Tên Alpha Này Sao Lại Như Vậy? - Chương 113
Chương 113: Ngoại truyện mười bốn tuổi (2)
Edit: mienkhonghanh
Ăn tối xong, Thịnh Vân Trạch no nê, tiếp theo đó là một cảm giác ngại ngùng len lỏi.
Đoạn Di dường như đã hết giận, ném bát vào máy rửa bát, cầm quần áo vào phòng tắm. Tắm xong ra, cậu thấy Thịnh Vân Trạch vẫn ngồi ở phòng khách, liền ngạc nhiên hỏi: “Anh không đi ngủ à?”
Môi Thịnh Vân Trạch mím thành một đường thẳng, lông mày nhíu lại, thầm nghĩ: “Cậu có nói cho tôi ngủ ở đâu đâu?”
Buổi sáng khi đối mặt với biến cố lớn trong đời, cảm xúc Thịnh Vân Trạch dao động dữ dội nên đã cãi nhau với Đoạn Di.
Người ta thường không kiểm soát được khi cãi nhau, lúc đó chẳng nghĩ ngợi gì nhiều.
Nhưng tối đến, khi tâm trạng đã bình tĩnh thì lại cảm thấy Đoạn Di hình như cũng không đến nỗi nào, lý trí của Thịnh Vân Trạch dần quay trở lại, cậu thiếu niên mười bốn tuổi bắt đầu cảm thấy hơi gượng gạo.
Tuy đây là nhà của hắn…
Nhưng là nhà của hắn sau mười mấy năm nữa…
Hiện tại, đối với hắn, nơi này rất xa lạ…
Giống như đang ở nhà bạn…
Thịnh Vân Trạch nhanh chóng hối hận, đáng lẽ lúc nãy không nên nổi nóng, như vậy có thể cùng bố mẹ về nhà rồi, ít nhất không cần đối mặt với Đoạn Di.
Nhưng nghĩ đến tối nay không gặp được Đoạn Di, hắn lại cảm thấy không nỡ, điều này còn khó hiểu hơn cả bài tập vật lý, Thịnh Vân Trạch cảm thấy IQ của mình sắp không đủ dùng.
Đoạn Di vừa lau tóc vừa đi tới, trên người tỏa ra mùi sữa tắm dễ chịu, dường như hơi khác so với mùi hương hắn ngửi thấy vào buổi sáng, có chút vị sữa.
Giống như sữa dừa hắn thường uống.
Thịnh Vân Trạch nhận ra đây có thể là tin tức tố của Đoạn Di.
Hắn càng thêm căng thẳng, Đoạn Di chỉ cần hơi tiến lại gần, hắn đã như phải đối mặt với kẻ thù.
Thịnh Vân Trạch phân hóa thành alpha lúc mười ba tuổi, xét nghiệm gen trước đó đều nói hắn là alpha, không có gì bất ngờ.
Tuy nhiên, mãi đến năm mười ba tuổi, hắn mới biết được tin tức tố của mình là gì.
Hắn chỉ ngửi thấy mùi của chính mình, chưa bao giờ ngửi thấy của người khác chứ đừng nói là omega.
Đây là một cú sốc không hề nhỏ đối với hắn.
Đặc biệt, hắn có thể cảm nhận được, Đoạn Di đã bị hắn đánh dấu.
Trong cơ thể cậu ấy có mùi hương của hắn.
Thịnh Vân Trạch ý thức được điều này, trong đầu ùa về vô số thứ không dành cho trẻ vị thành niên, làm mặt hắn nóng bừng.
Ở cái tuổi này, chỉ cần xem truyện tranh màu sắc một chút cũng đã đỏ mặt nửa ngày.
Thế mà bây giờ… lại “giới hạn cấp 3” như vậy…
Nhìn thấy bóng lưng cứng đờ của Thịnh Vân Trạch, Đoạn Di tưởng hắn không nghe thấy mình hỏi, liền hỏi lại: “Đi tắm đi.”
Cậu suy nghĩ một chút: “Nếu anh không quen ngủ cùng em, em đã dọn dẹp phòng khách rồi, ngay cạnh phòng ngủ chính. Nếu anh muốn ngủ phòng chính cũng được, em có thể ngủ phòng khách.”
Thịnh Vân Trạch há miệng, không nói gì, thực ra hắn muốn nói: “Chúng ta không phải vợ chồng sao, tại sao không thể ngủ chung?”
