Thần Cấp Lựa Chọn: Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội - Chương 2096
Chương 2096 – Ngươi biết cách an ủi bản thân đấy…
Đây là huyết mạch của Thú Hoàng đấy.
Với bọn chúng, đây là một món đồ bổ khó hiếm có, không ngờ hôm nay lại có được nhiều như vậy…
Một lát sau, hai con Thú Hoàng cuối cùng cũng không nôn ra máu nữa, cộng thêm Huyết Mạch Chi Lực mà chúng đốt cháy mất lúc trước nữa, cả cơ thể lẫn tâm trí chúng đều thấy mệt mỏi.
Nhưng mà điều này cũng khiến chúng bình tĩnh lại, không phát điên lên như trước nữa.
– Tản ra đi.
Uy lực của Long Quy Thú Đoàn được thể hiện ra, nó nhìn đám hung thú xung quanh một lượt rồi đưa ra mệnh lệnh.
Các hung thú hơi kinh ngạc rồi quả đoán rời khỏi nơi đó luôn.
Nhưng mà Cổ Vương Cung đã bị nổ, bọn chúng mất đi lãnh địa, chỉ có thể bắt đầu lang thang trong Thâm Hải.
Một lát sau khoảng không xung quanh trở nên trống rỗng, chỉ còn lại hai con Thú Hoàng buồn bã.
– Phải làm sao đây?
Long Quy Thú Hoàng lẩm bẩm nói, sự phẫn nộ trong lòng nó đã biến mất hoàn toàn.
– Không trị được hắn thì tiêu diệt loài người đi.
Có sát ý hiện lên trong hai mắt Hồng Ngư Thú Hoàng, ánh mắt nó bất giác nhìn về phía Hoa Quốc Đại Lục
– Vấn đề là chúng ta cũng có làm được đâu.
-…
Hồng Ngư Thú Hoàng hít một hơi thật sau, lạnh lùng nói.
– Cử hết toàn bộ lực lượng ra đi, ít nhất là có thể tăng nhịp chiến tranh, công phá loài người sớm hơn một chút.
– Không được.
Ánh mắt Long Quy Thú Hoàng vẫn có nét bình tĩnh, nói.
– Chỉ chúng ta cử hết toàn bộ lực lượng ra mà các cấm khu khác không phối hợp thì phải làm sao? Đến lúc đó thì chúng ta sẽ cống hết cho bọn chúng đấy.
– Lẽ nào phải nhịn vậy sao?
Xúc tu của Hồng Ngư Thú Hoàng nổi lên, trông nó phẫn nộ vô cùng.
Bây giờ các cấm khu lớn đều có thỏa thuận sẵn rồi, họ sẽ tấn công loài người theo kế hoạch này.
Nhưng mà nếu bọn họ sốt ruột quá, muốn tăng tốc độ lên, những khu khác chưa chắc đã chịu phối hợp, thậm chí còn đứng bên cạnh xem trò.
Tình hình bây giờ là xem ai bình tĩnh được thôi.
– Haiz…
Long Quy Thú Hoàng lắc đầu, ánh mắt nó cũng có chút vẻ bất lực.
– Ta thấy vấn đề lớn bây giờ là chúng ta phải giải thích với Nhân Ngư thế nào đây?
Nhân Ngư Thú Hoàng vẫn đang ở bên ngoài đô đốc trận chiến, kết quả là tự dưng bị mất nhà, hơn nữa tài sản tích góp suốt bao nhiêu năm nay cũng mất hết rồi.
Nếu xử lý không tốt, không chỉ loài người không bị diệt vong mà bọn chúng có lẽ sẽ có nội chiến trước.
– Giải thích gì cơ?
Hồng Ngư Thú Hoàng hừ một tiếng, bảo.
– Tên nhóc loài người đó đến thì bọn ta phải làm sao?
-…
Long Quy thở dài một hơi.
Ai mà ngờ được một Hoàng Kim Ngự Thú Sư lại trở thành một mối lo lớn của các Thú Hoàng chứ.
– Không được, bổn hoàng không nhịn được cục tức này.
Hai mắt Hồng Ngư Thú Hoàng vẫn có sát ý, nó liên tục nghĩ làm thế nào để báo thù Trần Thư.
– Cứ nuốt từ từ đi.
Long Quy lên tiếng.
– Chúng ta không bắt được hắn, cũng không tấn công được vào Thần Châu Đại Lục, vậy thì làm sao được?
– …
Tâm trạng của Hồng Ngư Thú Hoàng bây giờ chỉ có hai chữ thôi: Uất ức, cực kỳ uất ức.
– Nhìn thoáng hơn đi.
Long Quy bây giờ thấy Hồng Ngư Thú Hoàng tức giận vậy, nó lại bình tĩnh hơn, nó nói.
– Nhìn từ góc khác thì ít nhất bây giờ chúng ta tuy không có tài sản, người đó cũng sẽ không tới nữa.
– ?
Hồng Ngư Thú Hoàng trợn tròn mắt lên, con mẹ nó ngươi biết cách an ủi bản thân thật đấy.
Cuối cùng, hai Đại Thú Hoàng chìm xuống biển sâu, rơi vào trạng thái bế quan.
– Đã quá đi mất.
Biểu cảm của Trần Thư rất vui, hắn thấy hưng phấn, không có lý do.
Khi hắn quay đầu lại nhìn về phía Thâm Hải Cổ Cung, hắn đoán được hai Đại Thú Hoàng bây giờ chắc đang sốt ruột.
– Ngươi thì đương nhiên là đã rồi.
Ninh Bất Phàm cười, nói.
– Nụ cười của mọi hung thú trong cả Thâm Hải Cổ Vương Cung đều chuyển sang ngươi hết rồi.
Bây giờ hắn hiểu tại sao lão gia tử nhất quyết muốn Trần Thư đi theo rồi. Nhìn tên này này, hắn hoàn thành nhiệm vụ vừa nhẹ nhàng vừa vui vẻ.
Nếu hắn ta và Lý Lão xuất phát, thực ra họ cũng hoàn thành được nhiệm vụ thôi, nhưng chắc chắn sẽ không đạt được hiệu quả như vậy.
Không chỉ giết được khoảng mười con Vương Cấp Lãnh Chúa mà còn phá hủy cả Cổ Vương Cung, cướp mất Thú Hoàng Bảo Khố, nói không chừng còn có thể khiến Đại Thú Hoàng đánh nhau.
Đừng nói là hai người họ, cho dù là lão gia tử thì cũng chưa chắc đã làm tốt được như vậy đâu.
– Hiệu trưởng, nhìn ta vậy làm gì thế?
Trần Thư hơi giật mình, ánh mắt hắn có chút cảnh giác.
– Ta đang nghĩ…
Ninh Bất Phàm nhướng mày, nói.
– May mà ngươi không phải hung thú.
Nếu Trần Thư ở phía hung thú thật thì đây thực sự là tai họa với loài người. Chắc lão gia tử cũng sẽ bị tức đến mức nôn ra máu mất.
Lão Lý ở bên cạnh cũng gật đầu đồng ý, lão đã hiểu đại khái về năng lực của tên này rồi.
-…
Trần Thư nhướng vai, không nói gì nữa.
…
Thời gian dần trôi đi, màn đêm lại giáng xuống.
Lúc này ba người họ đã vượt qua vùng biển, dần tiến đến Tự Do Đại Lục đang lún xuống.
– Đến rồi.
Trần Thư đứng lên ngay lập tức, hắn nhìn về phía trước, hắn nhận ra ngay Tự Do Đại Lục ở phía trước.