Thái Y Nhất Phẩm - Ngoại truyện 12
Ngoại truyện 12. NHỮNG CHUYỆN NĂM XƯA
Xuất phát từ đủ loại động cơ, Quách Du Chi nhiệt tình mời thầy trò Hồng Nhai tới Hắc Phong tiêu cục làm khách.
“Đại ân không gì báo đáp, tiêu cục chúng tôi cách đây bảy mươi dặm. Khu vực này trước không có thôn sau không có tiệm, huynh đài lại mang theo hài tử, chi bằng đến nghỉ tạm mấy ngày rồi tính sau.”
Hồng Nhai cúi đầu nhìn nhãi con trong lòng ngực: “Sao nào?”
Nhóc ngửa đầu há mồm nhìn hắn: “Si hu ~ sao nào?”
Bắt chước rất giống. Hồng Nhai dùng tay trái sạch sẽ xoa đầu nhóc, sảng khoái đồng ý: “Vậy xin quấy rầy.”
Lang thang trên đường một tháng rồi, nhóc mập bây giờ đã mất khá nhiều mỡ, nựng má không còn đã tay như trước, cần bồi bổ.
Trăm triệu lần không ngờ Quách Du Chi mang diện mạo hào phóng, trên thực tế lại là người ba hoa, nói huyên thuyên suốt đường đi, không chút nào e ngại gió Tây thổi ập vào mặt cho y một miệng cát, cứ cách chốc lát thì tạm ngừng phun phì phì rồi tiếp tục lải nhải.
“Hồng huynh có võ công thật cao, đi từ phía Nam tới đây à? Nghe nói Giang Nam vào mùa xuân phong cảnh như họa, thật sự đẹp lắm phải không? So với vùng biên cương này thì thế nào? Nơi đó thật có nhiều sông nước lắm hả? Có cá nhiều không. . .”
Hồng Nhai bắt đầu hối hận đáp ứng đi chung với y, chỉ cảm thấy bên tai có hàng ngàn con ong bay vo ve, ồn ào đến mức não sưng đau.
Nhưng xưa nay hắn không thể nào có ác ý với ngốc tử đơn thuần, đành phải khổ sở cười gượng trả lời từng câu: “Tàm tạm thôi; chỉ đi ngang qua; xác thật đẹp lắm; mỗi nơi một vẻ; sông nước nhiều; cá cũng nhiều. . .”
Quách Du Chi tràn ngập kinh ngạc tán thưởng, lại nói bọn huynh đệ chưa bao giờ ăn thử cá lớn và cua lớn, nếu khi nào có dịp đi nếm thử thì tốt rồi.
Hồng Nhai: “. . .”
Vậy ngươi đi ngay bây giờ được không?!
Đây là lần đầu tiên trong đời hắn thấy một người đàn ông ồn ào như vậy!
Thật ra nhóm người này tâm tư đơn giản ngay thẳng, ngoại trừ nói tía lia thì ở chung vô cùng nhẹ nhàng.
Hồng Nhai biết được lần này bọn họ ra ngoài bán hàng hóa. Hắc Phong tiêu cục nằm giữa giao giới của một số quốc gia, được bao quanh bởi thảo nguyên, tuyết sơn và sa mạc. Có rất nhiều động vật hoang dã lui tới, đối với người bình thường thì nơi đó có thể là địa ngục Vô Gian, nhưng đối với những hán tử giơ đao múa kiếm thì lại là một con đường sống:
Bọn họ săn bắt dã thú, thuộc da và gom chúng lại để bán trong thành, đổi lấy nhu yếu phẩm hằng ngày như lương thực, muối, dầu, v.v. . .
Lần này cũng vì mang nhiều hàng nên mới bị theo dõi. . .
Mọi người ban ngày lên đường, buổi tối nghỉ ngơi, hoặc lôi kéo Hồng Nhai lãnh giáo võ công, hoặc sán lại chơi với nhóc con.
“Há há, cười rồi kìa!”
“Đâu phải cười với ngươi? Rõ ràng cười với ta!”
“Dẹp huynh đi, nhìn bộ mặt già đầy nếp nhăn của huynh, ai cười nổi. . .”