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, chính hắn đã bị sét đánh, Thịnh Vân Trạch lập tức phản bác trong lòng: “Mình bị bệnh à? Mình ngủ chung với một người đàn ông làm gì?”
Đoạn Di khẽ vẫy tay: “Anh biết phòng tắm ở đâu chưa nhỉ, để em dẫn anh đi.”
Phòng tắm ở tầng hai, Đoạn Di tỉ mỉ điều chỉnh nước nóng, Thịnh Vân Trạch nhìn mà tim đập thình thịch, lại âm thầm nghĩ: “Cậu ta cũng đảm đang phết.”
Đoạn Di chuẩn bị khăn tắm và bộ đồ ngủ mới, tiện thể mang quần áo bẩn của Thịnh Vân Trạch xuống lầu, ném vào sọt, mai người giúp việc sẽ tới giặt.
Cậu vừa đi vừa ngáp, duỗi người.
Bộ đồ ngủ của Đoạn Di khá ngắn, khi cậu duỗi người, lộ ra một đoạn eo trắng nõn nà, chói mắt vô cùng.
Thịnh Vân Trạch vội vàng liếc nhìn, giống như nhìn thấy bí mật động trời, lập tức quay đầu lại, tai đỏ bừng, quay lưng về phía Đoạn Di, đóng sầm cửa lại.
“Rầm!” một tiếng.
Hắn tức giận chính mình không cố gắng, lại đóng cửa lớn tiếng như vậy.
Bị dọa cho một phen, Đoạn Di lẩm bẩm: “Lại giận dỗi cái gì?”
Sau đó cười lớn: “Sao Thịnh Vân Trạch lại thế này nhỉ? Lúc mười bốn tuổi đáng yêu thật.”
Cậu mở cửa phòng ngủ chính, nhưng không lập tức lên giường ngủ, mà ôm chăn đến phòng khách.
Tuy người giúp việc đã dọn dẹp phòng khách, nhưng Thịnh Vân Trạch muốn ngủ, Đoạn Di vẫn không yên tâm, định tự mình kiểm tra lại, sắp xếp lại theo sở thích của Thịnh Vân Trạch, tiện thể đặt một chút tinh dầu an thần.
Vừa thu dọn hết đồ đạc “không dành cho trẻ em” trong ngăn kéo, quay đầu lại liền nhìn thấy Thịnh Vân Trạch mặc áo ngủ, chân trần, tóc tai ướt nhẹp, đứng ở cửa.
Như một chú mèo hoang lạc đường, lại là giống mèo quý hiếm.
Đoạn Di giật mình, ngồi phịch xuống giường: “Tắm xong rồi à?”
Thịnh Vân Trạch uể oải nói: “Tôi không tìm thấy máy sấy tóc.”
Đoạn Di vội vàng lấy khăn lông, nhón chân lau tóc cho Thịnh Vân Trạch.
Thịnh Vân Trạch ngửi thấy mùi hương quen thuộc xộc vào mũi, làm tim hắn khẽ run, nhưng vẫn không quên dè bỉu Đoạn Di: “Cậu thấp quá, đồ lùn.”
Đoạn Di: “Anh đừng tưởng em không đánh trẻ vị thành niên, ngoan ngoãn nào!”
Cậu ấn vai Thịnh Vân Trạch, ép hắn ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách, sau đó tìm máy sấy tóc, cắm điện, đứng phía sau Thịnh Vân Trạch, sấy tóc cho hắn.
Tóc Thịnh Vân Trạch rất mềm, Đoạn Di thoạt nhìn không giống lần đầu làm chuyện này, động tác vô cùng thuần thục.
Thịnh Vân Trạch hếch mũi, làm tóc mái bay phất phơ, giọng điệu vờ vịt: “Nghề nghiệp của cậu là thợ cắt tóc à?”
Đoạn Di: “Anh thấy em giống thế không?”
Cậu lười suy nghĩ xem đường lối suy nghĩ của Thịnh Vân Trạch mười bốn tuổi, nhẹ giọng hỏi: “Sấy như vậy được không, có khó chịu không?”
Tim Thịnh Vân Trạch như bị cây kim nhỏ châm vào, vừa chua xót vừa ngọt ngào: “Không khó chịu.”
Hắn âm thầm cộng điểm cho Đoạn Di, đồng thời khẳng định con mắt của mình: Xem ra mắt nhìn vợ của mình cũng không tệ, đúng là mình.
“Được rồi, ngủ đi.” Đoạn Di tắt máy sấy tóc.
