Thế Giới Truyện Chữ Online
  • Blog Cohet
Tìm kiếm nâng cao
Đăng nhập Đăng ký
  • Blog Cohet
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Thái Y Nhất Phẩm - Chương 112

  1. Home
  2. Thái Y Nhất Phẩm
  3. Chương 112
  • 10
Prev
Next

Chương 112. KẾT THÚC

Sau hôn lễ, Hồng Nhai muốn rời đi, Hồng Văn và Trưởng công chúa Gia Chân đã cố gắng thuyết phục ông ở lại nhưng vô ích.

Nhận ra hai thầy trò dường như muốn tâm sự riêng, Trưởng công chúa Gia Chân nói với Hồng Văn: “Nếu sư phụ nhất định phải đi, để ta chuẩn bị cho sư phụ một con bảo mã lương câu.”

Hồng Văn nói đa tạ, quay sang dặn Hồng Nhai: “Đây là tâm ý của Công chúa, sau này sư phụ không thể bán ngựa đấy nhé!”

Hồng Nhai chột dạ gãi đầu.

Trưởng công chúa Gia Chân cười: “Sư phụ là hào kiệt có tư tưởng rộng mở, không coi vật ngoài thân là quan trọng. Nếu có thể cứu mấy tánh mạng, một con ngựa thì đáng là gì?”

Hồng Nhai gật đầu lia lịa, quay sang nói kháy đồ đệ: “Nghe chưa? Công chúa rất thấu hiểu!”

Hồng Văn trợn trắng mắt: “Ngài đừng quá đắc ý. . .”

Thấy hai thầy trò lại bắt đầu đấu võ mồm, Trưởng công chúa Gia Chân cười rời phòng, dẫn người đến chuồng ngựa ở hậu viện.

Nàng thích cưỡi ngựa bắn tên, Long Nguyên Đế đặc biệt tu sửa phủ công chúa có đầy đủ chuồng ngựa và trường bắn. Năm xưa khi bộ lạc Nguyệt Nga hoàn toàn bị thu phục, các trại nuôi ngựa thật lớn cũng chính thức quy về triều Đại Lộc, mỗi năm tiến cống rất nhiều bảo mã, trong phủ công chúa có ngay mấy con.

Thanh Nhạn biết Trưởng công chúa Gia Chân cực yêu thích những con ngựa này, mỉm cười hỏi: “Công chúa thật sự bỏ được?”

Trưởng công chúa Gia Chân nói: “Bảo mã tặng anh hùng, rất thích hợp cho những người như Hồng sư phụ. Chọn con này đi.”

Nàng lại gần một con tuấn mã đỏ rực như ngọn lửa, vỗ vỗ cổ nó: “Ngựa ngoan, ngươi có thể theo sư phụ ra ngoài nhìn vạn dặm sơn thủy đấy!”

Thanh Nhạn hiểu rõ tâm tư của nàng, bèn đề nghị: “Hay là Công chúa kêu Phò mã đưa ngài ra ngoài chu du một chuyến ạ?”

“Hiện giờ chàng là Thái Tử Thiếu sư, nào có thể dễ dàng rời đi?” Trưởng công chúa Gia Chân nghiêm mặt nói, nhưng suy nghĩ một chút lại cười, “Chắc chắn sẽ có một ngày. . .”

Hiện tại có người mình thương bên cạnh, cuộc sống ở kinh thành cũng không còn ngột ngạt.

Đầu kia hai thầy trò trò chuyện một lúc, cuối cùng chỉ còn sự im lặng.

“Nếu thuận tiện, sau khi ta đi, con bớt chút thời giờ chuyển thư này cho bệ hạ.” Hồng Nhai bỗng rút ra một phong thư từ trong lòng ngực.

Phong thư nhăn bèo nhèo, không biết ông đã để ở đó bao lâu, lúc này muốn đưa cho Hồng Văn lại hơi do dự, cứ đặt trong lòng bàn tay vỗ về không ngừng.

Hồng Văn và Trưởng công chúa Gia Chân luôn ngầm tiếc hận cho tình bạn chết non của trưởng bối hai nhà thời thiếu niên, lúc này nghe vậy bèn hỏi: “Không gặp ạ?”

Cả đời người tuy dài nhưng hiếm khi được mấy người bạn thân, nếu chỉ vì một chút hiểu lầm mà đường ai nấy đi, hồi tưởng lại sẽ đáng tiếc cỡ nào?

Lời này ngược lại thúc giục Hồng Nhai hạ quyết tâm.

Ông bật cười, tùy tay ném thư cho đồ đệ, dứt khoát nói: “Không gặp.”

Hồng Văn nhìn nhìn ông, quyết định vi phạm sư mệnh. Đấy là đến chơi nhà ɓαᴄom𝟸 ở ⱳᥲƭƭρᥲժ

Ngày Hồng Nhai rời đi thực lạnh, bầu trời bay đầy bông tuyết lớn như lông ngỗng. Hồng Văn và Trưởng công chúa Gia Chân đều muốn ông đợi qua đông hẵng đi, Hồng Nhai cười: “Mùa đông lạnh mùa hè nóng, mùa xuân mệt mùa thu khô, một năm bốn mùa làm gì có mùa nào thập toàn thập mỹ? Kéo tới kéo lui cũng vậy thôi, đi luôn cho rồi!”

Ông cũng không cho bọn họ đưa tiễn, tự mình cưỡi con tuấn mã đỏ rực, đeo trên lưng tay nải vải bố như khi tới, cầm cây trường thương, lắc lư ra khỏi kinh thành.

