Thần Cấp Lựa Chọn: Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội - Chương 2108
Chương 2108 – Tử Vong Thiên Kỵ Sĩ không hợp thói thường (2)
– Bốn phía tế đàn có không gian ngăn cách, phải dùng thuấn di mới có thể vào.
Trần Thư thản nhiên nói:
– Để tránh bị Thú Hoàng phát giác, Lão Ninh, chúng ta đồng loạt ra tay.
– Được!
Ngân Hồ và Thỏ đồng loạt xuất thủ, lực lượng không gian khủng bố hỗ trợ lẫn nhau, mạnh mẽ tiến vào trong tế đàn.
Nhưng, làm cho bọn họ bất ngờ là, thuấn di thất bại!
Tế đàn trước mắt được gia trì bởi một cỗ lực lượng kỳ lạ, làm cho kỹ năng không gian của bọn họ mất đi tác dụng.
Ninh Bất Phàm nhíu mày, nói:
– Không vào được!
– Không đúng…
Trần Thư không hiểu, lúc trước hắn tiến vào lãnh địa của Thiên Kỵ Sĩ, không khó như vậy.
Mà vào lúc này, hắc vụ trên bầu trời xoay tròn, xuất hiện đồng tử màu đỏ cực lớn.
Đồng tử nhìn xuống bốn phía tế đàn, như đang tìm kiếm gì đó.
– Bị phát hiện rồi?
Vẻ mặt ba người thay đổi, trực tiếp thuấn di ra xa vạn thước, trong mắt có chút kinh hãi.
Nhưng mà, đồng tử màu đỏ ở đằng xa vẫn như cũ, tìm kiếm qua lại, như đang chấp hành công việc thường ngày.
Ba người thở phào nhẹ nhõm, có chút bất đắc dĩ. Bọn họ thậm chí ngay cả đi vào cũng không được…
Ninh Bất Phàm nhíu mày nói:
– Trừ phi là toàn lực xuất thủ, nếu không thì không dễ vào.
Vừa rồi Ngân Hồ liên thủ cùng Thỏ, nhưng không dám điều động toàn bộ không gian lực lượng, lo lắng sẽ bị Thú Hoàng phát giác được khí tức.
Hắn ta mở miệng nói:
– Nếu không, chúng ta lặp lại chiêu cũ ?
– Cái gì ?
– Ngươi đi chọc giận hai Thú Hoàng, ta và Lý lão tiến vào lãnh địa, bắt đầu ám sát, không chừng còn có thể lấy chút tài nguyên.
– Bỏ đi.
Trần Thư trực tiếp cự tuyệt, nói:
– Hiệu trưởng, ngươi không hiểu rõ thứ này.
– Thế nào ? Dựa vào năng lực của ngươi, làm cho Thú Hoàng mất đi lý trí không phải rất đơn giản sao?
– Không đơn giản như vậy.
Trần Thư nhún vai, nói:
– Bên trong tế đàn chưa chắc có Lãnh chúa Hung thú cao cấp, nhưng chắc chắn có Bảo Khố Thiên Kỵ Sĩ!
– Muốn làm cho một Thủ Tài Nô rời khỏi bảo khố của mình, hoàn toàn không có khả năng.
– Không phải chứ?
– Thật sự không có khả năng.
Trần Thư nhún vai, nói:
– Điệu hổ ly sơn vô dụng với nó.
Lần trước bản thể Thiên Kỵ Sĩ dám đuổi giết Trần Thư, cũng bởi vì nó đã quan sát đoàn người bọn họ hồi lâu, xác định không có viện quân khác, lúc này mới dám trực tiếp đuổi giết.
Hiện tại Trần Thư chủ động tới cửa khiêu khích, ý đồ thật sự quá rõ ràng.
Ninh Bất Phàm mở miệng nói:
– Làm nổ lãnh địa của nó cũng không được sao ?
– Không được.
Trần Thư lắc đầu, nói :
– Muốn nó mất đi lý trí đuổi giết, trừ khi chúng ta có thể trộm toàn bộ bảo vật của nó đi.
Nhưng vấn đề là, hiện tại bọn họ ngay cả vào cũng không được, tất nhiên là không thực tế.
– Đi thôi.
Trần Thư mở miệng nói:
– Không còn cách nào.
Hắn vốn định lẻn vào tế đàn xem xét tình hình, kết quả trực tiếp bị phong tỏa, vừa bắt đầu đã thất bại.
Cùng lúc đó, trực giác của Hãn Phỉ nói cho hắn biết tế đàn chắc chắn có nguy hiểm, Trần Thư tất nhiên muốn rời khỏi nơi này.
Hai người nhìn nhau, ngay cả tên Hãn Phỉ to gan lớn mật cũng từ bỏ, bọn họ chỉ có thể bất đắc dĩ rút lui.
Tổ ba người không còn do dự nữa, ngay lập tức đi về hướng cửa thông đạo …
Vào lúc này, phía dưới tế đàn,
Vong Linh Chiến Mã nhìn Thiên Kỵ Sĩ ở một bên, nói :
– Vì sao không giết bọn chúng? Không muốn báo mối thù lần trước sao ?
Hiển nhiên, hai đại Thú Hoàng đã nhìn thấu ba người đang ẩn nấp, chỉ là không muốn động thủ mà thôi.
– Tiểu Mã, tính tình của ngươi có thể đừng nóng nảy như vậy hay không ?
Lúc này, Tử Vong Thiên Kỵ Sĩ đang say mê, hôn lên tài liệu Truyền Kỳ trong tay, tiếp theo mới chậm rãi nói:
– Tiểu quỷ kia tương đối khó giải quyết, hiện tại thêm một không gian Khế Ước Linh Vương Cấp đỉnh phong, nếu như dễ giết như vậy, các đại Thú Hoàng còn cần phải tức giận như vậy sao?
Vong Linh Chiến Mã vẫn chưa từ bỏ ý định nói:
– Chúng ta triển khai toàn bộ lĩnh vực, cộng thêm lực lượng phong tỏa của tế đàn, tỷ lệ thành công ít nhất cũng một nửa!
– Đã quên vì sao lãnh địa của chúng ta biến mất rồi ư ?
Thiên Kỵ Sĩ lắc đầu, nói:
– Chỉ cần tiểu tử kia mượn sức mạnh của cỗ lực lượng nổ tung kia lần nữa, tỷ lệ thất bại của chúng ta vẫn rất cao.
Không đợi Chiến Mã mở miệng, Thiên Kỵ Sĩ lại nói:
– Lui một vạn bước mà nghĩ, cho dù chúng ta giết hắn, vậy thì đã sao?
– Nếu ta đoán không lầm, sức mạnh của ba người bọn chúng đứng đầu nhân loại, chỉ cần bọn chúng ngã xuống, sẽ là một đòn đả kích nặng nề đối với nhân loại!
– Ngươi có cần phải vị tha vậy không?
Thiên Kỵ Sĩ nhếch môi, nói:
– Nhân loại tan tác, ai sẽ làm suy yếu lực lượng của các cấm khu còn lại?
– Nếu như bọn chúng không yếu đi, làm sao Bổn Hoàng có thể lấy được bảo vật của chúng?
…
Vong Linh Chiến Mã hơi ngẩn ra, không mở miệng phản bác nữa.
– Hơn nữa giết bọn chúng rồi, Lão quỷ từ Hoa Quốc kia tìm đến đây thì phải xử lý thế nào?
Thiên Kỵ Sĩ sờ cằm, nói:
– Cho dù chúng ta dốc toàn lực, cũng chưa chắc có thể đánh lại.