Tên Alpha Này Sao Lại Như Vậy? - Chương 114
Chương 114 Ngoại truyện nhỏ về chuyến xuyên không của Đoạn Di
Edit: mienkhonghanh
“Mấy giờ rồi nhỉ…”
Đoạn Di đang ngủ say như chết, bỗng nhớ ra tiết đầu tiên sáng nay là tiết của giáo viên chủ nhiệm, cậu lập tức bừng tỉnh.
Nhưng rồi cuối cùng vẫn không chịu nổi cơn buồn ngủ, mơ màng thiếp đi.
Trước khi chìm vào giấc ngủ, cậu đưa tay mò mẫm chiếc điện thoại giấu dưới gối.
Giường ký túc xá ở trường cấp ba số 2 siêu nhỏ, mà giường cậu lại nằm cạnh cửa sổ, ngay dưới điều hòa, chỉ cách tường một khoảng bằng nắm tay, đầu giường chỉ có thanh chắn bằng sắt. Điện thoại để dưới gối, sơ ý một chút là có thể rơi xuống.
Giường Đoạn Di nằm tầng trên, điện thoại mà rơi xuống thì chỉ có nước tan xác.
Vì vậy cậu có một thói quen nho nhỏ, mỗi sáng tỉnh dậy, việc đầu tiên là thò tay xuống gối mò điện thoại.
Sáng nay, vừa mò, Đoạn Di đã thấy có gì đó sai sai.
Có thứ gì đó cản trở bàn tay đang mò mẫm của cậu.
Ấm ấm…
Giống như cơ thể người vậy.
Trong lòng Đoạn Di giật thót một cái, lập tức tỉnh hẳn.
Mở mắt ra, trước mặt là một khuôn mặt phóng đại, vì phóng to quá, khoảng cách quá gần, Đoạn Di nhất thời không nhìn ra người này là nam hay nữ.
Nhưng ở khoảng cách gần như vậy mà vẫn không nhìn thấy khuyết điểm nào trên mặt, hơn nữa lông mi vừa dài, đôi môi vừa đỏ, là con gái sao?
Má ơi?!!!
Đoạn Di bừng tỉnh, chẳng kịp suy nghĩ gì liền đẩy Thịnh Vân Trạch ra thật mạnh, suýt chút nữa thì hét lên: “Cậu là ai thế hả?! Chạy vào ký túc xá tôi làm gì? Leo lên giường tôi từ lúc nào vậy?!”
Bị đẩy mạnh như thế, Thịnh Vân Trạch chắc chắn tỉnh giấc.
Nhưng đầu óc hắn trống rỗng trong giây lát, chưa kịp hoàn hồn, hắn nhìn Đoạn Di bằng đôi mắt mơ màng.
Hai người.
Một người bên trái giường, một người bên phải giường.
Mặt đối mặt.
Thịnh Vân Trạch mất một lúc lâu mới dần nhớ lại chuyện đã xảy ra.
Không chỉ là ký ức của hai mươi mấy năm qua, mà còn có cả chuyện ngày hôm qua…
Hắn nhớ Tưởng Vọng Thư kết luận hắn bị mất trí nhớ, kỳ thực cũng không hẳn, là do khoa học viện của bọn họ phát hiện ra một chất mới có thể can thiệp vào não bộ con người, thay đổi ký ức của họ theo ý muốn.
Phát hiện này khiến cả khoa học viện như bùng nổ. Thịnh Vân Trạch phụ trách chính việc theo dõi và nghiên cứu dự án này. Chiều hôm kia, trước khi tan sở, hắn bất cẩn để dính phải một ít, thứ đó hiệu quả rất mạnh và nhanh, chỉ cần dính một chút là sẽ trúng chiêu 100%.
Trước đây Thịnh Vân Trạch còn đang nghiên cứu xem liệu chất này có thể lây truyền qua người hay không.
Giờ phút này nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Đoạn Di và khí chất “nữ sinh trung học ngây thơ” khó hiểu – à không, phải là khí chất ngốc nghếch mới đúng – hắn đã biết được thứ đó lây truyền qua người thật.
Ánh mắt Đoạn Di có chút non nớt.