Hôm nay đúng vào ngày mùng ba Tết, dân chúng đều vội vàng đến thăm người thân, giữa đất trời mênh mông ngay cả bóng quỷ cũng không thấy.

Hồng Nhai chậm rãi thở hắt ra, nhìn hơi thở đẩy những bông tuyết trắng xóa bay bay, chợt cảm thấy hơi chút mất mát.

Tiểu đồ đệ cũng thành gia rồi!

Nhưng ngay lập tức ông lại thấy mình làm ra vẻ quá, trai lớn cưới vợ gái lớn gả chồng là chuyện thường tình trong đời người, xem ra mình ngốc ở kinh thành lâu rồi, đầu óc bắt đầu mụ mị.

Nghĩ đến đây, ông không khỏi cười giễu chính mình, nhẹ nhàng thúc vào bụng ngựa: “Ngựa ơi là ngựa, hai chúng ta cùng lang bạt giang hồ nhé!”

Ai ngờ vừa ra khỏi cửa thành, Hồng Nhai thấy một chiếc xe ngựa gỗ mun đậu ven đường, nổi bật trên nền tuyết trắng mênh mông.

Hồng Nhai theo bản năng quan sát kỹ hơn, thấy một người chui ra từ trong xe ngựa: “Vị anh hùng này khí thế bất phàm, không biết từ nơi nào tới, định đi nơi nào?”

Hồng Nhai sửng sốt, bật tiếp lời: “Vị tiểu thiếu gia này đang gặp chuyện rắc rối? Không sao cả, mỗ hộ tống một đường là được!”

Trong nháy mắt ấy, dường như thời gian và không gian đều bay ngược, hai người lại quay về thời điểm lần đầu gặp nhau hai mươi năm trước.

Hồng Nhai đột nhiên thở dài: “Đều già rồi, hiện tại ngài đâu còn là thiếu niên.”

Long Nguyên Đế gật đầu: “Muốn đi à?”

Ngần ấy năm ân ân oán oán đều tan thành mây khói vào khoảnh khắc này, dư lại chỉ còn hai người bạn với địa vị khác nhau như trời và đất.

Hồng Nhai phất đi bông tuyết trên đầu hồng mã, cười hào sảng: “Kinh thành tuy lớn nhưng không thể chứa tôi, phải đi thôi.”

Ở chỗ này lâu rồi, người cũng mục rỗng.

Long Nguyên Đế khó tránh khỏi hâm mộ: “Sẽ trở về thăm bằng hữu cũ chứ?”

Hồng Nhai vuốt đám râu lởm chởm trên cằm: “Chuyện tương lai, ai mà biết được!”

Long Nguyên Đế tức giận xua tay: “Thôi thôi, muốn đi thì cứ đi!”

Hồng Nhai cười ha hả, giựt dây cương phi nhanh.

Long Nguyên Đế vô thức đuổi theo vài bước, chợt nghe hai câu rời rạc bay tới trong gió tuyết điên cuồng:

“Ngài là Hoàng đế tốt!

Con cháu của ngài nhất định phải làm Hoàng đế tốt!”

Long Nguyên Đế ngẩn ra, chợt cười nhạo: “Đồ đệ của ông chính là sư phụ của nhi tử nhà ta, lời này không nên nói với ta!”

Dứt lời, cả người nhẹ nhàng, thong thả lên xe ngựa.

“Đi thôi, hồi cung!”

Ông có giang hồ muốn phiêu bạt, ta cũng có giang sơn cần gánh vác.

Hữu duyên sẽ gặp lại!

*******

Sau ngày cưới, Hồng Văn không nuốt lời, kéo Tạ Uẩn đi gặp Hoàng Biện.

Tạ Uẩn tôn sùng Hoàng Biện vô cùng, thật sự vừa gặp một lần đã hóa tri kỷ.

Hoàng Biện cũng bội phục vị tướng quân thiếu niên, ba người chuyện trò rôm rả vui vẻ cực kỳ.

Chờ đồ ăn bày xong, Hồng Văn hỏi Hoàng Biện chuyện lần này vào kinh muốn làm thế nào rồi, người sau có vẻ bối rối.

“Khó hơn so với tưởng tượng của tôi,” Hoàng Biện gãi đầu, “Vốn tôi nghĩ thuê một cửa hiệu mặt tiền ở chỗ này, chuyên môn bán sản phẩm của phủ Viễn Bình, song. . .”

Kinh thành như hồ nước quá sâu, phàm là có cửa hiệu mặt tiền nào vừa ra đều giành không nổi!

Hơn nữa, tiền thuê nhà cao cắt cổ.

Hoàng Biện làm một bài tính đơn giản, nếu chiếu theo tiền thu về như hiện tại, cho dù có cửa hiệu, bọn họ cũng không cách gì kiếm huề vốn!

Nói tới đây, Hoàng Biện cười khổ, lắc đầu: “Còn phải ngẫm lại biện pháp khác.”

Khó lắm mới tìm được đường ra cho bá tánh, không thể từ bỏ dễ dàng.

Tạ Uẩn suy nghĩ một lát: “Nếu vấn đề chỉ là cửa hiệu thì không khó giải quyết.”

Những gia đình nhà cao cửa rộng, trong tay ai chẳng có mấy cửa hiệu làm vốn?

Hoàng Biện nghe ra hàm ý trong lời Tạ Uẩn, chỉ xua tay: “Hai chúng ta là quân tử chi giao, có thể nào làm như thế, không chừng lại thành chuyện xấu.”

Dẫu có cửa hiệu cũng là của người ta, đâu thể nào thản nhiên lợi dụng kiểu này?

