Thần Cấp Lựa Chọn: Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội - Chương 2041
Chương 2041 – Kế hoạch của Thú Hoàng
– Ta mang theo Khế Ước Linh, trực tiếp xông vào, kết quả là đi thẳng ra ngoài, còn về sinh vật, cũng chưa từng gặp phải.
Thanh Tuyết gãi đầu, nói:
– Cấm Vụ này không hề nguy hiểm như lời ca ca nói đâu…
– Ở đây không giống Cấm Vụ.
Trần Thư lắc đầu, không lên tiếng giải thích gì nữa.
– Có thể là có một Đại Hung trốn thoát, ta phải trở về báo cho lão gia tử.
Bây giờ không có Thú Hoàng, tài năng của nhân loại tăng lên phản công, nhưng có Truyền Kỳ Đại Hung thì khác,
Ba người bọn họ một đường đi về phía trước, hoàn toàn không rẽ ngoặt, bất luận có hung thú nào cản đường sẽ trực tiếp đụng chết.
– Ca ca ngươi thật mạnh…
Nữ sinh nuốt một ngụm nước bọt, không cách nào tưởng tượng nổi thực lực của Trần Thư.
– Đương nhiên!
Vương Thanh Tuyết kiêu ngạo gật đầu, kiên định nói:
– Hắn là người mạnh nhất trên thế giới, trước kia cũng vậy, bây giờ cũng vậy, sau này cũng sẽ như vậy!
– …
Trần Thư mỉm cười, đang lúc muốn bảo Vương Thanh Tuyết nên khiêm tốn một chút,
Hắn khẽ biến sắc, nhìn về phía Cấm Vụ ở phía bên phải chân trời.
– Hửm?
Chỉ thấy Cấm Vụ lúc đầu còn an tĩnh giờ đây bắt đầu phun trào, như là có sinh vật nào đó đang dời song lấp biển,
Nhung chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, chỉ thấy Cấm Vụ ở xa xa lại trở nên mỏng manh,
Hơn nữa biến hóa cũng không dừng lại, Cấm Vụ cũng trở nên càng ngày càng nhạt, cuối cùng không thấy đâu nữa…
– Quả nhiên là có Đại Hung trốn thoát…
Trần Thư nhìn về phía xa xa, vẻ mặt không có gì ngạc nhiên.
Nhưng khi ánh mắt hắn xuyên qua Cấm Vụ dương như đang biến mất kia, vào lúc hắn nhìn về phía dị không gian khác, sắc mặt hắn đại biến!
– Trần Thư ca ca, ngươi làm sao vậy?
Vương Thanh Tuyết nhìn lại, trong mắt có chút khó hiểu, đồng thời trong lòng cũng có chút bất an không rõ.
Trong thế giới của nàng, có thể làm cho Trần Thư thay đổi sắc mặt, tất nhiên là chuyện lớn.
– . . . . . . . .
Trần Thư trầm mặc không nói, kinh ngạc nhìn chằm chằm ra xa, chỉ thấy Không Gian Cấm Vụ tiêu tan không còn, vậy mà có thể nhìn thấy một cảnh sắc khác của Dị không gian. Nhưng ở phía xa không phải là đảo nhỏ hắn nghĩ, mà là núi sông phủ đầy băng tuyết. . . . . .
Trần Thư hít sâu một hơi, nói:
– Thanh Tuyết, bên kia là Dị không gian mà các ngươi đi vào sao?
– Hả. . . . không phải. . .
Vương Thanh Tuyết lắc đầu, nói:
– Lúc ấy, chúng ta là ở một Dị không gian như hòn đảo nhỏ.
Vẻ mặt Trần Thư ngưng trọng, vẫn không thể tin được suy đoán trong lòng.
– Đi, đi nhìn xem!
Nói xong, ba người thuấn di, trực tiếp đi vào bên trong băng sơn phía xa, bọn họ tập trung vào một hướng, rất nhanh băng qua băng sơn vô tận, đi tới tận cùng của dị không gian này. Chỉ thấy ở nơi tận cùng có cấm vụ lan ra, nhưng rất mỏng, giống như sẽ biến mất bất cứ lúc nào.
Ba người Trần Thư dễ dàng đi qua cấm vụ, thế nhưng đi tới một vùng bình nguyên có cuồng phong gào thét. Rõ ràng đây cũng là một Dị không gian chưa từng thấy qua!
– Không ổn, không ổn rồi. . . . . . .
Chớp mắt trong lòng Trần Thư bất an lớn hơn, quát:
– Chúng ta nhanh chóng trở về báo cho lão gia tử!
Hắn không chút dè sẻn, thậm chí là lấy ra Truyền Tống Dược Tề, trực tiếp về tới Lam Tinh.
Vương Thanh Tuyết mở miệng nói:
– Trần Thư ca ca, rốt cuộc là làm sao vậy?
– Cấm vụ của bốn Dị không gian đều có thay đổi, hoặc là đã biến mất, hoặc là đang biến mất.
Vẻ mặt Trần Thư ngưng trọng, nói:
– Đây không phải trùng hợp! Cấm vụ trong Đại Hung. . . .e là toàn bộ đã xuất thế!
Vừa nói câu này, vẻ mặt hai người cũng thay đổi, trong mắt tràn đầy vẻ sợ hãi.
Lúc trước Thú Hoàng trên Lam Tinh cộng lại chỉ sợ chỉ tầm mười con, nhưng đã ép con người liên tiếp bại lui, hiện giờ cấm vụ trong Đại Hung toàn bộ xuất thế, tai hoạ tạo ra chỉ sợ khó có thể tưởng tượng.
Nhưng thời gian ngắn ngủi mấy phút, Trần Thư đã đi vào bên trong Long Uyên Thành.
Về phần hai người Vương Thanh Tuyết, thì bị đưa tới khu phố Nam Giang, dù sao thực lực của hai người không mạnh, biết nhiều hơn cũng không có tác dụng gì.
– Lão gia tử, xảy ra chuyện lớn rồi!
Trần Thư đi tới lầu các, vô cùng lo lắng đẩy cửa ra.
– Tiểu tử, có thể bình tĩnh giống lão phu một chút hay không?
Lão gia tử ngồi ngay ngắn bên trên lầu các, liếc mắt nhìn Trần Thư đang hoảng loạn.
– Lão gia tử, đến lúc nào rồi còn bảo bình tĩnh được?!
Trần Thư nói với tốc độ cực nhanh:
– Biến mất! Toàn bộ cấm vụ đều đã biến mất!
– Hả?!
Lão gia tử đột nhiên đứng dậy, lập tức không còn bình tĩnh, nói:
– Không thể nào!
– Ta tận mắt nhìn thấy!
Trần Thư vẻ nghiêm túc, nói:
– Ngày hôm qua ta đi vào tới Dị không gian cứu người. . . . . . .
– Tiểu tử ngươi còn có thể cứu người?
– . . . . . . . .
Trần Thư vội vàng giải thích nói:
– Nàng là truyền nhân ta tự mình bồi dưỡng, nếu không cứu, tội phạm truyền thừa không phải là bị chặt đứt sao?
– Thảo nào.
– Không phải, lão già ngươi có thể chú ý một chút đến trọng điểm được hay không?
Trần Thư vỗ cái trán, suýt nữa đã bị đối phương làm lệch hướng.