Giống hệt như ánh mắt khi Thịnh Vân Trạch lần đầu gặp cậu.
Hắn nhớ đó là lúc Đoạn Di học lớp 9.
“Cậu…” Đoạn Di lên tiếng trước, chỉ vào Thịnh Vân Trạch.
Cậu cứ chỉ như vậy một lúc, có lẽ cảm thấy hiện thực quá ảo diệu, cậu thậm chí còn cảm thấy có chút quen thuộc với Thịnh Vân Trạch, có thể nhìn ra điều này từ ánh mắt do dự của cậu.
Đoạn Di nuốt nước miếng, nhỏ giọng hỏi: “Chẳng lẽ mình vẫn đang nằm mơ sao?”
Cậu hơi muốn nằm lại giường, đương nhiên Đoạn Di cũng làm vậy, ngoan ngoãn đắp chăn: “Sao mình lại mơ thấy đàn ông chứ… còn trông quen quen nữa…”
Hình như là Thịnh Vân Trạch lớp cậu…
Đoạn Di nhắm mắt lại nghĩ.
Trường cấp 3 số 2 vừa khai giảng, cậu vẫn chưa thể nhớ hết mặt mũi các bạn cùng lớp.
Nhưng ấn tượng về khuôn mặt của Thịnh Vân Trạch lại rất sâu sắc.
Một phần là do cậu là lớp trưởng, Thịnh Vân Trạch là bí thư chi đoàn, hai người coi như là đồng nghiệp, trong lớp thường xuyên va chạm nhau khi lấy sách lấy tài liệu, tiếp xúc nhiều nên nhớ kỹ.
Còn một điều nữa là Thịnh Vân Trạch quá đẹp trai, đẹp trai đến mức khiến người ta khó quên.
Đoạn Di lẩm bẩm vùi mặt vào gối, lầm bầm lầu bầu: “Sao mình lại mơ thấy hắn chứ… kỳ quái thật đấy…”
Hơn nữa giấc mơ của mình dường như tự ý thêm thắt, rõ ràng mình nhớ Thịnh Vân Trạch bằng tuổi mình, cũng là học sinh cấp 3, tại sao
lại biến thành người lớn rồi…
Thịnh Vân Trạch cứ nhìn vợ yêu của mình tự lừa dối bản thân ngủ thiếp đi như vậy.
Sau đó, hắn khoanh tay lại, nhìn cậu với vẻ thích thú.
Quả nhiên, hai phút sau, Đoạn Di bật dậy, cả người như lò xo bật lên.
“Má ơi! Không phải mơ!”
Thịnh Vân Trạch nhìn cậu bằng nụ cười nửa miệng: “Giấc mơ của cậu đẹp thật đấy.”
Đoạn Di: “Xì! Đẹp cái khỉ ấy! Chú là ai vậy ông chú?!”
Gân xanh trên trán Thịnh Vân Trạch giật giật.
Chú… chú…?
Khóe miệng Thịnh Vân Trạch cũng co giật.
Không trách Đoạn Di được, cậu vừa tốt nghiệp cấp 2, nhìn thấy người hai mươi mấy tuổi sẽ vô thức gọi là chú.
Đoạn Di không chỉ gọi hắn là chú, mà còn nhanh chóng bò dậy khỏi giường, cảnh giác quan sát xung quanh, chợt nhận ra mình hoàn toàn không quen biết căn phòng này.
Chiếc giường xa lạ, khung cửa sổ xa lạ, trần nhà xa lạ, cách bài trí xa lạ…
Ơ? Cảnh tượng này sao quen quen thế nhỉ?
Vô số ý nghĩ vụt qua đầu Đoạn Di.
Trong đó ý nghĩ mãnh liệt nhất là: Mình bị bắt cóc rồi!
Cuộc sống rốt cuộc cũng nhắm vào trai đẹp như mình rồi!
Với những gia đình danh giá như Đoạn Di, bị bắt cóc gần như là chuyện cơm bữa.
Đoạn Thiều Hành lúc nhỏ cũng từng bị bắt cóc, sau đó vì bọn bắt cóc thấy nhóc phiền quá, nên đã trả lại Đoạn Thiều Hành. Chuyện này lúc bấy giờ rất hài hước, còn được lên chương trình 1818 Hoàng Kim Nhãn nữa.
