Thần Cấp Lựa Chọn: Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội - Chương 2100
Chương 2100 – Định nghĩa lại “Thất Tam Khai.”
Nhưng tâm trạng nó dần trầm xuống, cái này còn khó hơn cả lồng giam không gian vừa rồi.
Gào!
Đúng lúc này, Cửu Đầu Sư lại lần nữa xông lên, ra đòn cực kỳ hung ác.
Mặc dù Quỷ Huyết Bức Lãnh Chúa đứng đầu Vương cấp Tam Tinh, tương đương với Cường giả Đỉnh phong Vương cấp. Nhưng khi đối mặt với Ngụy truyền kỳ, vẫn luôn tồn tại một khoảng cách không thể vượt qua.
Cùng lúc đó.
Đám Quỷ Huyết Bức còn lại liên tục ngã xuống, chúng đa phần đều là Vương cấp Nhất Tinh. Hơn nữa còn bị Hắc Sắc U Linh của Ninh Bất Phàm làm suy yếu thực lực. Căn bản đánh không lại Ngụy Truyền Kỳ Khế Ước Linh trước mặt.
Đám Qủy Huyết Bức đầy vẻ tuyệt vọng, hoàn toàn không ngờ tới một màn này.
Đang an nhàn ở quê nhà, đột nhiên xuất hiện ba nhân loại, còn chưa kịp nói đạo lý đã bắt đầu bạo sát bọn nó.
Bọn nó biết tìm ai nói lý lẽ đây chứ?
Vị trí của bọn nó là điểm cuối của chiến trường, cuối cùng vẫn bị thâu tóm…
Thời gian trôi qua.
Quỷ Huyết Bức Lãnh Chúa gào thét tuyệt vọng. Đối mặt với sự vây sát của mấy con Ngụy Truyền Kỳ Khế Ước Linh, nó chỉ có thể bị động chịu đựng.
Không lâu sau, lãnh chúa duy nhất bị giết chết tại chỗ!
Trận chiến này, hạ màn!
– Chúng ta thật lợi hại!
Trần Thư cười thầm, bắt đầu đắc ý thu dọn chiến trường, thu thi thể Qủy Huyết Bức vào trong.
Ninh Bất Phàm ở bên cạnh gật đầu đồng ý nói:
– Đúng, chúng ta liên thủ, thực sự là bất khả chiến bại.
-…
Lý lão liếc mắt nhìn hai người không biết xấu hổ kia, lắc đầu, cũng không nhiều lời.
Trong chốc lát, Thỏ Không Gian thu toàn bộ Qủy Huyết Bức vào trong, có thể nói là dọn dẹp tương đối sạch sẽ.
Nếu là Ngự Thú Sư khác, cơ bản chỉ thu thập tài liệu Hạch Tâm và Ngự Thú Chân Châu.
Về phần huyết nhục trên người hung thú, kỳ thực cũng chẳng ích lợi gì, chỉ có thể dùng để thỏa mãn khẩu vị mà thôi.
– Đi thôi.
Lý lão mở miệng nói:
– Đi đến lãnh địa Thú Hoàng tiếp theo.
Ba người tiếp tục trạng thái ẩn thân. Lặng yên không một tiếng động đi đến lãnh địa Thú Hoàng tiếp theo.
Đúng lúc bọn họ vừa xuất phát, một luồng quang mang màu tím xuyên qua màn sương dày đặc, chiếu rọi lên mặt đất.
Ba người hơi giật mình, theo bản năng nhìn lên bầu trời.
Chỉ thấy màn đêm đen kịt như mực, lúc này đã treo cao một vầng trăng màu tím, vừa yêu dị lại vừa thần bí.
-Này!
Trần Thư nhíu mày nói:
– Suýt chút nữa thì ta quên mất con hàng này.
– Thứ này…
Lý lão híp mắt lại, mơ hồ nhận ra có điểm bất thường.
– Là Cấm Vụ Đại Hung.