Ba người đều không phải thương nhân chuyên làm ăn buôn bán, nói được đến đây thì chỉ còn biết giương mắt nhìn nhau. Cứ đến ⱳᥲƭƭρᥲժ gặp ხà ᥴòm đi

Về phủ, Hồng Văn kể cho Trưởng công chúa Gia Chân nghe, ai ngờ còn chưa kịp than thở thì nghe Trưởng công chúa phì cười.

Hồng Văn quay sang nhìn, tuy không rõ nội tình nhưng cũng cười theo: “Nàng cười gì thế?”

Trưởng công chúa Gia Chân nguýt: “Ta hả, cười các ông đều là đồ ngốc.”

Hồng Văn xoay người ngồi dậy, làm bộ muốn cù lét nàng: “Giỏi nhá, dám chê bai phò mã, xem ta trừng phạt nàng thế nào!”

Hai người lăn trên giường giỡn hớt một hồi, cuối cùng vẫn là Trưởng công chúa Gia Chân cười đến không thở nổi mới từ bỏ.

Trưởng công chúa ngồi dậy, đỡ búi tóc rối loạn của mình hừ một tiếng, định kêu Thanh Nhạn vào chải đầu.

Hồng Văn vội nhận lỗi, xán lại gần: “Công chúa hà tất kêu người khác? Ta tới hầu hạ là được.”

Trưởng công chúa Gia Chân lườm một cái, đuôi mày mang tình khóe miệng mỉm cười: “Nếu hầu hạ không tốt thì thế nào?”

“Thế nào ấy à. . .” Hồng Văn đột nhiên kề sát tai nàng thì thầm: “Đành chờ đến ban đêm để Công chút trị tội.”

Lời nói nóng bỏng phả vào tai, Trưởng công chúa Gia Chân cảm thấy mặt mày như bị thiêu đốt, vung nắm tay đấm chàng ta: “Muốn chết hả, nói toàn mấy lời bậy bạ không hà!”

Hồng Văn cười bao lấy tay nàng, nói thêm “mấy lời bậy bạ” trêu nàng.

Hai người lại chọc ghẹo nhau một chặp, sau đó mới đứng đắn ngồi xuống nói chuyện.

Tóm lại Hồng Văn vẫn là tay chân vụng về, “hầu hạ” một hồi chẳng những không thể búi tóc cho nàng mà còn làm méo luôn búi tóc còn sót lại. Trưởng công chúa Gia Chân tức giận tháo khuyên tai ném chàng ta.

“Thôi thôi,” Nàng quyết định, “Trời tối rồi, đâu cần ra ngoài, ta cũng lười búi lại.”

Nói xong bèn xõa tóc ra, thoăn thoắt vấn thành búi tóc đơn giản lỏng lẻo sau đầu, vài sợi tóc dư lại cứ thả xuống vai, trông thật đẹp đẽ quý phái lại thoải mái.

Trưởng công chúa Gia Chân định cắm lên búi tóc cây trâm bạch ngọc dùng ở nhà, nhìn vào gương thấy Hồng Văn đang ngắm nàng ngơ ngẩn, không khỏi phì cười: “Chàng ngốc, nhìn cái gì, làm như chưa từng thấy vậy?”

“Nhìn tiên nữ.” Hồng Văn nghiêm túc đáp, “Mỗi ngày đều nhìn không đủ.”

Trưởng công chúa Gia Chân đỏ mặt, trong lòng lại cực kỳ hưởng thụ.

“Chàng ngồi xuống bên kia đi,” Nàng bĩu môi hẩy hẩy cằm về phía trường kỷ, “Đừng lảng vảng như linh hồn nhỏ bé phía sau, dọa ta giật nảy mình.”

Hồng Văn cũng bật cười.

Sau đó hai người ngồi xuống trường kỷ, trên bàn nhỏ có đặt một rổ quýt mật và tuyết lê cống phẩm trong cung mới đưa tới. Hồng Văn nhặt quả quýt lột vỏ, gian phòng nháy mắt tràn ngập hương quýt thanh nhã.

“Công chúa mới nói chúng ta đều ngốc, vậy nàng giải thích xem chúng ta ngốc chỗ nào?”

Trưởng công chúa Gia Chân chỉ chỉ tấm chăn dệt bằng sợi lông cừu đang đắp trên đùi mình, sóng mắt lấp lánh dưới ánh đèn: “Chàng biết một tấm chăn này bao nhiêu tiền không? So với tấm chăn Hoàng đại nhân mang đến như thế nào?”

Hồng Văn cúi đầu, thấy tấm chăn mịn màng tinh xảo màu sắc đều đặn, quả nhiên là hàng tốt. Song nếu thật tỉ mỉ so sánh, mấy cái Hoàng Biện mang đến cũng không kém là bao.

Trưởng công chúa Gia Chân bật lên một ngón tay: “Đây là đồ tiến cống, nghe nói là dệt bằng lông tơ mịn nhất của con cừu, bán trên thị trường với giá một ngàn lượng, nhưng dù ra giá cũng không đủ hàng để bán.”

Hồng Văn kinh ngạc tới mức suýt chút nữa quăng luôn quả quýt trong tay: “Một ngàn lượng?!”

Hoàng Biện nói tấm chăn của bọn họ chỉ thu về mười mấy lượng!

Trưởng công chúa Gia Chân nhướng mày: “Giờ thì chàng biết vấn đề ở đâu chưa?”

Hồng Văn trầm ngâm.

Xác thật, cho dù có thể giải quyết được vấn đề tiền thuê tiệm, nhưng khoảng cách từ phủ Viễn Bình đến kinh thành xa ngàn dặm, muốn vận chuyển lại đây nói dễ hơn làm. Nội chỉ tính lộ phí và sức người sức của đã là một khoảng chi tiêu lớn. Nếu bán được với mức giá này. . . chẳng phải có thể hồi vốn?