Thịnh Vân Trạch bị sấy tóc đến mức muốn ngủ, tay Đoạn Di vuốt ve mái tóc hắn một cách dịu dàng, thỉnh thoảng lại lướt qua tai hắn, giống như đang vuốt ve đầu một chú mèo con.
Gió ấm áp khiến Thịnh Vân Trạch buồn ngủ, suýt nữa thì ngủ gật trong vòng tay dịu dàng của Đoạn Di.
Mãi đến khi máy sấy tóc tắt, Thịnh Vân Trạch mới mơ màng nhìn cậu.
Đoạn Di hoàn toàn không chú ý đến sắc mặt của Thịnh Vân Trạch, cậu nhìn ra ngoài cửa sổ: “Sao trời lại mưa rồi?”
Trời đang mưa khá lớn, bên ngoài mây đen kéo đến, Đoạn Di trông có vẻ lo lắng.
Thịnh Vân Trạch hỏi: “Cậu không thích trời mưa à?”
Đoạn Di: “Không phải, em thấy bên ngoài hình như sắp sấm sét.”
Thịnh Vân Trạch sửa lời: “Cậu còn sợ sấm sét à?”
“Thịnh Tịch sợ.” Đoạn Di: “Biết vậy đã đón nó về rồi…”
Thịnh Tịch?
Thịnh Vân Trạch lặp lại cái tên này.
Nghe như tên con trai của hắn.
Hắn đột nhiên hoàn hồn, trừng mắt nhìn bụng của Đoạn Di như nhìn thấy ma.
Sau đó đầu óc rối rắm.
Hắn có con trai?
Đoạn Di sinh ra…
Đoạn Di… sinh…
Vậy chẳng phải là cái đó… cái đó cả đời…
Cậu không dám nghĩ tiếp nữa.
Trẻ con không thể nghĩ tiếp, kích thích quá.
Đoạn Di kéo rèm cửa sổ, lại duỗi người: “Em đi ngủ đây.”
Cậu đi rất dứt khoát, lúc đi ngang qua Thịnh Vân Trạch cũng không thèm nhìn hắn lấy một cái.
Thịnh Vân Trạch bỗng nhiên không vui: Không phải mình là chồng cậu ta sao? Sao cậu ta lại không thèm nhìn mình một cái đã tự mình đi ngủ rồi? Trên đời này làm gì có vợ chồng nào như thế?
Đoạn Di lại có thể làm ra loại chuyện này.
Thịnh Vân Trạch túm lấy cậu: “Này!”
Đoạn Di: “Hả?”
Thịnh Vân Trạch hình như muốn nói gì đó, Đoạn Di nhìn chằm chằm hắn một lúc, bỗng nhiên bừng tỉnh: “Anh muốn ngủ cùng em à?”
Câu nói này không biết đã chạm vào lòng tự ái và sự xấu hổ của cậu nhóc mười bốn tuổi như thế nào, Thịnh Vân Trạch như bị người ta giẫm phải đuôi mèo, tức giận nói: “Ai thèm ngủ cùng cậu?”
Hắn cảm thấy nói như vậy vẫn chưa đủ để thể hiện rõ ràng lập trường của mình, sợ Đoạn Di sẽ hiểu lầm hắn nên lại nhấn mạnh thêm lần nữa: “Tôi nói cho cậu biết, tôi không có hứng thú với đàn ông, tốt nhất là cậu đừng nên hi vọng gì ở tôi, càng đừng nghĩ đến chuyện tôi ngủ cùng cậu.”
Đoạn Di qua loa lấy lệ: “Ừ ừ ừ ừ ừ, ông xã nói đúng!”
Thịnh Vân Trạch tức giận: “Không được gọi tôi là ông xã!”
Đoạn Di tiếp tục lấy lệ: “Ừ ừ ừ… Buồn ngủ quá…”
Nhìn thấy bộ dạng này của Đoạn Di.
Thịnh Vân Trạch bỗng nhiên cảm thấy ấm ức.
Hắn thầm nghiến răng nghiến lợi nghĩ: “Người lớn thật phiền phức!”
Người lớn phiền phức lúc đi ngủ, đột nhiên quay đầu lại, thừa dịp Thịnh Vân Trạch không chú ý, nhón chân lên hôn “chụt” một cái vào mặt hắn.
Âm thanh cực kỳ lớn, làm Thịnh Vân Trạch choáng váng.