Trước đây Đoạn Di thường xuyên lấy chuyện cũ Đoạn Thiều Hành bị bắt cóc ra để trêu chọc anh trai mình. Đoạn Thiều Hành cũng không khách sáo mà mỉa mai lại, nói may mà người bị bắt cóc là anh, chứ nếu là Đoạn Di thì có khi Đoạn Di ăn đến mức bọn bắt cóc phá sản.
Sau sự kiện Đoạn Thiều Hành bị bắt cóc, số lượng vệ sĩ bên cạnh Đoạn Di tăng gấp ba lần.
Cậu có một công ty bảo an chuyên bảo vệ mình, chỉ phục vụ một mình Đoạn Di.
Được bảo vệ nghiêm ngặt như vậy mà vẫn có thể bị bắt cóc một cách lặng lẽ, thần không biết quỷ không hay, ánh mắt Đoạn Di nhìn Thịnh Vân Trạch bỗng trở nên căng thẳng.
Vậy chẳng phải hắn… rất lợi hại sao.
Thịnh Vân Trạch mất một lúc lâu mới tiêu hóa được hai chữ “ông chú”.
Hắn nghiến răng nghiến lợi, cố nặn ra nụ cười gượng gạo: “Nhìn tôi làm gì?”
Đoạn Di do dự một chút, dè dặt hỏi: “Có phải chú bắt cóc tôi không?”
Thịnh Vân Trạch lạnh lùng nói: “Ừ, tôi sắp xé vé rồi đấy.”
Đoạn Di: “A! Đừng lại đây! Tôi biết võ đấy!”
Thịnh Vân Trạch bị Đoạn Di chọc giận, vừa đưa tay ra đã bị Đoạn Di túm lấy cổ chân.
Đoạn Di sợ đến mức hồn vía lên mây, nhưng sức lực của Omega và Alpha khác nhau rất lớn, hơn nữa Đoạn Di phát hiện mặc dù trong lòng rất phản kháng việc bị Thịnh Vân Trạch chạm vào, nhưng cơ thể cậu lại rất thành thật.
Thịnh Vân Trạch vừa chạm vào cậu, cậu liền bất giác toàn thân mềm nhũn, không tự chủ được mà muốn chui vào lòng hắn.
Cái quái gì thế này?!
Đoạn Di trực tiếp bị Thịnh Vân Trạch kéo chân lôi vào lòng ôm trọn.
Cậu ngơ ngác bị alpha ôm đầy cõi lòng, mà lại… rất thoải mái…
Thịnh Vân Trạch
Ánh mắt hung dữ đe dọa cậu: “Còn dám không cho ôm không?”
Đoạn Di vùng vẫy dữ dội trong lòng hắn: “Không cho!”
Thịnh Vân Trạch cố ý cào cào vào chỗ ngứa của cậu: “Vậy bây giờ tôi xé vé đấy.”
Đoạn Di: “Ha ha ha ha ha… không được, đừng cào nữa…”
Để tránh né Thịnh Vân Trạch, cậu bắt đầu lăn lộn trên giường.
Chiếc giường chỉ có vậy, Thịnh Vân Trạch muốn bắt cậu không phải chuyện khó, hơn nữa sau khi chống cự quyết liệt, Đoạn Di còn bị trấn áp một cách tàn nhẫn.
Đoạn Di thực sự mệt rồi, cũng cười đủ rồi, ngã xuống giường, bị Thịnh Vân Trạch dùng chăn cuộn lại, cuộn thành hình nem rán, ôm vào lòng.
“Phù…” Đoạn Di thở hổn hển: “Tôi không chơi nữa, tôi đầu hàng, chú xé vé đi.”
Thịnh Vân Trạch cười lạnh “hừ hừ”: “Sao vậy, không sợ tên bắt cóc này nữa à?”
Đoạn Di liếc hắn một cái, “hừ” một tiếng: “Tôi đâu phải ngốc.”
Vừa rồi náo loạn một hồi, dù ngốc đến đâu Đoạn Di cũng nhận ra Thịnh Vân Trạch không có chút ác ý nào với mình, hơn nữa cũng không phải đang bắt cóc cậu.
