Thần Cấp Lựa Chọn: Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội - Chương 2101
Chương 2101 – Định nghĩa lại “Thất Tam Khai.” (2)
Lý lão buông hai tay, nói:
– Có thể ta đánh không lại nó.
– Ta với lão Ninh sẽ ở một bên hỗ trợ.
Trần Thư vẫn chưa từ bỏ ý định, nỗ lực khuyên nhủ:
– Ta có thể ném hơn trăm bình Tử Vong Dược Tề. Hơn nữa Thỏ có thể cung cấp năng lực bảo toàn sinh mệnh, cộng thêm sức chiến đấu của lão Ninh, còn có Jinkela…
– Tiểu tử ngươi không có khái niệm về Thú Hoàng đúng không?
Lý lão liếc nhìn hắn, nói:
– Cho dù có thêm toàn bộ nhân tố mà ngươi nói, nếu thật sự khai chiến, ta đoán chừng Thất Tam Khai.
– Được rồi, xác suất thành công là bảy phần!
Trong nháy mắt thần sắc Trần Thư chấn động, mở miệng nói:
– Hơn nữa, Thỏ của ta có thể bảo toàn sinh mệnh, tương đương với buôn bán không vốn nha.
– ??
Lý lão và Ninh Bất Phàm đồng thời ngoảnh mặt lại nhìn, không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn Trần Thư.
– Sao vậy…
Trần Thư trở lại chiến thuật, đáp:
– Chẳng lẽ chúng ta ba phần? Nhưng cũng có thể thử nha.
– Giết nó sẽ bạo phát thần kỹ đó!
Vẻ mặt hắn kích động, không nhịn được bắt đầu ảo tưởng…
Lý lão nhìn Trần Thư tham lam vô độ, thở dài nói:
– Ý của ta là… ảy phút, cả ba chúng ta đều chết!
– …
Trong nháy mắt, vẻ mặt Trần Thư chậm lại, nói:
– Ngài gọi cái này là Thất Tam Khai? Là ý gì hả?
– Khai tiệc.
– …
Trong nháy mắt Trần Thư có chút không nhịn được, không ngờ lại là một lời giải thích như vậy…
– Được rồi, đừng mộng tưởng nữa, thành thành thật thật giết Vương cấp Lãnh Chúa đi.
Lý lão vỗ vai hắn nói:
– Người trẻ tuổi có lý tưởng là chuyện tốt, nhưng cũng không thể thái quá được.
Trần Thư vội vàng nói:
– Không phải, ta từng giết Bức Hoàng, không đến nỗi khó như vậy.
– Có thể giống nhau sao?
Ninh Bất Phàm bên cạnh nói:
– Nếu ta đoán không sai, Bức Hoàng kia chỉ còn lại chút hơi thở, nếu ngươi không giết, nó cũng không sống được. Chẳng qua là con hàng này, còn lại nửa cái mạng.
-…
Trần Thư thấy hai người đều có phần kiêng kỵ, chỉ có thể bất đắc dĩ từ bỏ.
Để cho hắn đi lên một mình, đấy mới thực sự là khai tiệc…
– Vậy tiếp tục ám sát Vương Cấp Lãnh Chúa đi.
Ba người biến mất tại chỗ, đi thẳng về phía xa…
Trần Thư lần nữa ngẩng mặt nhìn vầng trăng trên trời, con ngươi chuyển động, dường như vẫn không có ý định từ bỏ.
…
Ban đêm.
Ba người đến gần ngọn núi màu đen, trên đó đầy rẫy sơn thạch hình thù kỳ quái, toàn thân bị lôi đình bao phủ, chính là lãnh địa trước kia của Ám Lôi Hoàng.
– Có khí tức của Vương Cấp Lãnh Thú…
Ninh Bất Phàm nhăn mặt, mở miệng nói.
Ba người dấu kín khí tức, cẩn thận lên núi, cuối cùng tìm thấy hai chủng tộc hung thú cao cấp.
Có thể thấy được thế lực của Ám Lôi Hoàng lúc trước cũng tương đối cường đại. Chỉ tiếc là, hiện tại toàn bộ đã bị Long Tích hợp nhất.
– Tử Nguyệt không chiếu tới nơi này sao?
Trần Thư nhìn ngọn núi đen như mực, càng hiểu rõ sự suy yếu của Tử Nguyệt Đại Hung.
Mũi tên đó của lão Kiểu, không dễ tiếp như vậy đâu!
Hắn mở miệng hỏi:
– Bây giờ chúng ta động thủ ám sát lãnh chúa sao?
– Tiêu diệt toàn bộ.
Ninh Bất Phàm lắc đầu nói:
– Hiện giờ quanh đây không có Thú Hoàng, vừa vặn có thể tiêu diệt toàn bộ, cũng tránh cho hung thú truyền tin tức ra ngoài.
Nếu chỉ giết lãnh chúa, những hung thú còn lại sẽ đi truyền tin cho Long Tích. Đến lúc đó sẽ có chút phiền toái.
Nếu tiêu diệt toàn bộ, mặc dù sẽ bị hung thú còn lại đi ngang qua phát hiện, nhưng sẽ mất một khoảng thời gian tương đối dài.
Ba người bọn họ hoàn toàn có thể làm tốt nhiệm vụ ám sát trong khoảng thời gian này.
– Được, vậy cứ theo quy tắc cũ.
Hai tay Trần Thư tỏ vẻ tán thành, sát tâm của hắn vốn tương đối nặng, tất nhiên sẽ không từ chối.
Hai Khế Ước Linh Không Gian lần nữa liên thủ với nhau, trực tiếp phong tỏa toàn bộ ngọn núi.
Mà trong mắt đám hung thú còn lại, ngọn núi giống hệt trước kia, không một chút khác thường.
– Động thủ đi!
Ba người dở mánh khóe cũ, nhao nhao triệu hoán Khế Ước Linh của từng người.
Nửa ngày trôi qua,
Dựa vào thực lực cường đại của Lý lão, hai chi chủng tộc hung thú cao cấp trên núi hầu như bị giết chết toàn bộ.
Thỏ Không Gian nhếch miệng cười, nhanh chóng thu hết thi thể hung thú trên mặt đất.
Trần Thư lấy ra một bình Dược Tề phun bốn phía xung quanh, làm cho mùi máu tươi trong không khí tiêu tán.
Một người một Khế Ước Linh phối hợp cùng nhau, động tác thành thục trôi chảy, vừa nhìn đã biết là quen phạm tội…
– Ngươi khá chuyên nghiệp đấy.
Lý lão sờ sờ cằm, trong mắt có chút tán thưởng.
Trần Thư vỗ vỗ tay, tùy ý nói:
– Quen tay hay việc mà thôi.
– Đi thôi.
Ba người sửa sang lại chiến trường nơi này xong, ngựa không ngừng vó đi đến lãnh địa Thú Hoàng tiếp theo.
…
Một đêm trôi qua.
– Ác Ma Sào Huyệt này có khá nhiều chủng tộc cao cấp.
Trần Thư sờ sờ cằm, lẩm bẩm nói :
Trên mặt đất phía trước, phủ kín bởi hàng ngàn thi thể hung thú Vương cấp.
Tổng cộng có ba chi chủng tộc cao cấp bị bọn họ giết chết!
– Dù sao cũng là dị không gian nguy hiểm thứ hai thế giới.
Ninh Bất Phàm tỏ vẻ không có gì ngoài ý muốn, nói:
– Mặc dù ba Thú Hoàng đã chết, nhưng nội tình vẫn còn.
– Ừ…