Trần Thư liếm môi nói:
– Có điều nó không bị dời đi?
Nhưng nghĩ đến, Tử Nguyệt Đại Hung đã thoát khỏi Cấm Vụ, không bị dời đi cũng hợp tình hợp lý.
– Truyền Kỳ Sinh Vật?
Lý lão nhướng mày nói:
– Chúng ta phải cẩn thận hơn chút.
– Đừng lo lắng.
Trần Thư lắc đầu cười:
– Con hàng này thần trí có chút hỗn loạn, lúc tỉnh lúc điên.
– Ồ? Giống Cửu Vĩ Hồ sao?
Ninh Bất Phàm sửng sốt, nghĩ đến Cấm Vụ Đại Hung bị lão gia tử kia giết chết.
– Gần như vậy, có điều nó cũng có lúc thanh tỉnh, nếu ta đoán không lầm, khi nó thức dậy, nó sẽ trở nên điên cuồng.
Trần Thư sờ cằm.
Dù sao Thú Hoàng bình thường, ai sẽ ngày ngày đi làm ánh trăng sáng cơ chứ?
Ánh sáng của nó có thể nâng cao sức chiến đấu của hung thú phía dưới, nhưng thực chất là đang tiêu hao lực lượng của bản thân.
Chỉ có Thú Hoàng đầu óc có vấn đề mới làm ra loại chuyện này.
– Nhưng các ngươi không cần lo lắng. Con hàng này hiện tại đang bị trọng thương, khẳng định hiện tại không thể hồi phục.
Trần Thư ngửa mặt nhìn lên trời, có thể cảm nhận được ánh trăng ảm đạm, khác xa so với thời kỳ đỉnh phong lúc trước.
Ninh Bất Phàm nhíu mày nói:
– Trọng thương? Ngươi đánh à ?
– Hiệu trưởng, ngươi đúng là coi trọng ta nha.
Trần Thư lắc đầu nói:
– Con hàng này bị lão Kiều bắn một mũi tên, chính là đòn thiêu đốt sinh mệnh từ một Khế Ước Linh truyền kỳ.
Trong mắt hắn hiện lên chút hoảng hốt, nghĩ tới phong thái tuyệt thế của Lão Kiều lúc bạo sát Thú Hoàng.
– Vậy mà vẫn không chết sao ?
Vẻ mặt Lý lão kích động, mơ hồ có thể đoán được một đòn kia khủng bố cỡ nào.
– Cũng không còn cách nào, sinh mệnh lực của nó không phải thứ mà Thú Hoàng bình thường có thể so sánh được.
Trần Thư nhún vai, có chút tiếc nuối.
Mặc dù Cấm Vụ Đại Hung và Thú Hoàng đều là sinh vật Truyền Kỳ, nhưng thực lực vẫn có sự chênh lệch.
Lý lão mở miệng nói:
– Nếu không ảnh hưởng gì, vậy mặc kệ nó.
-Lý lão, tất nhiên có ảnh hưởng.
Trần Thư nhướng mày, vội nói:
– Hiện tại nó đang trọng thương, thương thế tương đối nghiêm trọng. Hơn nữa, vĩnh viễn không thể hồi phục.
– Sau đó thì sao?
Sắc mặt Lý lão thay đổi, mơ hồ có một chút dự cảm không lành.
– Thi thể của sinh vật Truyền Kỳ có giá trị liên thành …
– Dừng! Dừng lại!
Lý lão lập tức cắt ngang lời Trần Thư, ánh mắt cổ quái nói:
– Tiểu tử, ngươi còn có thể to gan hơn nữa hay không?
– Không phải còn có ngài sao?
Trần Thư xoa tay nói:
– Ngài là sự tồn tại gần Truyền Kỳ nhất! Đối phó với một con Đại Hung Thú trọng thương sắp chết, không phải chỉ cần dùng tay là bóp nát được nó sao?
– Tiểu tử ngươi muốn khoác lác, cũng đừng lôi ta theo!