Thần Cấp Lựa Chọn: Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội - Chương 2092
Chương 2092 – Ta chỉ là lễ phép cầm chút tài nguyên (2)
Trần Thư nhẹ gật đầu, cũng cực kỳ quả quyết, trực tiếp cho con thỏ đập nửa bình Bạo Tẩu Dược Tề.
Trong chốc lát, hơn ngàn đạo Không Gian Ấn Ký xuất hiện, bao trùm trên thân ba người và Khế Ước Linh của bọn họ.
Ba người trong nháy mắt biến mất tại chỗ, đã đi tới cuối cùng của Cổ Vương Cung.
– Tiến vào cấm vụ, đi tới một dị không gian khác.
Lý lão nhìn cấm vụ phía trước, nói tiếp.
Hai người nhẹ gật đầu, nhìn cấm vụ trước mắt chỉ còn lại một cái xác không, đã không còn lực lượng phong ấn.
Thời gian trong chốc lát
Ba người xuyên qua cấm vụ, đi tới một chỗ trong rừng rậm chim hót hoa nở.
– Tạm thời nghỉ ngơi một chút.
Lý lão mở miệng nói:
– Ta giải trừ Kỹ Năng Khó Chặt cho ngươi trước.
Nói xong, hắn lấy ra một bình Bạo Tẩu Dược Tề, cho Thực Thiết Thú ăn một
miệng lớn.
Khí thế trên người Thực Thiết Thú tăng lên không ít, hai con ngươi khẽ động, bắt đầu ném ra cho Trần Thư kỹ năng này đến kỹ năng khác.
Sau nửa tiếng.
Quang mang kỹ năng trên người Trần Thư dần dần ảm đạm, cuối cùng tiêu tán không thấy…
– Hô ——
Trần Thư nhẹ nhàng thở ra, trên thân đã không có loại cảm giác bị khóa định kia, lập tức một thân thoải mái.
Hắn nhìn Thực Thiết Thú khí thế bí phàm kia, nói:
– Lý lão, Jinkela có hữu dụng với ngài không?
– Có một chút, có chút ít còn hơn không.
Lý lão mỉm cười, nói:
– Khẳng định không tăng lên lớn bằng các ngươi.
– …
Hai người khẽ nhíu mày, cái này không phải là ám chỉ Ngự Thú đẳng cấp hai người thấp sao…
Ngài thật đúng là có EQ cao…
– Được rồi, vừa rồi đến cùng là tình huống như thế nào?
Lý lão nghiêm sắc mặt, mở miệng nói:
– Thú Hoàng cũng sẽ không tuỳ tiện thiêu đốt huyết mạch chi lực, trừ phi là gặp tình huống đặc biệt.
– Ách… Có thể là không còn nhà, chịu không được sự đả kích này?
Trần Thư gãi đầu một cái, cũng không nói đến chuyện bảo khố của Vương Cung.
– Chỉ bởi vì cái này sao?
Lý lão nhíu mày, lẩm bẩm:
– Mặc dù là có chút khiến cho người ta phát điên, nhưng làm Thú Hoàng, năng lực quản lý cảm xúc kém như vậy sao?
– …
Trần Thư im lặng không nói, không mở miệng giải thích cái gì.
– Ta cũng cảm thấy khá là quái dị…
Ninh Bất Phàm sờ lên cằm, mở miệng nói:
– Tiểu tử ngươi có phải lại làm chuyện gif nghịch thiên hay không?
– Không có…
Trần Thư xua tay, trực tiếp phủ nhận.
Mà đúng lúc này, vẻ mặt của hắn khẽ động, trong nháy mắt triệu hoán ra Slime trọng thương.
– Òm ọp ~~~~
Tiểu Hoàng gật gù đắc ý, trên thân tràn đầy năng lượng kinh khủng, thần sắc cũng có chút quái dị, xem xét là ăn quá no…
– Khế Ước Linh này của ngươi làm sao?
Ninh Bất Phàm khẽ giật mình, trong lúc nhất thời cũng không đoán ra được trạng thái của Tiểu Hoàng.
– Ách…
Trần Thư gãi đầu một cái, tiếp đó nghiêm túc nói:
– Vì kìm chân Thú Hoàng, Tiểu Hoàng bị thương nhẹ, có điều vết thương là huy chương của nó, vấn đề không lớn.
– …
Vẻ mặt hai người quái dị, vừa đi vừa đánh giá Trần Thư.
– Òm ọp ~~~
Đúng lúc này, miệng Tiểu Hoàng biến lớn, như bị đồ vật gì chất đầy.
Một giây sau, miệng của nó mở ra, chỉ thấy các loại dược liệu khoáng thạch như thác nước đều bị phun ra, đại bộ phận đều duy trì hoàn chỉnh, hiển nhiên ngay cả nhai cũng không có nhai…
Bởi vì thương thế trên người, tăng thêm thôn phệ lượng lớn tài nguyên, dẫn đến hiện tại Tiểu Hoàng có chút muốn ói…
Mà Ngự Thú Không Gian lại không thể chứa đồ vật còn lại, Trần Thư chỉ có thể bắt gọi ra.
Nhìn qua tài nguyên chồng chất như núi, hai người Ninh Bất Phàm đều ngây ngẩn cả người.
– Ngươi xác định đây là Thú Hoàng đánh?
Khóe mắt Ninh Bất Phàm co rút, đã mơ hồ đoán được cái gì đó.
– Ách…
Vẻ mặt Trần Thư trì trệ, tiếp đó thản nhiên nói:
– Không sai, bọn chúng muốn dùng tài nguyên cho Tiểu Hoàng ăn bể bụng, kết quả thất bại.
– Hiện tại Thú Hoàng đều ưa thích dùng tiền nện người…
– Tiểu tử ngươi ít tán dóc đi!
Ninh Bất Phàm và Lý lão đều cùng nhau quát, chưa từng nghe qua chuyện không hợp thói thường như thế.
– Thành thật khai báo, có phải cướp sạch bảo khố Vương Cung hay không?
Ninh Bất Phàm về nhìn phía Trần Thư, một bộ đã xem thấu.
– Ách… Nói cướp sạch thì có chút quá mức, ta chỉ là lễ phép tính cầm một chút tài nguyên thôi…
– …
Ninh Bất Phàm và Lý lão liếc nhau một cái, đều xạm mặt lại, một bộ dáng im lặng.
Cướp sạch thì là cướp sạch, cái gì gọi là lấy chút tài nguyên? Còn lễ phép.
Có điều phun tào thì phun tào, trong lòng hai người bọn họ lại nhấc lên cả sóng lớn, tràn đầy chấn kinh và không hiểu.
Ngươi chẳng những dẫn dắt hai con Thú Hoàng rời đi, lại còn có thể bớt thời giờ cướp sạch bảo khố?
– Các ngươi thế nào? Mắt to trừng mắt nhỏ.
Trần Thư thấy bộ dáng hai người cổ quái, không khỏi mở miệng hỏi.
– Ngươi đến cùng là làm thế nào được?
Ninh Bất Phàm chau mày, trăm mối vẫn không có cách giải, theo lý mà nói, đối phương không có phương pháp phân thân.
– Ngạc nhiên.
Trần Thư nhếch miệng, nói:
– Tội phạm Nam Giang ta cũng không phải lần thứ nhất làm chuyện như vậy.
– Sau lưng ngươi sẽ không thật sự có đại lão gì chứ?