Tận Thế Tân Thế Giới - Chương 927
Chương 927: Khống chế Hiệp hội
Máu phun ra từ cổ họng bị đứt của Căn Yêu cao hơn nửa người, văng tứ tung, Đại Bảo lúc này toàn thân đẫm máu, giống như vượn yêu vương từ bên trong vực sâu bò ra ngoài.
Đại Bảo thực sự căm hận Căn Yêu đến cực điểm, nếu lần này Ngô Minh không quay lại cứu họ thì hiện tại đã là bị loạn tiễn xuyên thân, chảy cạn sạch máu chờ chết.
Tuy nhiên, một kích diệt sát Căn Yêu khiến Đại Bảo cực kỳ ngoài ý muốn, y hiểu rõ thực lực của Căn Yêu hơn ai hết, có thể nói là ngang ngửa với y, cho dù là bởi vì kinh ngạc cũng không có khả năng không hề có sức phản kháng như vậy, càng không thể bị mình dễ dàng cắn chết như vậy.
Đại Bảo lập tức ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên thấy một đạo Phù ảnh từ trên đầu Căn Yêu đang chậm rãi tiêu tán, lập tức hiểu ra.
Đây là Ngô Minh trợ giúp y, sử dụng một loại Phù triện nào đó tạm thời hạn chế thân thể Căn Yêu, bởi vậy y mới có thể một kích giết chết Căn Yêu.
Cái chết của Căn Yêu vô cùng đột ngột, các cao thủ Hiệp hội Người tự do vào lúc này mới có phản ứng, nhưng lúc này, Khố Đồ, Băng Sơn huynh đệ và Thử Cường trong lồng đã thoát vây mà ra, lúc này tất cả đều đứng vững bên cạnh Đại Bảo đối đầu với các cao thủ khác.
“Thật to gan, bọn phản đồ các ngươi không chỉ có trốn ra khỏi lồng giam, còn dám công khai giết người!” Vào lúc này, một nhân vật cao cấp nắm giữ quyền lực của Hiệp hội Người tự do hét lớn, “Cung tiễn thủ, bắn chết toàn bộ bọn hắn!”
Mấy cung thủ lập tức giương cung và nhắm mũi tên vào đám người Đại Bảo. Giờ khắc này, đám người Đại Bảo cảm thấy cực kỳ nguy hiểm, hiển nhiên uy hiếp của những cung thủ kia quá lớn, một khi bị loại tên này bắn trúng, coi như không chết cũng sẽ bị lột da.
Ngay lúc các cung thủ chuẩn bị bắn tên, một loạt Phù triện từ trên trời giáng xuống người những cung thủ đó, trong nháy mắt, những cung thủ này đã bị đông cứng thành những khối băng tinh khổng lồ.
“Vừa rồi ta chú ý tới có một cổ hơi thở che giấu, nếu không đám người Đại Bảo làm sao có thể chạy thoát, rốt cuộc là ai? Nếu đến rồi, liền hiện thân gặp mặt đi.” Một cường giả bên trong Hiệp hội Người tự do với đôi mắt cổ quái, đầu lâu kỳ trường, đầu sinh ba mắt trầm giọng nói.
Bất cứ ai là thành viên của Hiệp hội Người tự do đều biết đây là ai. Đây là Tác Cổ, cao thủ số một của Hiệp hội Người tự do, và là tồn tại duy nhất trong Hiệp hội Người tự do đã đạt đến đỉnh cao cấp mười, là người đã thành lập Hiệp hội Người tự do, chỉ tiến vào Tử địa sau Các chủ một chút, tuyệt đối là lão kỳ cựu.
Vừa dứt lời, bóng dáng của Ngô Minh đã xuất hiện trước mặt đám người Đại Bảo.
Lúc này, đám người Đại Bảo nhìn Ngô Minh với ánh mắt gần như sùng bái, trước đây họ chỉ coi Ngô Minh như một người anh em, nhưng bây giờ, nhiều thêm một ân nhân. Nếu lần này Ngô Minh không xuất hiện thì bọn họ sợ là khó thoát một kiếp này.
“Ngô Minh, lần này cảm tạ ngươi, về sau ngươi có chuyện gì cần làm, Đại Bảo ta liều mạng cũng hoàn thành cho ngươi!” Đại Bảo lúc này hưng phấn nói, không chỉ là bởi vì y trốn thoát, còn là bởi vì nhờ có Ngô Minh trợ giúp nên y đã giết được Căn Yêu.