Đương nhiên, chủ yếu là do cậu nhìn thấy ảnh chụp chung của mình và Thịnh Vân Trạch trên tủ đầu giường. Trong ảnh, cậu cũng là người lớn, đầu óc Đoạn Di không đủ dùng, nghĩ mãi không thông, cho nên khi dừng lại, cậu ngập ngừng hỏi: “Chẳng lẽ… mình… xuyên không rồi sao?”
Thịnh Vân Trạch nhìn cậu bằng ánh mắt khó lường.
Đoạn Di chỉ vào bức ảnh trên tủ đầu giường.
Cậu lại nhìn bản thân, quả nhiên, đã là dáng vẻ thanh niên rồi.
“Ừ.” Thịnh Vân Trạch buông cậu ra.
Đoạn Di: “Woa…” thốt lên một tiếng, tuy rất kinh ngạc nhưng dường như không hề sợ hãi.
Nghĩ kỹ lại thì Thịnh Vân Trạch cũng hiểu ra, dù sao Đoạn Di ở độ tuổi này, vẫn là một tên nhóc cuồng nhiệt, thích xem đủ loại anime xuyên không đến thế giới khác, việc chấp nhận bối cảnh xuyên không cũng không có gì khó khăn.
Đương nhiên, Thịnh Vân Trạch cũng có chút toan tính riêng, rốt cuộc ngày hôm qua sau khi mất trí nhớ, hắn đã làm rất nhiều chuyện mất mặt, nghĩ lại vẫn thấy xấu hổ, không biết dậy rồi phải đối mặt với Đoạn Di thế nào.
Kết quả ông trời trực tiếp giúp hắn giải quyết vấn đề từ gốc rễ – Đoạn Di cũng dính chiêu.
“Ngầu ghê.” Sau khi chấp nhận thiết lập, Đoạn Di lập tức xuống giường: “Đây là nhà chú hay nhà tôi thế?”
Cậu còn cầm bức ảnh trên tủ đầu giường lên: “Quan hệ của chúng ta tốt ghê nhỉ, còn để ảnh lên tủ đầu giường nữa. Đúng rồi, vẫn chưa hỏi chú tên gì nhỉ.”
Thịnh Vân Trạch ngồi thẳng lưng, thản nhiên nói: “Cậu trả lời câu hỏi của tôi trước đã.”
Đoạn Di như đứa trẻ tò mò, hết sờ đông lại nghịch tây trong phòng, còn kéo rèm ra nhìn ngắm bên ngoài, thuận miệng đáp: “Câu hỏi gì cơ?”
“Cậu năm nay bao nhiêu tuổi.”
Đoạn Di không chút giấu giếm: “Sắp mười lăm rồi, sao vậy? À, mình vừa lên cấp 3, đang học trường số 2. Mà thôi, quan hệ của chúng ta tốt như vậy, chắc cậu cũng biết rồi nhỉ.”
Sắp mười lăm?
Tức là chưa đến mười lăm tuổi.
Thịnh Vân Trạch nhớ lại, Đoạn Di lúc này hình như vẫn đang học kỳ 1 năm lớp 10.
Vừa mới vào cùng lớp với mình.
Cậu ấy quên mình rồi sao? Tâm trạng Thịnh Vân Trạch có chút khó chịu.
“Gọi là gì đây nhỉ, bạn hiền?” Đoạn Di ngắm nghía đủ rồi trong phòng, tiến lại gần Thịnh Vân Trạch.
Thịnh Vân Trạch đang hờn dỗi, Đoạn Di cũng chẳng ngại ngùng khi hắn không trả lời, tự mình nói: “Thật ra càng nhìn cậu, mình càng thấy giống một bạn học cấp 3 của mình.”
“Ai?” Thịnh Vân Trạch cảnh giác trong lòng.
Đoạn Di thản nhiên nói: “Nói ra cậu cũng không biết đâu.”
Cậu lại nằm vật ra giường, dạng chân, nhìn trần nhà: “Là bạn học mình quen năm lớp 10, bí thư chi đoàn lớp mình, tên là Thịnh Vân Trạch.”
Thịnh Vân Trạch: “…”
Một lúc sau, Thịnh Vân Trạch hỏi: “Bạn học của cậu?”
