Thần Cấp Lựa Chọn: Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội - Chương 2097
Chương 2097 – Ta có thói quen đánh lén sao?
– Cẩn thận chút.
Lão Lý gật đầu, Thực Thiết Thú ở bên cạnh lại ném ra một vài kỹ năng, ẩn giấu được cả cơ thể của bọn chúng một cách hoàn hảo.
Ba người họ thực hiện Thuấn Di cự ly dài để đi đến vùng đại lục này.
Trên bầu trời đại lúc đó có làn khói màu đen, mãi mà không tản đi. Nó truyền từ Ác Ma Sào Huyệt ra.
Tự Do Đại Lục đã dần bị Dị Không Gian đồng hóa rồi, nó trở nên thích hợp hơn để cho hung thú sinh sống hơn.
– Hửm?
Đúng lúc này, Lý Lão hơi kinh ngạc, lão nhìn vết nứt lớn trên mặt đất ở phía trước, trông cứ như bị kiếm sắc chém nên tạo ra vậy.
– Là do Lão Kiều tạo thành lúc trước đấy.
Trần Thư nhìn vết nứt đó, bất giác nhớ về người quen cũ.
Hai người họ im lặng không nói gì, họ hiểu người đối phương nói là Truyền Kỳ Ngự Thú Sư.
Cho dù bọn họ không được tận mắt chứng kiến trận chiến đó nhưng họ lại đoán ra được phần nào từ hư ảnh trên bầu trời.
– Đi thôi.
Ninh Bất Phàm vỗ vai Trần Thư, ánh mắt cũng có nét cảm thán.
Trần Thư gật đầu, nói.
– Đến Ác Ma Sào Huyệt đó luôn đi.
Nói rồi ba người họ lại biến mất ở nơi đó, những con hung thú đang lang thang ở gần đó lại không hề nhận ra.
Ở lối ra vào Ác Ma Sào Huyệt, một con Hắc Sắc Tích Dịch cực kỳ lớn đang bò trên mặt đất, cứ như một ngọn núi vậy, đầy cảm giác chèn ép.
Đó chính là Thú Hoàng duy nhất quản lý cả Tự Do Đại Lục này.
Nó quen với việc ẩn cư, yên tĩnh tu dưỡng, nhưng vì sự qua đời của cả ba Đại Thú Hoàng nên bất đắc dĩ, nó chỉ có thể ra ngoài.
– Sao có thể có khí tức khiến người ta căm ghét như vậy được chứ?
Đôi mắt đỏ như máu của Hắc Sắc Long Tích nhìn về phía ngoài rìa Đại Lục, nó có dự cảm không lành.
Cho dù nó với Trần Thư không có xung đột gì cả nhưng đối phương đã từng lật tung cả cái Ác Ma Sào Huyệt lên, vậy nên đương nhiên là nó có địch ý với hắn rồi.
– Lẽ nào là loài người đến xâm lăng sao?
Long Tích Thú Hoàng lẩm bẩm nói, đồng thời, nó cũng ngẩng đầu lên gầm.
Nó đang truyền mệnh lệnh cho mỗi một con Lãnh Chúa Sinh Vật để tăng cường sự phòng ngự của Đại Lục.
Đáng tiếc là nhóm ba người Trần Thư có năng lực kinh người, cho dù là Thú Hoàng nào cũng có thể cảm nhận được, huống hồ gì là những con hung thú khác.
Lúc này, đám Trần Thư đã đến Tự Do Châu rồi, họ đến gần lối vào.
– Cẩn thận chút đi.
Lý Lão cau mày, nói.
– Phía trước có khí tức của Thú Hoàng.
Ba người họ trở nên cẩn thận, cẩn thận lại gần Không Gian Thông Đạo, họ nhìn thấy ngay con Hắc Sắc Long Tích khổng lồ.
– Tên này vẫn còn ở đây sao?
Trần Thư nhướng mày, hắn từng gặp đối phương một lần nhưng không hề có sự xung đột nào cả.
– Ở khoảng cách gần vậy, không được…
Lý Lão hơi nheo mắt lại, nhỏ giọng nói.
– Nếu cứ thế lại gần thì chắc chắn sẽ bị phát hiện.
Thiết Thực Thú của lão có kỹ năng Ẩn Nặc rất mạnh, có thể tránh khỏi cả năng cảm nhận của Thú Hoàng, nhưng không được đứng ở khoảng cách gần quá.
– Thế thì đổi lối vào khác thôi.
Trần Thư mặt có vẻ hơi suy tư, nói.
– Đi từ Dị Không Gian khác vào.
Bây giờ phần lớn Cấm Vụ đều có vấn đề rồi, nếu muốn vào Dị Không Gian khác chưa chắc đã cần phải đi qua Không Gian Thông Đạo của chính nó.
Ba người họ âm thầm rời đi, chỉ để lại Long Tích mặt đầy cảnh giác.
Khoảng mười ngày sau, đám Trần Thư đã đi qua khoảng mười cái Dị Không Gian, cuối cùng họ cũng tìm được Dị Không Gian có liên kết với Ác Ma Sào Huyệt, thành công lẻn vào trong.
Lúc này đang là ban ngày ở Ác Ma Sào Huyệt, làn khói đen lan ra xung quanh, dường như có vô số những đôi mắt đang nhìn họ, đầy cảm giác nguy cơ. Nhưng mà ba người họ vào trong đó, biểu cảm lại rất nhje nhàng, cứ như về nhà mình vậy.
Ác Ma Sào Huyệt bây giờ chỉ còn lại một con Long Tích Thú Hoàng thôi, mà đối phương lại ở trên Lam Tinh, điều đó có nghĩa là nơi này về cơ bản đã không còn sức uy hiếp nữa rồi.
– Cao Đẳng Chủng Tộc liệu có ở bên trong không?
Trần Thư vuốt cằm, nhìn xung quanh tối đen như mực.
Ninh Bất Phàm nói.
– Có lẽ là có, cứ tìm từ từ thôi.
Ba người họ bắt đầu Thuấn Di liên tục để tìm Cao Đẳng Chủng Tộc trong hung thú, họ định tìm cơ hội để ám sát Lãnh Chúa đó.
Thời gian nửa ngày đã trôi qua, ba người họ vẫn không thu hoạch được gì.
Dù sao thì Ác Ma Sào Huyệt cũng rất lớn, xung quanh lại còn có khói đen, dẫn đến việc hiệu suất tìm kiếm không cao chút nào cả.
– Trần Thư, không phải ngươi rất quen với nơi này sao?
Ninh Bất Phàm dừng chân lại, nói.
– Có ý kiến gì không, liệu Vương Cấp Lãnh Chúa có trốn ở bên trong không?
– Ờm…
Trần Thư vuốt cằm, ánh mắt có vẻ suy tư.
Hắn cuỹng hiểu ba người họ cứ tìm một cách không có mục đích như vậy thì hiệu suất thấp quá.
Một lát sau hắn nảy ra một ý nghĩ, nói.
– Hay là đến chỗ Thú Hoàng Lãnh Địa lúc trước xem đi?
– Ý ngươi là ba con Thú Hoàng đã chết đó sao?
– Ừm.
Trần Thư gật đầu nói.
– Tuy bọn chúng chết rồi, thuộc hạ cũng bị con Tích Dịch kia thu về rồi nhưng nói không chừng chúng hoài niệm nơi cũ nên sống ở lãnh địa khi trước đấy.