Một đám già trẻ độc thân sống đời lưỡi đao liếm huyết, ngay cả bà vợ cũng không có thì nói gì đến con nít, thấy Hồng Văn như nhìn một vật hiếm lạ. Hết người này đi lên chọt một chút, người kia lại đây sờ một phen, chơi đùa vui vẻ vô cùng.
Hồng Văn cũng không sợ lạ, ai tới đều tặng cho nụ cười, xiêu xiêu vẹo vẹo lẫm chẫm chạy theo sau đít người ta, vấp ngã cũng không khóc, cười khanh khách tự bò dậy, mặc kệ cọng cỏ dính đầy người tiếp tục chạy.
Vốn mọi người đều cho rằng đây là con của Hồng Nhai, sau hỏi ra mới biết là nửa đường nhặt được, không khỏi kính nể vô cùng.
Hồng Nhai bị bọn họ khen đến độ vò đầu: “Chẳng lẽ trơ mắt nhìn hắn đói chết lạnh chết?”
Tốt xấu gì cũng là một cái mệnh.
Hắn gặp qua sinh tử quá nhiều. . .
Đến khi Hồng Nhai quen tay thuận tiện trị thương cho vài người trong đội ngũ, sự tôn sùng của mọi người nâng cao một bậc, quả thực hận không thể đặt hắn lên bàn thờ.
Đây chính là đại phu!
Một đại phu chân chính!
Một đại phu biết dùng trường thương!
Thế là địa vị của Hồng Văn được ăn theo cũng thẳng tắp bay lên, phần lớn thời gian là cưỡi trên cổ các hán tử lên đường.
Vô số lần Hồng Nhai thấy nhóc con ôm cổ người khác, đôi chân béo đung đưa qua lại, bộ dạng rung đùi đắc chí uy phong lẫm lẫm, thật thoải mái !
“Hoa ~” hắn ríu rít kêu. Lập tức hán tử cường tráng cổ đeo nhóc lao đi hái hoa.
“Bướm!” Thế là có hán tử cường tráng dâng lên con bướm, còn gần như lấy lòng hỏi đẹp hay không.
Hồng Nhai cảm thấy bọn họ bị váng đầu, mà quả cầu béo trên cổ bọn họ nghiễm nhiên đã có tư thế của một hôn quân. . .
Trước tiên mọi người đi đến chợ biên thành bán hàng hóa, rồi mua sắm nhu yếu phẩm hằng ngày như gạo và mì, v.v. . . nhét tràn đầy một xe lớn.
Quách Du Chi còn móc từ trong ngực ra một trống bỏi, lắc lắc trước mắt Hồng Văn.
Hồng Nhai cứu mạng bọn họ còn chữa bệnh cho mọi người, bộ dáng vô dục vô cầu, bọn họ chỉ đành trút hết phần cảm kích lên người nhóc Hồng Văn.
Huống chi, đứa bé này xác thật quá dễ thương.
Nhóc con thấy trống bỏi là đôi mắt sáng long lanh, vừa giơ tay muốn lấy vừa đưa mắt nhìn Hồng Nhai, “Si hu~”
Hồng Nhai bật cười: “Cầm đi.”
Trên đường trở về, Quách Du Chi dẫn đầu ca hát, giai điệu thực độc đáo, gần giống như khúc quân ca Hồng Nhai học được khi chinh chiến ở Tây Bắc pha lẫn một chút hương vị khó diễn tả.
Sau khi hát lên vài lần, Hồng Nhai nghe nhóc con trong lòng ngực cũng học theo ngân nga tiếng được tiếng mất.
Mọi người ngẩn ra, sau đó cười to.
Hồng Nhai dùng một tay điều khiển dây cương, tay kia bóp bóp bàn tay mũm mĩm của Hồng Văn, quay sang Quách Du Chi hỏi: “Hiện giờ chiến tranh đã chấm dứt, biên giới hỗn loạn, tại sao không dẫn các huynh đệ vào nội địa mà sống?”
Bọn họ có bản lĩnh đi săn và áp tải, đến nơi nào cũng không đói chết.
Quách Du Chi cười không đáp, khi bị hỏi gặng thì chỉ nói một câu: “Hồng huynh cứ gặp các huynh đệ của tôi thì biết.”