“Nói những lời khách khí làm gì, nếu như là ta bị bắt thì Đại Bảo ngươi cũng nhất định sẽ liều mạng tới cứu!” Ngô Minh cười phất phất tay, nhàn nhạt nói. Đám người Đại Bảo sửng sốt, trong lòng càng thêm kích động. Bọn họ lập tức không nói gì, bởi vì nói gì cũng đều là giả, hành động thực tế mới là sự thật.
Mà đối diện, Hiệp hội Người tự do có hơn chục cao thủ, Tác Cổ đứng ở phía trước, những người khác nhìn thấy Ngô Minh xuất hiện cũng cảm nhận được khí thế cực kỳ kinh người trên người Ngô Min, đều là sắc mặt trắng bệch, biết gặp phải cao thủ tuyệt đỉnh, chỉ có Tác Cổ vẫn có vẻ mặt vẫn bình thản.
Đây là điều mà ngay cả Ngô Minh cũng phải khâm phục.
“Không hổ là đệ nhất cao thủ của Hiệp hội Người tự do. Ta nghe Đại Bảo nói thực lực của ngươi phải đạt đến cấp mười đỉnh phong, nhưng bây giờ ta thấy ngươi cố tình che giấu thực lực của mình, hiện tại ngươi đã đạt đến cấp mười một đi!” Mặc dù Ngô Minh hỏi ngược lại, nhưng giọng điệu của anh cực kỳ chắc chắn.
Lúc này, vẻ mặt của Tác Cổ hơi thay đổi.
“Người có thể cảm nhận được thực lực của ta thì ít nhất cũng đạt đến cùng cấp độ với ta. Ngươi là một cường giả, ta biết ngươi ở đây vì đám người Đại Bảo. Chuyện này, vừa bắt đầu ta liền cảm thấy kỳ lạ, nhưng Căn Yêu khăng khăng đám người Đại Bảo là những kẻ phản bội, vì vậy vì sự ổn định của Hiệp hội Người tự do, ta chỉ có thể đưa ra phán quyết này, hiện tại ta chỉ có thể bỏ qua chuyện cũ này!” Những lời nói của Tác Cổ rõ ràng đã khiến các cao thủ của Hiệp hội Người tự do đứng sau ông ta ngạc nhiên. Họ biết thực lực và tính cách của Tác Cổ, sẽ chỉ nhượng bộ khi gặp đối thủ khó chơi.
Lần này đối phương đột nhiên xuất hiện, không chỉ quấy rối nghi thức hành quyết, mà thậm chí còn giúp đám người Đại Bảo tiêu diệt Căn Yêu, chuyện này khác gì cưỡi ở trên đầu ị phân, mà Tác Cổ dĩ nhiên không truy cứu, rõ ràng là biết thực lực đối phương bất phàm, dự định nhân nhượng cho yên chuyện.
Ngay cả đám người Đại Bảo cũng cho là phải liều mạng một trận chiến đây, có điều nhìn dáng dấp, sự tình tựa hồ có thể giải quyết tốt hơn.
Tác Cổ đã cho Ngô Minh mặt mũi lớn, theo lý thuyết Ngô Minh nên đón lấy.
Đáng tiếc, mục đích chính của Ngô Minh lần này đến là để thu phục và kiểm soát toàn bộ Hiệp hội Người tự do, giúp anh tìm ra manh mối của Tàng thư các, vì vậy anh ta sẽ không chỉ dừng lại ở đó.
Ngô Minh không có trả lời, mà là liếc mắt nhìn người đối diện, sau đó ném ra một quả bom tấn: “Ta là Thần ấn chi chủ, mấy ngày trước ta đã diệt Các chủ, hiện tại toàn bộ Tử địa đều là do Ngô Minh ta thống trị, mà Hiệp hội Người tự do các ngươi cũng thuộc về Tử địa, vì lẽ đó nên thần phục ta thôi.”
Ngay khi những lời này được nói ra, ngay cả đám người Đại Bảo cũng đột nhiên biến sắc.
Ngô Minh thực sự đã giết Các chủ? Đã khống chế một phương thế lực Các chủ, tại thời điểm này, còn muốn Hiệp hội Người tự do phải đầu hàng.
Thật không thể tin được, tất cả mọi người đều bị lời nói của Ngô Minh làm cho chấn động đến mức không nói được lời nào, Tác Cổ cũng mở to ba mắt, cẩn thận nhìn chằm chằm Ngô Minh, muốn phát hiện đối phương đang nói dối.