Hồng Văn mơ hồ nghĩ ra điều gì đó, nhưng hắn thực sự không có kinh nghiệm trong lĩnh vực này. Hắn chỉ cảm thấy dường như hiểu ra vấn đề nhưng lại không thể nắm bắt, đành phải khiêm tốn xin thỉnh giáo.

Trưởng công chúa Gia Chân nói: “Khi chàng đề cập đến vụ kinh doanh này, ta cũng thấy hứng thú. Chi bằng hôm khác kêu Hoàng Biện tụ họp ở Tứ Hải lâu. . .”

Nhớ ghé đến ⱳᥲƭƭρᥲժ vào chơi nhà ხà ᥴòm nha. Vài ngày sau, Hồng Văn đưa Trưởng công chúa đến Tứ Hải lâu gặp Hoàng Biện, Tạ Uẩn cũng theo tới.

Sáu khi chào hỏi, Trưởng công chúa Gia Chân đi thẳng vào vấn đề: “Hoàng đại nhân hồ đồ rồi. Thiên hạ biết bao nhiêu kẻ có tiền đều tập trung ở kinh thành, nhiều quan to hiển quý, nhiều phú gia giàu có cực kỳ, chẳng lẽ chỉ kiếm được chút tiền lẻ?”

Hoàng Biện và Tạ Uẩn đều sửng sốt, tiện đà như nghe hồi chuông cảnh tỉnh bên tai, đầu óc tức khắc rộng mở thông suốt.

Đúng vậy, đúng vậy!

Ngay từ đầu bọn họ đã tính sai mục tiêu rồi!

Bán mười mấy lượng không thể hồi vốn, nhưng nếu là một trăm lượng, hai trăm lượng, còn sợ không hồi vốn được à?

Mà cũng đâu cần lo ngại không thể bán, chẳng lẽ phủ Trấn Quốc công không đủ uy phong, hay Trưởng công chúa Gia Chân không đủ cao quý? Phàm là nhà họ mỗi người quảng cáo một tiếng, khách hàng giàu có tất nhiên ào ào kéo đến như cuồng phong. . .

Trưởng công chúa Gia Chân ra hiệu cho tùy tùng lấy ra hai tấm chăn dệt bằng lông cừu tinh tế: “Đây là chăn lông cừu nhập vào từ Ba Tư và vùng Tây Bắc, quý vị nhìn xem. . . Theo như bổn cung thấy, chăn lông chồn của quý vị so ra còn đẹp hơn loại này.”

Hai nơi nàng vừa nhắc tới xưa nay chuyên dệt ra sản phẩm từ lông cừu, đã trải nghiệm đủ mọi phương pháp rồi. Trong khi phủ Viễn Bình địa thế hẻo lánh khí hậu rét lạnh, đầu tiên là không nhiều cừu bằng người ta, thứ hai chưa có nhiều kinh nghiệm. Nếu cứ nhắm mắt nhắm mũi dùng sở đoản của mình đi tranh với sở trường của người khác, đấy chính là hạ sách.

Trong khi đó chỉ cần tập trung kinh doanh sản phẩm từ lông chồn cực kỳ hiếm thấy trên thị trường, hơn nữa lông chồn càng đẹp càng mịn màng hơn. Nếu thật tung ra bán, những nhóm quan to hiển quý tất nhiên bu lại giành giật.

“Bổn cung góp cửa hiệu, phò mã góp tiền vốn, Tạ Tước gia góp nhân thủ vận chuyển hàng hóa, Hoàng đại nhân góp sản phẩm,” Trưởng công chúa Gia Chân bật ra bốn ngón tay, cười tủm tỉm nói, “Bốn người chúng ta cùng nhau làm cuộc kinh doanh tầm cỡ, sao nào?”

Hồng Văn gật đầu: “Sao nào?”

Long Nguyên Đế keo kiệt với bản thân, nhưng lại không bao giờ đối xử hà khắc với thần dân. Thái tử Thiếu sư giữ chức quan từ nhị phẩm, bổng lộc và các loại phúc lợi cao đến mức dọa người. Hồng Văn coi như có của ăn của để, góp chút tiền vốn không tính là gì.

Hoàng Biện đầu tiên là vui mừng, chợt lại có chút ngại ngần: “E rằng. . .”

Trưởng công chúa Gia Chân biết y lo lắng chuyện gì, nói thẳng không cố kỵ: “Hoàng đại nhân cũng biết kinh thành lớn thế nào. Nếu muốn buôn bán trong kinh mà không có chỗ dựa thì không thể thành công được. Dù không nhờ bổn cung thì cũng phải nhờ vả người khác; nếu là người khác, chi bằng nhờ bổn cung.”

Tạ Uẩn sờ sờ cằm, chép miệng: “Ta cảm thấy rất được.”

Khuê nữ của anh ta lớn từng ngày, cần tích cóp của hồi môn. Hiện giờ lại không đánh giặc, chỉ dựa vào bổng lộc và chút gia tài của tổ tiên thì không phải biện pháp. . .

Hồng Văn biết một bước nhảy này quá lớn, e là Hoàng Biện nhất thời chưa thích ứng nổi, bèn nói: “Hoàng đại nhân không cần khó xử, ta và Công chúa chỉ đưa ra biện pháp. . .”

Hoàng Biện cười khổ: “Điểm này vi thần tự nhiên hiểu được, vi thần cũng không có gì cố kỵ, chỉ là, chậc, chỉ là hổ thẹn phải thiếu các vị ân tình thật lớn.”