Vài ngày sau, Hồng Nhai quả thật đã biết:
Đa số người trong Hắc Phong tiêu cục là tạp mao.
Tạp mao là những đứa trẻ được sinh ra từ sự kết hợp của những người đến từ hai hoặc thậm chí nhiều quốc gia. Bởi vì họ mang những đặc điểm của cả hai dân tộc nên họ không được thế giới dung thứ, thường gọi họ là tạp mao, còn có người chửi họ là những kẻ “Tạp chủng”.
Đặc biệt mấy năm trước chiến hỏa liên miên, phần lớn người tạp mao đều là kết quả của những nữ tử vô tội bị bọn ngoại tộc mọi rợ hãm hiếp, chưa kết hôn đã có con, địa vị càng thêm ti tiện. . .
Quách Du Chi giới thiệu Hồng Nhai với mọi người, rồi quay sang phân trần: “Thời trẻ sống ở vùng biên cương xác thật rất khổ, nhưng bây giờ đã quen rồi, ngược lại không thích ứng ở những nơi đông người. . .”
Y cũng là một tạp mao, chẳng qua đặc điểm ngoại tộc không rõ ràng, cho nên tình cảnh đỡ hơn một chút.
Nhưng bởi vì mẫu thân của y có con ngoài giá thú, cho nên tình cảnh chỉ đỡ hơn một tí xíu mà thôi.
Hồng Nhai gật đầu, không nói gì cả.
Thật ra Quách Du Chi vẫn luôn chú ý biểu cảm của Hồng Nhai, sợ thật vất vả mới quen được một huynh đệ rồi phải tan; lúc này thấy vẻ mặt Hồng Nhai không biến sắc, tảng đá lớn trong lòng mới rơi xuống, cả người linh hoạt hẳn lên.
Đương nhiên, miệng càng tía lia hơn.
Trong Hắc Phong tiêu cục cũng có nữ quyến, bất luận già trẻ đều rất hào sảng, thay vì nói là tiêu cục chứ càng giống một bộ tộc hơn. Mà Quách Du Chi là thủ lĩnh trẻ tuổi của bộ tộc này, nhiệt tình dào dạt mang theo chút liều lĩnh, nhưng xứng đáng được mọi người tin tưởng.
Hồng Nhai đi đầu thể hiện thiện chí với họ, sau đó nhóm người này lập tức hồi báo gấp bội.
Họ mời vị khách quý những phần thịt ngon nhất, vắt sữa bò thơm nhất cho Hồng Văn, đưa nó đi chơi với xương cừu, nhấm nháp củ cải giòn tươi mới đào. . . Dùng mắt thường cũng có thể thấy được nhóc con thay đổi với tốc độ chóng mặt, trở nên mạnh khỏe cường tráng, gương mặt vốn trắng nõn đã nhuốm màu mật ong của gió và nắng.
Hồng Nhai theo đám người Quách Du Chi đi săn, thu thập những thảo dược hiếm thấy ở vùng Trung Nguyên, ôm tiểu đồ đệ dạy nhóc nhận dược, xem bệnh, sau đó trơ mắt nhìn nhóc con buồn ngủ đến mức cắm đầu vào sọt thuốc.
Hắn cũng không vớt nhóc ra, ngược lại cười lăn lộn đầy đất. Cuối cùng vẫn là Hồng Văn tự mình mơ màng chui ra, cả người dính đầy vụn thuốc, mím môi múa may nắm tay nhỏ nhào tới đánh: “Si hu là người xấu!”
Hồng Nhai thỉnh thoảng xuýt xoa, không phải giả vờ, nhóc con thật sự có sức lực khá lớn.
Dần dần, Hồng Nhai có thể đi lại tự nhiên ở bất cứ nơi nào trong Hắc Phong tiêu cục, tất cả mọi người đều coi hắn như một thành viên trong gia đình.
Hồng Nhai nhìn thấy những bộ áo giáp vỡ phủ đầy bụi cất sâu trong kho hàng. Mãi đến lúc này hỏi ra mới biết, Hắc Phong tiêu cục từng âm thầm chém giết ngoại địch không chỉ một lần.
Dẫu trên người họ vẫn mang dòng máu ngoại tộc, nhưng vẫn luôn tự coi mình là người Hán, chưa bao giờ rêu rao cho thế nhân biết chiến công của họ. . .