Đoạn Di như không có chuyện gì xảy ra, vẫy tay chào tạm biệt: “Bye bye, ngủ ngon, mai gặp”
Sau đó chuồn thẳng.
Mãi đến năm phút sau, mặt Thịnh Vân Trạch mới từ từ đỏ ửng.
Từ cổ đến mang tai, cả người hắn đỏ bừng vì xấu hổ, hàng mi dài cũng run rẩy.
Đoạn Di rốt cuộc cũng hiểu vì sao đàn ông lại thích bắt nạt người đẹp.
Khá lắm, cảm giác thành tựu và hiệu quả thị giác này quả thật quá hoàn mỹ…
Trước khi ngủ, cậu vẫn còn đang mường tượng ra dáng vẻ mười bốn tuổi của Thịnh Vân Trạch, chắc chắn còn non nớt hơn bây giờ, tuy rằng giáo sư Thịnh hiện tại cũng vô cùng đẹp trai, nhưng mà nếu được nhìn thấy hoa khôi Thịnh lúc mười bốn tuổi thì hay biết mấy…
A, Đoạn Di âm thầm nghĩ trong lòng, hiện tại hoa khôi Thịnh còn đang ghét bỏ mình lắm, giống hệt liệt nữ nhà lành, không chịu ngủ chung với mình…
Nghĩ tới nghĩ lui, cậu ngủ thiếp đi.
Đoạn Di ngủ lúc mười một giờ.
Mười hai giờ, cửa phòng đột nhiên mở ra một khe hở.
Ánh đèn vàng mờ ảo ở hành lang chiếu vào, khe cửa lại mở to thêm một chút, phát ra tiếng “ken két”.
Vì không ngủ với Thịnh Vân Trạch, bản thân Đoạn Di cũng không quen, nên ngủ rất nông.
Vì vậy, vừa có động tĩnh ở cửa, cậu đã tỉnh.
Trên chiếc giường lớn một mét tám, Đoạn Di vốn dĩ quay lưng về phía Thịnh Vân Trạch, lúc này hơi ngồi dậy, đồng thời quay đầu lại, híp mắt nhìn một hồi lâu, mới nhận ra người đứng ở cửa là Thịnh Vân Trạch.
Đoạn Di im lặng một lúc, lên tiếng: “Làm sao thế?”
Thịnh Vân Trạch mặt không cảm xúc, lẳng lặng đáp: “Khát nước, muốn uống nước.”
Đoạn Di vừa tỉnh, đầu óc còn chưa tỉnh táo, thế nên quên mất phòng khách có nước, liền bị suy nghĩ của Thịnh Vân Trạch dẫn đi, cậu chỉ vào cái bàn đối diện: “Trên bàn có nước, anh uống đi. Đừng uống nước lạnh, pha thêm chút nước nóng…”
Nói xong câu đó, Đoạn Di cảm thấy mình buồn ngủ đến chết mất, lập tức nhắm mắt ngủ tiếp.
Thịnh Vân Trạch: “Ờ.”
Hắn không nghe thấy Đoạn Di trả lời, lại nói: “Vậy tôi vào đây.”
Giống như đang nói với Đoạn Di, lại giống như tự nhủ với chính mình.
Thịnh Vân Trạch rót một cốc nước, chậm rãi nhấp từng ngụm nhỏ.
Hắn uống nước mà cứ lơ đễnh, hành động này rất giống lúc nhỏ, mẹ hắn bắt hắn uống canh, hắn chết cũng không chịu uống, cầm đũa cố gắng gộp những bong bóng dầu lớn nhỏ trên bát canh lại với nhau, biến thành một bong bóng dầu thật lớn.
Thịnh Vân Trạch uống một cốc nước, ít nhất phải mất năm phút, cuối cùng cũng uống xong, lại không tìm được lý do gì để ở lại phòng ngủ của Đoạn Di.
Hơn nữa hắn cảm thấy rất kỳ lạ, tại sao Đoạn Di lại không hề giữ hắn lại, rõ ràng bọn họ là vợ chồng, chẳng lẽ cậu ta không muốn ngủ chung với mình sao?
Nếu lúc này Đoạn Di ngồi dậy, vừa khóc vừa níu kéo hắn, nói không chừng hắn sẽ nể tình bọn họ là vợ chồng, nhịn nhục chịu đựng ngủ với Đoạn Di một đêm.
Nhưng Đoạn Di cái gì cũng không làm.
Cậu ta ngủ như chết.
Làm Thịnh Vân Trạch tức đến đau cả dạ dày.
