã quen biết lão Tần, nhưng bọn ta không quá quen thuộc.
– Lúc ấy, ta tự mình sa đọa, tính khí nóng nảy, những người bên cạnh đã sớm rời bỏ, không muốn có bất kỳ quan hệ gì với ta.
– Chỉ có Tần ca, vẫn luôn cổ vũ ta, giúp ta phấn chấn trở lại …
Liễu Phong nhớ lại ngày trước, khóe miệng bất giác nhếch lên, nói:
– Nếu nói lão sư là phụ thân, thì Tần Thiên chính là huynh trưởng của ta!
– Năm đó ta không cứu được phụ thân, nhưng hiện tại, ít nhất ta có thể cứu được huynh trưởng, đây là việc ta nhất định phải làm, không một chút do dự.
…
Trần Thư nhìn thật sâu Liễu Phong, chậm rãi nói:
– Cho dù mất đi sinh mệnh?
– Đúng vậy!
Liễu Phong gật đầu, nói:
– Luôn có một số thứ còn quan trọng hơn cả sinh mệnh.
…
Trong mắt Trần Thư tràn đầy cảm động, thật lâu không nói nên lời.
– Trần Thư.
Liễu Phong quay đầu lại nhìn, nói:
– Trước kia, ta luôn cố gắng thay đổi ngươi, hy vọng ngươi có thể trở thành anh hùng của nhân loại, như vậy mới không phụ thiên phú và năng lực của ngươi.
– Nhưng khoảnh khắc ta ra tay cứu Tần ca, ta lập tức hiểu rõ.
– Cái gì?
– Bảo vệ người bên cạnh thật tốt, mới là quan trọng nhất.
Liễu Phong lại mở miệng nói:
– Ta đã trải qua một hồi ác mộng khó quên, trải qua ngàn vạn thứ, cuối cùng bước lên Ngự Thú chi đỉnh, quay đầu lại nhìn, phát hiện, lão bằng hữu ngày xưa, phụ mẫu, ân sư sớm đã không gặp, hết thảy đều không còn.
– Nếu không bảo vệ được bọn họ, ta trở nên mạnh mẽ để làm gì?
…
Tâm tư Trần Thư rối loạn, suy nghĩ của hắn dường như có chút thay đổi.
– Giác ngộ của ta không thể so với Tần ca, ta chỉ muốn bảo vệ bọn họ, không muốn bảo vệ nhân loại.
Tần Thiên tự cười nhạo nói:
– Có lẽ đây là nguyên nhân hắn là hiệu trưởng, còn ta chỉ là phó hiệu trưởng…
Trần Thư cũng cười, vẫn không nói gì.
Hai người cứ im lặng như vậy, tùy ý tản bộ trong khuôn viên.