Hồng Nhai bỗng dâng tràn cảm xúc mênh mông, cứng rắn lôi kéo Quách Du Chi và huynh đệ của y kết bái, từ đây gọi nhau là anh em.
Trong vòng một năm ngắn ngủn, Hồng Nhai tận mắt chứng kiến hoặc tham gia vào sự trỗi dậy nhanh chóng của Hắc Phong tiêu cục, nhìn nó phát triển từ một bộ tộc nhỏ trở thành một vị đại ca “nhất hô bá ứng” của vùng quan ngoại, có cảm giác rất tự hào như một phụ thân.
Sau đó vào một buổi sáng sớm mờ sương, Hồng Nhai lại mang theo Hồng Văn đi rồi, phía sau là đại kỳ của Hắc Phong tiêu cục tiễn đưa.
“Đi thôi!”
Hắn không quay đầu lại, người Hắc Phong tiêu cục cũng không níu kéo, hết thảy đều diễn ra rất tự nhiên.
Từ đây về sau, người ngoài nhắc đến Tổng hội của Hắc Phong tiêu cục đều cảm thấy kỳ quái, vì sao có Đại đương gia, Nhị đương gia và Tứ đương gia, nhưng không thấy bóng dáng Tam đương gia?
Có người biết nội tình sẽ cười, Tam đương gia đang chu du khắp nơi, còn chưa về nhà!
Phụ truyện 2. ĐI XA
Sau lễ thành hôn, Thái tử mười chín tuổi bắt đầu rèn luyện trong lục bộ. Thái tử Thái sư Hồng Văn đã hai mươi chín tuổi lần đầu tiên xin từ chức.
Thái tử không đồng ý: “Tuy cô đã thành hôn nhưng vẫn có rất nhiều sự tình yêu cầu tiên sinh dạy dỗ. . .”
Thái sư trông rất sầu khổ: “Điện hạ sớm thông tuệ, hiện giờ đã lập gia đình lập nghiệp, thật ra có vi thần hay không đều giống nhau.”
Hắn chưa bao giờ ngờ được mình sẽ ở kinh thành suốt mười một năm, cũng nên công thành danh toại mà lui thân chứ nhỉ?
Thái tử nheo mắt: “Sao tiên sinh vội vàng đến vậy?”
Thái sư buột miệng thốt ra: “Nếu không đi mau, hạt sen Tây Hồ sẽ già rồi.”
Thái tử: “. . . Người đâu, đưa tiên sinh trở về!”
Đêm nào cô cũng trằn trọc không ăn không ngủ chăm chỉ học tập việc triều chính, ấy mà ngài chỉ biết nghĩ tới hạt sen thôi à?
Thái sư: “. . .”
Ai biểu mình lanh mồm lanh miệng!
Lần đầu xin từ chức ủ rũ trở về như con gà mắc mưa, Hồng Văn bị Trưởng công chúa Gia Chân đuổi đi thư phòng ngủ vài ngày, một đôi trai gái cũng dùng ánh mắt hoài nghi đánh giá phụ thân:
Chỉ một chút việc nhỏ mà làm không được, phụ thân có thật sự toàn năng như bên ngoài đồn đãi hay không?
Tới năm thứ hai, Hồng Văn rút kinh nghiệm xương máu, lại lần nữa xin từ chức. Lần này hắn còn thức ba đêm liền viết một thiên tấu chương từ ngữ khẩn thiết.
Cơ mà Thái Tử ném thẳng vào trong góc, dùng vẻ mặt cực giống Long Nguyên Đế cười tủm tỉm nhìn Thái sư: “Chỉ cách một năm, tiên sinh vẫn nhớ mãi không quên hạt sen Tây Hồ sao?”
Hắn lớn chừng này mà chưa từng rời khỏi kinh thành đấy!
Cô cũng muốn đi Giang Nam!
Hồng Văn lắc đầu như trống bỏi, nghiêm mặt nói: “Điện hạ hiểu lầm. Điện hạ sở hữu tư chất hơn người cổ kim có một không hai, thật sự là vi thần đã không còn gì để dạy cho ngài.”
Thái tử: “. . .”