Trưởng công chúa là tòa núi lớn cỡ nào? Người khác nằm mơ cũng muốn dựa vào một chút, mình đây có tài đức gì!

Hồng Văn cười: “Từ lúc nào Hoàng đại nhân lại nhì nhằng như bà mụ thế nhỉ? Chẳng qua chúng ta chỉ góp vốn, không cần tự mình lo lắng động thủ, coi như chiếm lời rồi. Nếu Hoàng đại nhân thật sự thấy ngại, hãy lo chăm sóc bá tánh nơi đó thật tốt, coi như đã hồi báo.”

Hoàng Biện cười theo: “Chuyện này đâu cần chờ được nhắc nhở, thân là quan phụ mẫu của họ, làm sao có thể mặc kệ?”

Y thuộc loại người dã tâm bừng bừng nói làm là phải làm, lúc trước không có cơ hội còn có thể tạo ra cơ hội để vùng lên, hiện giờ người ta sẵn sàng đưa tới trước mắt, há có lý nào không bắt lấy?

“Chết tiệt!” Hoàng Biện đột nhiên cười văng một câu, vỗ mạnh xuống bàn, “Làm thôi!”

Nếu quả nhiên có thể thành công, không chừng phủ Viễn Bình sẽ nhảy một bước trở thành địa phương giàu nhất nước!

Sợ gì? Làm thôi!

HẾT CHÍNH VĂN

Còn 2 phụ truyện và 12 ngoại truyện về cuộc sống gia đình của Hồng Văn và về thời trẻ của Hồng Nhai, mọi người đón xem nhe!

Đây là bộ truyện Bà Còm vừa làm vừa cười, không bị áp lực vì tức giận chửi rủa nhân vật ngu ngốc “cực phẩm” nào. Bà Còm thật sự rất thoải mái khi làm bộ này, ngoài vài đoạn vò đầu bứt tai vì những vụ bắt mạch và cho thuốc, khiến Bà Còm tra tới mức biết thêm rất nhiều từ ngữ về mạch tượng và vị thuốc Đông y 😍

Bà Còm chân thành cảm ơn các bạn đã ủng hộ, đặc biệt vài bạn kiên nhẫn theo mình từng bước, tặng sao cho mình. Mỗi ngày mở ra thấy vài ngôi sao đó là Bà Còm được tiếp thêm năng lượng, hăng hái làm tiếp. Cảm ơn các bạn rất nhiều đã nuôi đam mê của mình. 🥰

Phụ truyện 1. CUỘC SỐNG GIA ĐÌNH

Ai có thể ngờ rằng, một tỉnh cằn cỗi ở phía Bắc xa xôi bị tàn phá bởi chiến tranh, rét lạnh và bệnh tật, lại biến thành một nơi giàu có nổi tiếng chỉ sau vài năm!

Bây giờ khi nói đến việc mặc gì vào mùa đông, lông thú thông thường đã trở thành hàng hạng hai, đương nhiên mặt hàng được tranh đoạt nhất là sản phẩm bằng lông chồn từ phủ Viễn Bình.

Hàng lông chồn vừa dày vừa mịn vừa mềm, sờ vào có cảm giác như dính dầu trên tay, chỉ trong chớp mắt đã làm ấm người.

Hiếm có hơn là đồ lông chồn rất nhẹ nhàng uyển chuyển, những hoa văn mang phong cách dị vực được dệt bằng những bàn tay khéo léo, một tấm chăn lông chồn có thể được sử dụng theo nhiều cách.

Đơn giản nhất là dùng đắp trong nhà, nó đỡ cồng kềnh hơn nhiều so với những chiếc chăn lông thú thông thường;

Hoặc là khoác lên người, thế là thành tấm áo choàng thật tốt. . .

Song chớ nói áo khoác lông chồn, ngay cả một tấm chăn vuông bằng lông chồn cũng đã rất khó kiếm. Thỉnh thoảng có người mua được, tất nhiên phải lôi ra khoe khoang một phen.

Nghe nói đây là món hàng yêu thích của Thái Hậu và Trưởng công chúa Gia Chân, mọi người càng đổ xô tìm mua.

Ngặt một nỗi không dễ tìm mua chút nào, chỉ có kinh thành mới bán độc quyền.

Thôi không sao, dù gì cũng là thành đô của một quốc gia, mua ở chỗ này cũng được.

Thế mà ngay trong thành đô cũng chỉ duy nhất một cửa hàng có bán! Hơn nữa còn phải yêu cầu đặt trước.

Đây quả thật muốn giết người!

Chủ tiệm giải thích rằng chồn không cách gì chăn nuôi, chỉ dùng nhân lực đi bắt vốn đã gian nan, hơn nữa con chồn nho nhỏ đâu có bao nhiêu lông tơ, cho nên sản lượng hàng năm rất hạn chế.

Có biện pháp gì không?

Chờ đi!

Có người chờ không được, tự cho thân phận cao quý muốn gây chuyện, ai ngờ mấy tiểu nhị tạp mao trong tiệm thực không để mình bị xoay vòng vòng, trực tiếp vác gậy ra đánh hắn chạy có cờ!

Lúc ấy gã ăn chơi trác táng kia nổi sùng, cầu khẩn trưởng bối trong nhà giúp mình trút giận.

Chẳng phải chỉ vì sau lưng có một Tri phủ bảo hộ à? Hoàng Biện là cái đinh gì, chả biết là kẻ chân đất từ góc xó xỉnh nào bò ra, xuất thân thợ săn, oai cái rắm!