Lúc ra khỏi phòng Đoạn Di, Thịnh Vân Trạch cố tình lê dép lê trên sàn nhà, phát ra tiếng “lẹt xẹt” chói tai, so với bình thường còn chói tai hơn, nhưng vẫn không gọi Đoạn Di dậy được.
Hắn còn nói: “Tôi đi đây!”
Nhắc nhở Đoạn Di một tiếng, nhưng vẫn không gọi Đoạn Di dậy.
Cuối cùng, Thịnh Vân Trạch dùng sức đóng cửa lại, Đoạn Di vẫn đang ngủ.
Lúc này, hắn tức đến mức bụng cũng bắt đầu đau, hung hăng mắng một câu: “Đồ heo!”
Căn phòng im lặng hồi lâu, cho đến khi…
Mười hai giờ ba mươi lăm phút, cửa phòng ngủ của Đoạn Di lại lần nữa bị đẩy ra một khe hở.
“Ken két” một tiếng, trong không gian yên tĩnh, âm thanh này đặc biệt rõ ràng.
Đoạn Di rất dễ bị tiếng mở cửa bên ngoài đánh thức, tỉnh dậy, cậu phát hiện lịch sử lặp lại một cách thần kỳ, đầu óc choáng váng, cậu cố gắng mở một mắt, nhìn Thịnh Vân Trạch: “Lại làm sao thế?”
Thịnh Vân Trạch mặt mũi u ám: “Đi vệ sinh.”
Khiến Đoạn Di ngơ ngác: “Phòng anh không có nhà vệ sinh à?”
Cậu nhớ là có mà.
Thịnh Vân Trạch: “… Hỏng rồi.”
Nói dối mà mặt không đỏ, mặt đỏ là bởi vì giọng nói của Đoạn Di.
Vừa bị đánh thức, mềm mại, lại còn mang theo chút nũng nịu, giống như đang làm nũng vậy.
May mà hiện tại Đoạn Di cũng không có hơi sức đâu mà nghĩ xem tại sao nhà vệ sinh ở phòng khách lại hỏng.
Nằm xuống lần nữa: “Vậy thì anh tự đi đi, nhớ lúc đi ra thì đóng cửa lại nhé.”
Vẫn như cũ không có ý định giữ Thịnh Vân Trạch lại.
Thịnh Vân Trạch cứ thế mà đi tới đi lui trong phòng cậu hai lần, khiến Đoạn Di phải bò dậy hai lần, giật mình thon thót, suy nhược thần kinh đến nơi rồi.
Lúc này, Đoạn Di chỉ có một nguyện vọng duy nhất là có thể ngủ một giấc đến sáng.
Thịnh Vân Trạch căn bản không cần đi vệ sinh.
Hắn đứng trong nhà vệ sinh ba mươi giây đồng hồ, hồi tưởng lại mười bốn năm cuộc đời ngắn ngủi của mình – à không đúng, phải là hai mươi tư năm.
Sau đó chui ra ngoài, phát hiện Đoạn Di đã ngủ say.
Thịnh Vân Trạch im lặng đứng trong phòng một lúc, giống như đang cố chấp với chính mình, hùng hổ đi ra ngoài.
Hắn nghĩ: “Mình bị sao thế nhỉ?”
Lúc về đến phòng mình, Thịnh Vân Trạch bực bội vô cùng.
“Tại sao cậu ta lại muốn ngủ riêng với mình? Mặc dù mình thật sự không muốn ngủ chung với đàn ông, nhưng ít ra cậu ta cũng phải giữ mình lại một chút chứ?” Thịnh Vân Trạch khoanh hai tay, nằm vật xuống giường.
“Chẳng lẽ thiếu cậu ta thì mình không ngủ được sao?” Thịnh Vân Trạch nhắm mắt lại, cảm thấy căn phòng này chỗ nào cũng thấy gió, bên ngoài trời vẫn mưa to, còn có sấm chớp, hắn lật tung hết những khuyết điểm của Đoạn Di ra nghĩ ngợi một lượt, sau đó nghĩ tới nghĩ lui, dần dần biến thành: “Hay là ra ngoài uống nước lần nữa thử xem sao?”
Đầu óc của cậu thiếu niên thiên tài mười bốn tuổi thật sự đã không còn dùng vào việc học hành nữa rồi, cứ thế mà lăn lộn: “Nhưng mà lúc nãy đã uống nhiều như vậy rồi, có phải sẽ rất kỳ lạ không?”