Sắc mặt của hắn méo mó giống bị bắt nuốt mười tám con ruồi bọ, nghẹn nửa ngày mới dùng giọng phức tạp nói: “Có người nào đã từng đánh giá tiên sinh thật sự không quá am hiểu vuốt mông ngựa hay chưa?”
Hồng Văn: “. . . Có.”
Từ khi thăng nhiệm Thái tử Thái sư, cả triều văn võ bá quan không người nào có chức vị cao hơn hắn, kỹ năng này đã bỏ hoang phế từ lâu, thật đúng là mới lạ.
Khi không vui, con người sẽ cảm thấy thoải mái nếu biết người khác không hạnh phúc. . . Thái Tử hiển nhiên am hiểu sâu sắc vụ này, vì thế dịu dàng nói: “Tiên sinh chớ tự coi nhẹ mình, ngày mai cô và Túc Quận vương còn muốn thỉnh tiên sinh dạy học đấy.”
Dứt lời, xua tay: “Người đâu, đưa tiên sinh trở về nghỉ ngơi.”
Hồng Văn: “. . .Không phải đâu, điện hạ nghe ta nói!”
Ta thật sự không muốn ngủ tiếp ở thư phòng!
Tối hôm đó, một nhà bốn người trong phủ công chúa ôm đầu ngồi đối diện nhau không nói gì:
Kinh thành thật sự không thú vị!
Rất muốn ra ngoài đi chơi!
À không phải, rất muốn vì quốc phân ưu, đi ra ngoài thể nghiệm và quan sát dân tình!
Thế tử An Khang mới vào cung học tập vài năm ngơ ngẩn nhìn chằm chằm ánh nến lung linh, chợt thở dài: “Hiện tại sư công nhất định vui thú nhàn vân dã hạc. . .”
Nhóc sớm thông tuệ, tự hiểu được cứ cắm đầu đọc sách không có hiệu quả cao, lại nghe nói sư công lên trời xuống đất không gì làm không được, mấy năm nay ngẫu nhiên tới kinh thành còn mang theo những món đồ chơi hiếm lạ cho hai anh em, nên nhóc đã sớm hướng tâm về thế giới bên ngoài.
Nghĩ đến đây, Thế tử nhỏ tuổi liếc nhìn cha mình một cái, yên lặng thở dài.
Thái sư trẻ tuổi nhất từ khi nhóc chào đời tới nay thì thế nào?
Chẳng phải có mỗi chuyện này cũng làm không được?!
Thấm Dương Quận chúa càng trực tiếp hơn, nửa người ngả vào ngực Hồng Văn, đôi mắt to cực giống Trưởng công chúa Gia Chân lã chã chực khóc, bộ dạng đáng thương vô cùng hỏi: “Phụ thân, Giang Nam như thế nào? Vùng biên giới chơi vui không?”
Sâu tận đáy lòng Hồng Văn cảm thấy những người hoàng gia thật tội nghiệp: Lớn như vậy mà vẫn chưa từng ra khỏi thành!
Nghe sư phụ kể, từ khi hắn là đứa bé vẫn còn bú cũng đã theo sư phụ đi khắp chân trời góc biển!
Trên thực tế, các thời đại đều có tập tục đế vương hạ Giang Nam hoặc ra vùng biên giới. Khi tiên đế còn tại thế đã tự mình đi Giang Nam, vì thế các hoàng thân quốc thích được sủng ái đều có thể thơm lây đi theo ra ngoài mở rộng tầm mắt. Tuy nhiên những chuyến đi như vậy hao phí thật nhiều, sau khi Long Nguyên Đế đăng cơ thì cục diện chính trị ổn định, không có chuyện gì tất yếu cần đi khắp nơi, đơn giản tiết kiệm được phần chi tiêu này.
Long Nguyên Đế làm gương tốt, Thái tử và các đại thần đương nhiên không có khả năng ngây ngốc đề nghị đi ra ngoài. . .
Hồng Văn xuất sư thất bại hai lần liên tục, Trưởng công chúa Gia Chân không thể trông cậy vào Phò mã, dứt khoát trực tiếp tiến cung vào ngày hôm sau.