Bên ngoài mọi người đều chờ xem kịch vui:

Nếu quả thật có thể kéo cửa hàng kia sụp đổ, mọi người dĩ nhiên có thể chia một chén canh, rốt cuộc là cửa hàng làm ăn béo bở mỗi ngày thu về cả đấu vàng, ai mà không thèm khát?

Gia đình của kẻ ăn chơi trác táng gây chuyện xong xác thật chờ được người Đài tư nha môn tới cửa, nhưng không phải tới báo tin tức tốt, mà trực tiếp áp giải người đi rồi.

Gia đình kia choáng váng, tất cả biện pháp một khóc hai nháo ba thắt cổ đều lôi ra hết. Ấy mà Đài tư nha môn chẳng chịu cho chút xíu mặt mũi nào, thể theo quy định xách gã ăn chơi trác táng ném vào đại lao đánh mấy gậy, sau đó làm bạn với lũ chuột vài đêm mới tống ra.

Một chiêu giết gà dọa khỉ trực tiếp bóp tắt ý xấu của mọi người.

Mấy kẻ tạp mao có thể bẻ gãy mọi thủ đoạn của con cái nhà quyền quý?

Quả thực buồn cười!

Nhưng cố tình chuyện như vậy đã xảy ra!

Thế chứng tỏ điều gì?

— Cửa hàng “Tứ Bảo hiên” kia có người chống lưng đấy, mà còn không phải người tầm thường!

“Lại đưa sổ sách tới?” Hồng Văn vừa về phủ công chúa, thấy thê tử đang lật xem sổ sách dưới đèn, vừa rửa tay vừa hỏi.

Trưởng công chúa Gia Chân thấy anh chàng trở về, cười buông sổ sách đi qua giúp chồng xăn tay áo: “Hoàng đại nhân nói buôn bán với Sa Hoàng tốt lắm, bên phía Mông Cổ hơi kém một chút. Thật không ngờ một quan viên mà có đầu óc kinh doanh giỏi thế.”

Hoàng Biện chính là loại người như vậy, dẫu không làm quan thì vẫn có thể thành một thương gia giàu có nổi tiếng một phương lưu truyền hậu thế.

Đầu óc y linh hoạt, không sợ khổ cực cũng không sợ mất mặt, chỉ cần gợi ý chút xíu là có thể suy một ra ba. Hiện giờ việc buôn bán ở kinh thành đã vững chắc, thế là y chủ động tiến quân ra ngoại quốc.

Hoàng Biện từng tuyên bố: “Kiếm tiền của người bổn quốc không tính là gì, kiếm bạc của bọn ngoại quốc mới thật là bản lĩnh!”

Hồng Văn cười: “Nghe nói bệ hạ muốn thăng quan cho y, bị y cự tuyệt.”

Long Nguyên Đế coi trọng lực lượng mới xuất hiện có thể làm thần tử, cảm thấy nên thưởng phạt phân minh bèn định thăng quan cho y, nhưng Hoàng Biện không muốn rời phủ Viễn Bình.

Thứ nhất y coi như vẫn còn trẻ, vụ thăng quan không vội nhất thời;

Thứ hai nền tảng của phủ Viễn Bình chưa vững chắc, nếu quan viên tới tiếp nhận là người kiên định biết giữ bổn phận thì còn đỡ; nhưng nếu giống như vị cấp trên tiền nhiệm, chẳng phải sẽ phá hủy tâm huyết của mọi người trong một sớm một chiều?

Trưởng công chúa Gia Chân thở dài: “Biên quan gian khổ, thật vất vả cho y. . .”

Trước đó cũng từng có người thèm đỏ mắt muốn đi hái quả ngọt, âm thầm khuyến khích Long Nguyên Đế triệu hồi Hoàng Biện. Ấy nhưng Long Nguyên Đế cũng đâu ngốc, trực tiếp lôi người ra mắng cho một trận ngay trên triều, lúc này mới dập tắt mấy cỗ tà khí vừa nhen nhúm.

Hồng Văn cũng khen ngợi Hoàng Biện một hồi, sực nhớ ra bèn kinh ngạc hỏi: “Nhưng lông chồn đủ bán à?”

Nếu thật muốn đem bán ra nước ngoài, sao kiếm đủ lông chồn?

Nhắc đến đề tài này, giọng điệu Trưởng công chúa Gia Chân vừa kinh ngạc vừa tán thưởng: “Y tìm ra biện pháp độc đáo đến mức ta không thể ngờ, thật cứ như nuôi cá. . .”

Chồn khó bắt khó nuôi là ai cũng biết, cho nên lông chồn mới sang quý. Nếu Hoàng Biện muốn dựa vào kinh doanh sản phẩm lông chồn để làm giàu cho phủ Viễn Bình, xác thật rất khó khăn.

Cho nên y suy nghĩ ra một biện pháp:

Chồn thích ăn gì thì y bèn kêu gọi dân bản xứ bày sẵn thứ đó ra. Thời gian dài, đám chồn kia lười nhác không muốn đi nơi khác kiếm ăn nữa.

Hoàng Biện lại hạ lệnh không cho phép bá tánh lạm sát. Đám chồn thấy ăn ngon ở yên, thế là cần mẫn cho ra một đàn nhãi con, hơn nữa được ăn uống đầy đủ nên lông càng dày càng mượt.

Chờ đám chồn dần dần mất cảnh giác, mọi người bèn đi bắt. Bắt cũng dễ dàng nhưng không giết, chỉ “xin” cạo chút lông trên người mỗi con chồn rồi thả đi.

Hiện giờ chúng nó đều được nuôi béo phì, lông xù xù xoã tung rất giống bụi bà bà đinh, huống hồ còn có người định kỳ rải thức ăn trong rừng, dù có mất chút lông cũng không ảnh hưởng qua mùa đông.