Hắn ho khan một tiếng, mặt dày hỏi tiếp: “Cậu thấy người đó thế nào? Ấn tượng đầu tiên ấy.”
Thịnh Vân Trạch chưa từng hỏi Đoạn Di ấn tượng đầu tiên về mình, chủ yếu là hỏi cũng vô ích, chắc Đoạn Di cũng quên rồi.
Bây giờ, hắn đột nhiên có chút hứng thú.
“Nói hắn ta ấy hả?” Tuy là dáng vẻ thanh niên hai mươi mấy tuổi, nhưng biểu cảm của Đoạn Di rất đáng yêu, mang theo vẻ tràn đầy sức sống của thiếu niên mười mấy tuổi.
Khuôn mặt non nớt, biểu cảm như vậy xuất hiện trên mặt cậu, cũng không khiến người ta cảm thấy là đang cố ý làm nũng.
Ngược lại có một vẻ ngây thơ khác.
Thịnh Vân Trạch bỗng có chút căng thẳng, gần như là ngồi nghiêm chỉnh, nhìn Đoạn Di bằng ánh mắt nghiêm túc, chờ đợi lời nhận xét của cậu.
“Thịnh đoàn… à không Thịnh bí thư ấy hả…” Đoạn Di suy nghĩ một lúc lâu, vẻ mặt rất rối rắm: “Lần đầu mình nhìn thấy hắn…”
Cơ thể Thịnh Vân Trạch hơi nghiêng về phía trước, Đoạn Di sờ sờ cằm: “Hình như không có cảm giác gì.”
“…” Thịnh Vân Trạch bóp má cậu, Đoạn Di còn chưa kịp “ối” lên đã bị Thịnh Vân Trạch bóp thành cái miệng nhỏ nhắn. Cậu nhìn thấy sắc mặt Thịnh Vân Trạch u ám, lạnh lùng nói: “Nghĩ kỹ rồi hẵng nói, Đoạn Di.”
Không hiểu sao Đoạn Di lại cảm thấy khí thế của anh bạn này bỗng nhiên trở nên SM.
Tuy không biết tại sao hắn lại cố chấp với việc đánh giá Thịnh Vân Trạch của mình như vậy, nhưng trực giác sinh tồn của tiểu động vật đã phát huy tác dụng then chốt, lập tức sửa lời: “Nghĩ ra rồi nghĩ ra rồi!!”
Thịnh Vân Trạch buông tay, Đoạn Di cảm giác nước miếng của mình sắp chảy đến ngón tay Thịnh Vân Trạch rồi, không biết đối phương có chê mình hay không, cậu hơi ngại ngùng.
“Để mình lau cho…”
Sau đó Thịnh Vân Trạch trước mặt cậu, liếm một cái vào ngón tay, cuộn… cuộn thứ đó vào miệng.
Phải nói là Thịnh Vân Trạch trông rất đẹp trai.
Thành ra cảnh tượng có phần khiêu gợi này khiến Đoạn Di bị sốc quá độ, cả người đơ ra tại chỗ.
Thịnh Vân Trạch bình tĩnh cảnh cáo: “Nói nhanh lên. Nghĩ kỹ rồi hẵng nói.”
Đoạn Di đầu óc trống rỗng: “Mình…”
Giọng nói cũng run run, đầu óc cậu toàn là hình ảnh Thịnh Vân Trạch liếm ngón tay, bàn tay thon dài với các khớp xương rõ ràng, đôi môi mỏng, chiếc răng nanh sắc bén, đầu lưỡi đỏ hồng, còn có thứ đó của cậu…
“Mình thấy… cậu ta khá đẹp trai.” Đoạn Di mê man thốt ra một câu.
Thịnh Vân Trạch nhíu mày không hài lòng: “Chỉ thế thôi à?”
Đoạn Di gật đầu, ánh mắt vẫn dán chặt vào bàn tay đang di chuyển lên xuống của Thịnh Vân Trạch: “Vừa nãy anh…”
Cậu rốt cuộc cũng hoàn hồn, ba hồn bảy vía trở về với thân thể, khuôn mặt đỏ bừng trong nháy mắt.