Không biết nàng thủ thỉ gì đó với Thái Hậu và Long Nguyên Đế, ngày thứ ba ra cung đã mang theo một đạo thánh chỉ: “Phê chuẩn cho Thái sư Hồng Văn cải trang vi hành, thay triều đình khảo sát dân sinh. . .”
Khi ánh mắt sùng bái của một nhà ba miệng ăn tập trung lên người mình, Trưởng công chúa Gia Chân rụt rè giơ tay ép xuống: “Chuyện này không nhằm nhò gì, đi thu dọn hành lý nào.”
Vào hôm rời kinh, Thái tử cùng Túc Quận vương và Lục Công chúa đích thân tới đưa tiễn, vô cùng lưu luyến.
“Tiểu Hồng đại nhân cũng muốn từ bỏ chúng ta sao?” Túc Quận vương thở dài.
Thiếu niên mười sáu tuổi rút đi dáng vẻ bụ bẫm của trẻ con, vóc người mới nảy nở, gương mặt tuấn mỹ phong độ nhẹ nhàng, đúng như cây trúc xanh ngày xuân.
Sau đó Hồng Văn giơ tay nhéo “lá trúc” một phen: “Ta sẽ không trúng kế đâu!”
Qua chừng ấy năm, chính mình đã bị bộ dạng ngây thơ ngoan ngoãn của cậu nhóc này lừa không biết bao nhiêu lần, hiện giờ nhất định phải tàn nhẫn!
Túc Quận vương bịt má, đôi mắt mở tròn xoe trông cực kỳ vô tội: Ngài đang nói gì thế, ta nghe không hiểu một câu nào!
Hồng Văn tức giận búng một cái lên trán nhóc.
Đây là cây măng lòng dạ hiểm độc!
Hồng Văn mới quay đi thì lại đối diện một đôi mắt trong suốt khác.
Nhiều năm trôi qua, nụ cười của cô thiếu nữ vẫn thẹn thùng: “Ngài sẽ về lại chứ?”
Hoàng huynh nói Thái sư là chim ưng trên bầu trời, như dòng sông xuyên núi, sẽ không bao giờ vĩnh viễn dừng lại ở kinh thành.
Hồng Văn cười cười, giơ tay xoa bím tóc mềm mại của cô bé: “Nhất định sẽ.”
Nơi này có bạn bè của ta, có người nhà của ta, sao có thể không trở lại?
Lục Công chúa tặng cho hắn nụ cười xán lạn, chói ngời hơn cả nắng gắt trên bầu trời: “Vậy ta sẽ chờ ngài.”
Tuy mẫu phi Lục Công chúa không được sủng ái lắm nhưng lại là người thông minh, rất ủng hộ việc cô bé chơi đùa cùng hai hoàng tử. Bởi vì thế, Lục Công chúa đã trở thành vị công chúa được thương yêu nhất dưới gối Long Nguyên Đế; cũng bởi vì thế, từ khi còn bé xíu Lục Công chúa đã quen được vị đại nhân dịu dàng trước mắt. Sau nhiều năm gắn bó, vị đại nhân này vừa là thầy vừa là cha cũng là bạn, cảm tình thậm chí không ít hơn so với Long Nguyên Đế mười ngày nửa tháng mới gặp. . .
“Hy vọng Thái sư không cần vui đến quên cả trời đất.” Thái tử bỗng nhiên phát ra một câu đầy ẩn ý.
Hồng Văn: “. . . Điện hạ không cần nói nhảm!”
Túc Quận vương mỉm cười: “Thiên hạ to lớn, hài đồng thật nhiều, nghĩ đến Tiểu Hồng đại nhân tất nhiên có cảm giác hoa cả mắt. Biết đâu ngài sẽ một hơi thu nhận tám mười tiểu đồ đệ ngoan ngoãn lanh lợi cũng không chừng.”
Thật tưởng rằng chúng ta không biết ngài thường xuyên đi thăm tiểu cô nương Lena gì đó có đôi mắt lam hay sao?
Hồng Văn: “. . .” Qua mấy năm nữa điện hạ cũng thành hôn, ăn dấm kiểu này thực mất mặt biết không?
Lục Công chúa che miệng cười khẽ: “Hai vị ca ca không cần lo lắng, Tiểu Hồng đại nhân nhất định sẽ thường xuyên viết thư về, đúng không?”