Vốn những con chồn bị bắt còn sợ quá mức, nhưng dần dần chúng nó thấy đồng bạn chỉ đi một chuyến rồi bình yên trở lại, có khi thậm chí mang về đồ ăn ngon. . .

Chẳng phải chỉ cho người ta sờ mấy cái thôi à, đây làm sao nguy hiểm bằng liều chết ra ngoài kiếm ăn?!

Mất một nhúm lông thì nhằm nhò gì, có ăn còn có thể mọc lại, vì sao không làm?

Hồng Văn nghe chuyện trợn mắt há hốc mồm, “Cứ tiếp tục như vậy, có lẽ ngay cả chồn cũng có thể nuôi.”

Trưởng công chúa Gia Chân gật đầu: “Chưa biết chừng một ngày nào đó có lẽ làm được.”

Hồng Văn và Trưởng công chúa Gia Chân vừa nghe, cùng kêu lên: “Mau để hai đứa tiến vào.”

Bảy năm sau khi kết hôn, hai người sinh được một trai một gái. Nhờ cha mẹ thân thể khoẻ mạnh, Trưởng công chúa Gia Chân hai mươi mấy tuổi mới sinh, Hồng Văn giúp đỡ khán hộ điều trị trong suốt quá trình, cả hai đứa bé đều rất khỏe mạnh trưởng thành.

Hồng Văn biết rõ sản dục tổn thương cực lớn với cơ thể người mẹ, đã có đủ nếp đủ tẻ nên không dám hy vọng xa vời nhiều thêm, bèn âm thầm cho bản thân dùng dược, bảo đảm sau này không thể có con nữa.

Hiện giờ trưởng tử năm tuổi nhũ danh An Khang; nữ nhi ba tuổi nhũ danh An Nhạc, vừa tròn một tuổi đã được Long Nguyên Đế phong làm Thấm Dương Quận chúa.

Thể theo quy củ, tước vị của con cái công chúa phải theo phò mã, vì thế Long Nguyên Đế đặc biệt tìm cớ phong Hầu tước cho Hồng Văn, tuy không có thực quyền nhưng đủ để bảo đảm con cháu áo cơm vô lo.

Hiện giờ An Khang chỉ là Thế tử hữu danh vô thực, cho nên tuy là anh nhưng khi xướng danh hào phải theo quốc lễ, đi sau danh hào của em gái.

Bên ngoài tuyết đang rơi lất phất, hai đứa nhỏ tay cầm tay tiến vào, trên áo choàng đều dính bông tuyết.

“Thỉnh an phụ thân mẫu thân.”

Không gì hạnh phúc bằng nhìn con cái khỏe mạnh ngoan ngoãn, Hồng Văn và Trưởng công chúa Gia Chân đều dịch sang hai bên, vỗ vỗ vị trí trống ở giữa: “Hai đứa tới đây ngồi nào.”

Hai bé cười khúc khích, lập tức quăng áo choàng, lao đầu đến như nghé con tập húc.

An Nhạc người nhỏ chân ngắn, khó leo tới, ấy mà tính tình quật cường nhất định không cho bà vú bế lên, chỉ sử dụng cả hai tay hai chân đu bám trèo cho bằng được, cố hết sức đến nỗi gương mặt nhỏ đỏ bừng.

An Khang ngồi bên cạnh cổ vũ: “Thiếu chút nữa thôi!”

Trưởng công chúa Gia Chân mỉm cười đưa mắt sang Hồng Văn ra hiệu: Cái tính tình ngoan cố này không biết giống ai!

Hồng Văn chớp chớp mắt: Nghe nói khi còn nhỏ Công chúa luyện cung cũng không dễ dàng nhận thua, thường xuyên khiến bản thân tức phát khóc. . .

Trèo được lên trường kỷ ngồi xong, Thấm Dương Quận chúa mệt đến nỗi mồ hôi ra đầy trán, lúc này mới bắt đầu làm nũng. Cô bé dang hai tay về hướng Hồng Văn, giọng mềm mụp năn nỉ: “Cha ôm một cái, mệt quá!”

Trong đầu Hồng Văn chả còn suy nghĩ gì, vội vàng bế con gái nhỏ ôm vào lòng hỏi han ân cần: “Ôi chao, An Nhạc của chúng ta mệt muốn chết rồi chứ gì? Để phụ thân nhìn xem sao? Ối chu choa, tay nhỏ đỏ hồng hết đây nè, có đau không? Thổi thổi nào. . .”

Trưởng công chúa Gia Chân nhéo mạnh giữa mày, thật cảm thấy không nhìn nổi.

Cứ đụng tới con gái là Phò mã giống như bị choáng đầu.

Trước đó nàng đã đề cập đến vấn đề này vài lần, bảo rằng Long Nguyên Đế và Thái Hậu đã cưng chiều An Nhạc đủ phần rồi, bọn họ làm cha mẹ cần phải nghiêm khắc chút mới tốt.

Nhưng lúc ấy Phò mã nói thế nào?

Cũng không biết chàng ta suy nghĩ cái gì, đôi mắt bỗng dưng đỏ hoe!

Thấm Dương Quận chúa xòe bàn tay nhỏ cho cha thổi, bộ ngực nhỏ ưỡn lên thật cao, có vẻ rất đắc ý: “Phụ thân, hôm nay con trèo lên nhanh hơn hôm qua một chút.”

Hồng Văn gật đầu lia lịa: “Đúng đấy đúng đấy, An Nhạc của chúng ta thật sự ghê gớm!”

Thấm Dương Quận chúa cười khanh khách không ngừng, đôi mắt sáng long lanh, vô cùng mong đợi nói: “Ngày mai con sẽ giống như ca ca.”