Thịnh Vân Trạch thản nhiên, đương nhiên nói: “Anh làm sao?”
Đoạn Di ấp úng: “Anh liếm, liếm, liếm…”
“Ục ục—”
Cái bụng rất đúng lúc kêu lên một tiếng.
Không khí im lặng trong giây lát.
Thịnh Vân Trạch bật cười, Đoạn Di càng đỏ mặt hơn, lần này là xấu hổ.
“Đi ăn sáng thôi.” Thịnh Vân Trạch xuống giường.
Nhắc đến ăn uống, Đoạn Di vội vàng đi theo, lập tức sống lại đầy máu, quẳng hết mọi chuyện ra sau đầu: “Đi đâu ăn vậy? Có gì ăn thế?”
Cậu có ưu điểm là những chuyện bản thân không nghĩ thông được thì sẽ không thèm nghĩ nữa.
Chuyện không làm được thì bỏ cuộc, cuộc sống sẽ bớt đi rất nhiều phiền não.
Đoạn Di đi theo, quên hết chuyện ngại ngùng ban nãy, hỏi đông hỏi tây: “Nói chuyện với anh lâu như vậy rồi mà anh vẫn chưa nói tên mình là gì nhỉ? Chúng ta quen nhau từ bao giờ vậy? Bây giờ em đang ở nhà anh sao? Vậy khi nào em có thể về nhà?”
Thịnh Vân Trạch véo má cậu, kéo khuôn mặt bụ bẫm sang một bên, đau đến mức Đoạn Di kêu lên một tiếng.
Hắn ra lệnh: “Hỏi từng câu một thôi.”
Đoạn Di đau đến mức sắp khóc: “Anh tên gì? Gọi thế nào đây?”
Thịnh Vân Trạch im lặng một lúc, sau đó cười xấu xa, nhướng mày: “Anh họ Cung.”
Đoạn Di: “Cung?”
Họ này khá hiếm gặp.
Thịnh Vân Trạch “ừ” một tiếng, giải thích: “Cung hỷ phát tài ấy.”
“Cung gì cơ? Tên đầy đủ là gì?” Đoạn Di tiếp tục hỏi.
“Cung Hỷ Phát Tài.” Thịnh Vân Trạch nói.
“Hả?” Đoạn Di ngơ ngác.
“Cung Hỷ Phát Tài.” Thịnh Vân Trạch rất bình tĩnh, rất tự nhiên: “Tên anh là vậy đấy.”
Đoạn Di: X!
Tên gì mà như quỷ vậy!
Cậu gượng gạo khen một câu: “Ồ ồ, nghe cũng vui tai đấy…”
Thịnh Vân Trạch lại “ừ” một tiếng.
Đoạn Di: “Cung… tiên sinh à…”
Thịnh Vân Trạch: “Bình thường em không gọi anh như vậy.”
Đoạn Di: “…Hả?”
Lúc này vẻ mặt cậu vô cùng ngây thơ, khiến bản tính xấu xa trong lòng Thịnh Vân Trạch bùng nổ.
Hắn cười, để lộ hai chiếc răng nanh, thành khẩn nói: “Bình thường em đều gọi anh là Lão Cung (Công).”
Đoạn Di trợn mắt: “Lão Cung?!”
Vừa dứt lời, cậu đã cảm thấy không đúng lắm.
Đoạn Di: “Sao kỳ quái thế nhỉ…”
Tai đỏ bừng.
Thịnh Vân Trạch: “Không có gì kỳ quái hết.”
Hắn nhấn mạnh: “Chúng ta là bạn bè mà, đúng không? Còn tốt đến mức ngủ chung giường nữa. Anh lừa em làm gì?”
Đoạn Di suy nghĩ kỹ lại, dường như hắn ta cũng không cần thiết phải lừa mình, dù sao hắn ta cũng là “alpha”, chắc chắn “lão Cung” sẽ không lợi dụng cậu.
Vì vậy, Đoạn Di nhìn hắn bằng ánh mắt vô cùng chân thành, vô cùng tin tưởng, như một chú cún con, gọi một tiếng: “Lão công (Cung).”
Thịnh Vân Trạch gật đầu, trong lòng thầm đắc ý.