Câu cuối cùng dường như đang hỏi Hồng Văn.
“. . . À, đó là điều đương nhiên.”
Lục Công chúa gật gật đầu, chợt vươn ra ngón tay: “Móc ngoéo không được thay đổi.”
Hồng Văn đột nhiên cảm giác da đầu tê dại, khi nhìn về phía Túc Quận vương đầy mặt vô tội, ấy mà cảm thấy cậu nhóc này thẳng thắn đáng yêu hẳn lên.
Lục Công chúa đã đổi khác rồi!
“Phụ thân, phụ thân, chừng nào chúng ta khởi hành?” Thấm Dương Quận chúa thò đầu ra khỏi xe ngựa hỏi, ánh mắt long lanh lộ rõ sự vui mừng khôn xiết.
Rốt cuộc có thể ra ngoài chơi rồi!
Thế tử An Khang đã đạt được một số thành tựu trong kỹ năng cưỡi ngựa, mấy ngày hôm trước thúc giục người chế tạo gấp gáp một bộ kỵ trang mới. Lúc này cậu nhóc đang cưỡi một con ngựa non dịu ngoan dạo tới dạo lui, trông có chút vênh váo tự đắc diễu võ dương oai.
Cậu nhóc thít chặt cương ngựa, trên cao nhìn xuống nói: “Thái Tử ca ca, Túc Quận vương điện hạ, Công chúa điện hạ, không cần đưa tiễn nữa!”
Rốt cuộc Thái tử nhịn không được, trực tiếp đi lên ôm cổ nhóc, ấn ở trong lòng ngực dùng sức xoa nắn: “Nhóc thúi, ở trước mặt cô còn cố làm ra vẻ, không muốn sống nữa chứ gì!”
Túc Quận vương sửng sốt, lập tức đi qua dịu dàng khuyên can: “Ôi chao, điện hạ chớ làm như vậy, ban ngày ban mặt mà. . .”
Tuy miệng nói thế, nhưng đôi tay vươn ra lại có vẻ như trong lúc lơ đãng xẹt qua đầu cậu em họ, xoa búi tóc chỉnh tề của cậu bé thành ổ gà.
Hồng Văn: “. . .”
Trưởng công chúa Gia Chân: “. . .”
Thấm Dương Quận chúa run lập cập, sợ hãi rúc vào lòng mẫu thân: “Bỗng nhiên con cảm thấy Túc Quận vương ca ca thật đáng sợ!”
So với Thái Tử còn dọa người hơn!
Cuối cùng, xa giá của Trưởng công chúa gần như chạy trối chết, để lại phía sau một đám bụi mù cuồn cuộn.
Thái tử theo bản năng giục ngựa đuổi theo một đoạn, cuối cùng bị bắt dừng lại ở ngã rẽ.
Hắn ngơ ngẩn nhìn theo đoàn xe đi xa, ngực phập phồng kịch liệt như có gì đó muốn phun trào.
Khóe mắt thoáng nhìn cây liễu ven đường đang đâm chồi, hắn bẻ một cành liễu dùng sức ném mạnh ra ngoài, la lớn: “Nếu không trở lại, cô, cô sẽ không buông tha các người!”
“Liễu” và “Lưu” thường được tặng cho người đi xa để tỏ tình cảm lưu luyến không rời.
Trước kia Thái tử chưa nếm qua mùi vị này, nhưng hiện tại dường như hắn đã hiểu.
Đoàn xe đã đi khá xa, Thái tử mơ hồ nhìn thấy một bàn tay từ cửa sổ xe vươn ra vẫy vẫy. Sau đó, một khúc ca đứt quãng từ phương xa truyền đến.
Hắn mở to hai mắt:
Là khúc dân ca năm xưa hắn nghe khi nằm trên lưng cho Thái sư cõng!
“Sông Bạch Sa ở phía Tây, nổi hoa sóng quay cuồng trong mưa;
Đứa bé nhỏ ở phía Đông, cưỡi ngựa tre vui cười khanh khách. . .”
Câu chuyện ở kinh thành đã hạ màn, có lẽ sẽ bắt đầu một câu chuyện mới, ai biết được!
ĐẾN ĐÂY LÀ HẾT!
Chúc mọi người luôn tìm được truyện hợp gu! 😍