Thần Cấp Lựa Chọn: Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội - Chương 2053
Chương 2053 – Hơn mười ngàn hung thú Dị không gian?
– Mẹ nấu cho ngươi một ít đồ ngon, trước tiên ngươi đi nghỉ ngơi một chút.
– Vâng, mẹ, ta vừa lúc chưa có ăn cơm.
Trần Thư gật đầu, sau đó ngồi trên sô pha.
– Hài tử, có phải có chiến tranh rồi không?
Cha nhìn Trần Thư, mở miệng nói:
– Ta xem tình hình trong nước hiện tại cũng khá khẩn trương.
– Cha, vẫn luôn có chiến tranh mà.
– Trần Thư cười, nói:
– Chỉ là, nguy cơ lần này, có hơi lớn một chút. . . . . . . .
Trước kia Hoa Quốc chỉ cần đối mặt với Dị không gian trong nước, nhưng hiện tại không giống nữa, kia chính là toàn bộ hung thú trên thế giới!
– Nhưng không phải lo lắng.
Trần Thư ngược lại không có khẩn trương quá, nói:
– Có ta và lão gia tử ở đây, sẽ không gặp chuyện không may đâu.
– . . . . . . . .
Trần Bình lắc đầu, trái lại không có phản bác lời nói của Trần Thư, hiện giờ Trần Thư đã hoàn toàn trưởng thành, thực lực tổng hợp được xưng là cường giả đứng đầu, đã là một sức mạnh không thể xem nhẹ.
– Ta cũng không có nghĩ đến, một quyết định nhỏ tám năm trước, lại làm ngươi có thay đổi lớn như vậy.
Trong mắt Trần Bình có cảm khái, tràn ngập vẻ tự hào trong mắt.
– Hả?
Trần Thư sững sờ, nháy mắt hiểu được, cha muốn nói chính là hắn quyết định từ phổ thông ban sang Ngự Thú Ban.
– Vẫn là nhờ có lão cha toàn lực ủng hộ ta.
– Thật ra lúc đó, chỉ là chữa ngựa chết thành ngựa sống, dù sao thành tích văn hoá của ngươi thực ra. . . . . .
– ? ? ?
Khoé miệng Trần Thư giật một cái, lão ngài thật đúng là nói được. . . . .
– Cha, lần này ta trở về, thật ra muốn cùng người nói một chuyện.
Trần Thư sờ cằm, nói:
– Tình hình hiện tại có chút đặc thù, ta nghĩ muốn để ngài cùng lão mụ đi tới một nơi tránh một chút.
Hiện tại chiến tranh chưa bắt đầu, hắn khẳng định là không thể chạy, nếu không lão gia tử tuyệt đối sẽ xách dao đuổi theo. . . . . .
Nhưng cha mẹ chỉ là người thường, không có một chút trợ giúp trong chiến đấu, không bằng đi trốn trước, cũng có thể để Trần Thư an tâm một chút.
– Tránh một chút? Hiện tại chưa đánh đã chạy, có chút quá đáng rồi.
Ánh mắt Trần Bình kiên định, nói:
– Tiểu tử ngươi chắc cũng đã quên, lão cha cũng là một Ngự Thú Sư!
– Cha, đừng loạn. . . . . .
Trần Thư liếc mắt nhìn cá nhỏ trong bể cá ngoài ban công, cổ quái nói:
– Nếu như phải cần ngài ra sân, đó chứng minh rằng nhân loại thật sự đã xong rồi. . . . .
– Tên tiểu tử thối ngươi nói gì đó?!
Trần Bình liếc mắt nhìn Trần Thư một cái, sau đó đứng dậy, vẻ mặt hào hứng nói:
– Ngươi thực sự nghĩ lão cha ta còn là Ngự Thú Sư cấp một năm đó?
– Vâng?
Trần Thư sững sờ, đánh giá cha mình, hay là cha mình thật sự là cường giả Truyền Kỳ đang che dấu?
– Đến đây đi, hôm nay cha sẽ cho ngươi chiêm ngưỡng một chút.
Trần Bình bước từng bước đi tới trên ban công, sờ Khế Ước Linh trong bể cá, nói:
– Nhi tử, không được chớp mắt!
Trần Thư gật đầu, đi tới một bên, yên lặng nhìn phụ thân.
Chỉ thấy tiểu hồng ngư trong bể cá ngóc đầu lên, đồng thời một cỗ sức mạnh trên người bắt đầu khởi động.
Trong phút chốc, chỉ thấy nó mở miệng ra, vậy mà lại phun ra một cái bọt nước to bằng trứng ngỗng!
Phanh!
Bọt nước bập bềnh trôi ra, khi ở giữa không trung thì vỡ ra, hoá thành một đám nước đọng. Sau đó, không còn sau đó nữa. . . . . . .
– . . . . . . . .
Cả người Trần Thư có chút đứng không yên, mẹ nó ta rốt cuộc là đang mong chờ cái gì vậy?
– Cha, người đang đùa ta sao?
– Đùa ngươi cái gì!
Trần Bình trừng mắt nhìn hắn một cái, nói:
– Ngươi không nhìn thấy sao?
– Cái gì?
– Kỹ năng Khế Ước Linh của ta!
Phụ thân mở miệng nói:
– Đây là kỹ năng mới nó lĩnh ngộ được, hiệu quả thế nào?
– . . . . . . . .
Trần Thư cười khan vài tiếng, trực tiếp không còn lời nào để nói.
– Tiểu tử ngươi không nói lời nào là ý gì? Chắc không phải là hâm mộ chứ?
Phụ thân chắp tay sau lưng, nhìn ra ngoài cửa sổ nói:
– Cách đây không lâu, ta đã đột phá Ngự Thú Sư cấp hai, không phải là Ngự Thú Sư cấp một như trước kia.
– . . . . . . . .
Trần Thư vỗ trán, trong lòng khá là phức tạp. Hắn còn nghĩ đến phụ thân mình là một cường giả tuyệt thế. . . . . . .
– Cha, hãy nghe ta nói, trước tiên tránh một chút được không?
Trần Thư mở miệng nói:
– Kỹ năng của ngài quá mạnh, hung thú bình thường căn bản không chống lại được, chúng ta vẫn là không nên quá bắt nạt người.
– Đang châm chọc ta sao?
Trần Bình sờ sờ cá nhỏ, xoay người nói với Trần Thư:
– Thật ra, cha cũng biết, ta và mẹ ngươi an toàn, ngươi cũng an tâm một chút.
– Nhưng ngươi có nghĩ tới hay không, vạn nhất tin tức được truyền ra, những người khác sẽ nhìn thế nào?
– Vâng?
Trần Thư sững sờ, nói tiếp:
– Ta là bằng vào thực lực của ta, đến bảo vệ người nhà của ta, những người khác sao có thể nói.
– Bây giờ ngươi không thể chỉ suy nghĩ cho ngươi.
Trần Bình vỗ vai hắn, nói:
– Bây giờ ngươi đã là một nhân vật có mặt mũi, mọi hành động cũng không thể chỉ đại biểu cho mình, vô số ánh mắt đang nhìn ngươi đó.