Ngay sau đó lại phủ nhận chính mình: “Kỳ lạ cái gì? Mình khát nước nên mới uống nước, cũng đâu phải vì lý do gì khác. Cười chết mất, chẳng lẽ mình muốn cho cậu ta một cơ hội nên mới cố ý ra ngoài uống nước sao?”
Thịnh Vân Trạch trợn tròn mắt nhìn chằm chằm trần nhà.
“Mình có phải vậy không?”
“Chẳng lẽ mình không phải vậy sao?”
Hắn đột nhiên ngồi bật dậy: “Mình chính là vậy đấy!”
Mình –
Mình chính là muốn ngủ cùng cậu ta đấy thì sao?!
Mình là chồng hợp pháp của cậu ta, dựa theo luật hôn nhân của nước Cộng hòa nhân dân Trung Hoa, mình ngủ với cậu ta là chuyện đương nhiên!
Mười hai giờ năm mươi phút, cửa phòng ngủ của Đoạn Di lại một lần nữa bị mở ra một khe hở.
“Ken két” một tiếng, Đoạn Di thậm chí còn chưa kịp để cho Thịnh Vân Trạch mở miệng, đã nhìn thấy ánh mắt oán hận của cậu.
Thịnh Vân Trạch nhìn thấy ánh mắt oán trách của Đoạn Di, nhịn không được rùng mình một cái.
“Tôi…” Thịnh Vân Trạch định nói: “Tôi thấy trong phòng ngủ hơi lạnh.”
Đoạn Di nhanh hơn hắn một bước lên tiếng: “Em lạnh.”
Thịnh Vân Trạch ngẩn người.
Đoạn Di thật sự không chịu nổi hắn nữa rồi, bèn nói thẳng: “Em thấy lạnh! Có muốn lên đây ngủ không?”
Trên đỉnh đầu Thịnh Vân Trạch như nở ra một đóa hoa, lắc lư qua lại, nhưng miệng lưỡi vẫn cứng rắn nói: “Tôi không ngủ với đàn ông…”
“Em muốn muốn muốn muốn muốn muốn, thôi được rồi! Em muốn ngủ với anh, không có anh em không ngủ được!” Đoạn Di liên tục nói một tràng “em muốn”, trong lòng thầm than thở: “Tại sao Thịnh Vân Trạch mười bốn tuổi lại khó dỗ dành như vậy chứ!”
Thịnh Vân Trạch thầm vui mừng trong lòng, chạy như bay đến bên giường, leo lên giường một cách thuần thục: “Là cậu nói đấy nhé, là cậu cầu xin tôi, tôi mới nán lại đấy.”
Khoảnh khắc hắn vừa leo lên giường, Đoạn Di lập tức chui vào lòng hắn làm cho thân thể Thịnh Vân Trạch cứng đờ nhưng cũng không hề bài xích, cứ như đứa trẻ tập đi, thận trọng ôm lấy Đoạn Di.
Giống như đang ôm một món đồ cổ quý giá trong bảo tàng.
Đoạn Di vùi mặt vào lòng hắn, lầm bầm: “Ừ ừ ừ… là em cầu anh đấy… em cầu xin anh đấy… có thể để cho em ngủ một giấc ngon lành hay không…”
Thịnh Vân Trạch: “Bây giờ không ngủ được sao?”
Đoạn Di “ừm” một tiếng, xem ra lại chuẩn bị ngủ tiếp.
Thịnh Vân Trạch lúc này cũng hết khát, hết đói, cũng chẳng còn muốn đi vệ sinh, cũng chẳng còn thấy lạnh, cuối cùng cũng thành thật.
Hắn thỏa mãn ôm Đoạn Di, ngửi thấy mùi tin tức tố sữa dừa quen thuộc, thoải mái đến mức cọ cọ mặt vào má Đoạn Di như một chú mèo con.
Thịnh Vân Trạch không nhịn được cắn một cái, để lại dấu răng trên mặt Đoạn Di, người nọ cau mày trong mơ, theo bản năng chui vào lòng hắn sâu hơn.
Hắn cũng ôm chặt lấy cậu hơn.
“Ngủ ngon.” Thịnh Vân Trạch lúng túng nói: “Tôi thấy cậu cũng khá tốt đấy.”
Hắn cảm thấy mặt mình hơi nóng, do dự một chút, vẫn là len lén nói ra: “Giờ tôi hơi hiểu vì sao Thịnh Vân Trạch của tương lai lại thích cậu rồi.”