Thế tử nghe vậy cũng không lên tiếng, chỉ yên lặng xem xét đôi chân tròn vo ngắn ngủn của em gái. . . E là khó lắm đấy!

Trưởng công chúa xoa đầu con trai: “Hôm nay đi gặp Thái Tử ca ca?”

Thế tử năm tuổi, dạo này bắt đầu tiến cung học hành.

Thế tử gật đầu, bộ dạng ông cụ non rất giống Trưởng công chúa Gia Chân: “. . . Thái tử ca ca khen con viết chữ giỏi lắm. Nghe nói năm sau ca ca phải bắt đầu lựa chọn Thái Tử Phi, mẫu thân, Thái Tử Phi là ai? Là thê tử của ca ca sao?”

Trưởng công chúa Gia Chân cười gật đầu: “Đúng vậy.”

Nhắc đến đề tài này, trong lòng nàng bỗng cảm khái.

Đứa nhỏ vụng về khép kín năm xưa cũng đã trưởng thành, là một chàng thiếu niên chững chạc mười bảy tuổi rồi.

Hồng Văn nghe xong cũng cười góp lời: “Hôm nay ta nói chuyện với Thái tử về vụ này, cậu nhóc còn đỏ mặt nữa đấy.”

Trưởng công chúa Gia Chân hứng thú: “Nó có vừa ý cô nương nào chưa?”

Địa vị của Thái tử đã được vững chắc, không cần liên hôn gì đó để củng cố. Thứ nhất muốn tìm một cô nương mình thích, thứ hai là cô nương kia phải có phẩm hạnh đoan chính, gia đình không làm việc xấu mới tốt.

Hồng Văn lắc đầu: “Thái tử hằng ngày vô cùng chuyên cần, ta thấy coi bộ không để tâm đến chuyện này.”

Hai người liếc nhau, đều có điểm bất đắc dĩ.

Việc chuyển giao quyền lực luôn đáng lo ngại, trước đây họ lo rằng Thái tử sẽ không bảo vệ tốt giang sơn, nhưng giờ đây họ bắt đầu lo lắng Thái tử quá chuyên cần.

Cậu bé trông khá gầy yếu, nhỡ mà mệt muốn chết thì phải làm sao cho được?

May mà sư phụ Hồng Văn xuất thân Thái y, hằng ngày hỗ trợ điều trị, coi như cũng ổn.

À quên, năm kia Bạch tiên sinh chịu đựng không nổi tuổi già bệnh tật, chân chính cáo lão vinh dưỡng; Thái tử Thiếu sư Hồng Văn được tấn phong Thái tử Thái sư, chức vị từ nhất phẩm, theo chân Bạch tiên sinh gia nhập công thần các.

Hơn nữa, đến bây giờ trên người Hồng Văn còn treo chức Thái y, Long Nguyên Đế và cả triều văn võ dường như đã quên bén chuyện này.

Hắn là một Thái y mà gia nhập bảng công thần, coi như “tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả”.

Tuy người khác không nói gì nhưng Hồng Văn lại cảm thấy kỳ cục, sau khi được tấn chức chủ động xin buông xuống danh vị Thái y, hiện giờ chuyên tâm dạy dỗ Thái tử, chăm sóc người nhà, thỉnh thoảng ra ngoài chữa bệnh từ thiện.

Thấy cha càng nói càng xa đề, lực chú ý không còn đặt hết lên người mình, Thấm Dương Quận chúa khó tránh khỏi ăn dấm, tay mũm mĩm cố gắng giựt ống tay áo cha, vắt hết óc kể ra chút chuyện tự cho là thú vị để “tranh sủng”.

“Con, con. . . hôm nay con ăn hai chén cơm!

Hoàng đế cữu cữu khen con xinh đẹp!

Phụ thân phụ thân, hôm nay Túc Quận Vương ca ca dẫn con đi leo núi. . .”

Lời còn chưa dứt, cha mẹ anh trai đều đồng thời quay lại.

Mục đích đạt tới, nhưng An Nhạc lại mơ hồ cảm thấy không đúng chỗ nào.

Cô bé nuốt nước miếng, lí nhí: “Con. . .”

Vừa dứt lời đã thấy Trưởng công chúa Gia Chân mày liễu dựng ngược mắt hạnh trợn lên, cao giọng: “Con dám đi leo núi?!”

Mới vài tuổi đấy, gan lớn như vậy!

Hồng Văn vốn định mắng con bé vài câu, nhưng vừa thấy Trưởng công chúa Gia Chân dẫn đầu phát hỏa, thầm cảm thấy không ổn, không nói hai lời bế lên con gái chạy ra ngoài.

Chạy ra vài bước lại lui về, dùng tay không kéo theo con trai đang trợn mắt há hốc mồm: “Nhóc ngốc, chạy đi chứ!”

Trưởng công chúa Gia Chân sửng sốt, thuận tay túm lấy chổi lông gà đuổi theo: “Quay trở lại cho ta!”

Hồng Văn còn bớt thời giờ quay đầu nhìn, ấn đầu con trai cười to: “Nhóc ngốc, chạy mau chạy mau!”

Thế tử cười khanh khách, cắm đầu chạy nhanh.

Thẩm Dương Quận chúa dựa đầu vào vai phụ thân đã sớm quên sợ hãi, bị xóc đến nỗi tiếng cười ngắt quãng:

“Ha ~~ ha ha ha ~~”

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 112"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

  • Home
  • Blog
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
  • Chính sách bảo mật
  • Truyện ngôn tình
  • zBlogg

© 2025 Cohet.Net. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online