Đương nhiên, ngoại trừ giết chết Các chủ, Ngô Minh thật sự không nói dối, anh xác thực đã khống chế được thế lực Các chủ, hiện tại Ngô Minh nhất định có thực lực thống nhất toàn bộ Tử địa, không nói thực lực của bản thân Ngô Minh, Long lân phù y mặc trên người cũng đủ để Ngô Minh dễ dàng áp đảo một cao thủ cấp mười một như Tác Cổ.
“Thật buồn cười, ngươi vậy mà muốn Hiệp hội Người tự do chúng ta đầu hàng? Ngươi có biết sở dĩ chúng ta thành lập Hiệp hội Người tự do là vì chúng ta không muốn bị áp bức, tuyệt đối sẽ không làm nô lệ.” Một cao thủ Hiệp hội Người tự do lúc này phẫn nộ, lên tiếng quát.
Ngô Minh liếc nhìn đối phương, đối phương cũng là một cao thủ cấp mười.
“Ta để cho các ngươi thần phục, cũng không phải muốn chèn ép các ngươi, càng không muốn bắt các ngươi làm nô lệ. Ta cùng Các chủ không giống nhau, chuyện này không cần lo lắng, ta chỉ cần các ngươi giúp ta một ít chuyện. Ngoài ra, ta sẽ không can thiệp vào bất kỳ quyền tự do nào của các ngươi!” Ngô Minh nói một cách chân thành.
“Nếu chúng ta không đồng ý thì sao!” Tác Cổ nhìn chằm chằm vào Ngô Minh hỏi.
Nguyên bản Ngô Minh thần sắc đạm nhiên, nhưng lúc này trên mặt lộ ra một tia sát ý cực kỳ đáng sợ, nhất thời từng đợt lửa giận tràn ra, tất cả mọi người ngoại trừ Tác Cổ đều lùi lại một bước.
“Không đồng ý, giết!”
Sát khí của Ngô Minh lúc này đang sôi trào, không phải vì anh ta tàn nhẫn, mà vì đây là thời kỳ đặc thù, Ngô Minh phải nhanh chóng lấy được manh mối về Tàng thư các, vì vậy anh ta phải nắm bắt mọi nguồn lực có sẵn. Nếu như Hiệp hội Người tự do nắm giữ một thông tin then chốt nào đó mà không hiến cho mình, tuyệt đối sẽ kéo chân sau của mình, vì vậy vào lúc này, Ngô Minh chỉ có thể sấm rền gió cuốn sử dụng vũ lực để kiểm soát Hiệp hội Người tự do.
Một chữ “giết”, Ngô Minh dồn sức mạnh của mình vào bộ quần áo Long lân phù y, ngay lập tức bộc phát một cỗ uy thế tương đương với Thi binh Phù tổ. Ngay cả Tác Cổ, người có thực lực đạt đến cấp độ mười một cũng bị áp đảo.
Mặc dù Tác Cổ đã thành lập Hiệp hội Người tự do, thực lực phi phàm, nhưng ông ta cũng không phải là đối thủ của phân thân Địa Hạm, bằng không ông ta đã không bị dồn đến góc Thành ngầm này. Nói thẳng ra, cái mà Tác Cổ dựa vào không phải là sức mạnh cường hãn cấp mười một của ông ta, mà là sự thông minh và phán đoán tình huống, giống như một con cá chạch, tuy yếu nhưng chắc chắn không dễ bắt được, hơn nữa đã là cá chạch, bắt không dễ, thịt cũng không mấy lạng, bắt không được thì mặc kệ nó chạy đi.
Chính nhờ dựa vào phương pháp này và cách sinh tồn mà Tác Cổ có thể tồn tại lâu như vậy ở Tử địa.
Ngoài ra, Tác Cổ đã từng đối phó với Các chủ, tức là phân thân Địa Hạm, có thể nói ông ta hiểu rõ sức mạnh của phân thân Địa Hạm hơn bất kỳ ai khác, ông đã bị phân thân Địa Hạm bắt giữ nhiều lần, cũng là Tác Cổ có chút thủ đoạn chạy trốn mới không có bị giết chết. Giờ phút này nghe nói Ngô Minh thật sự giết chết Các chủ, ông ta vô cùng kinh hãi, nếu như có thể giết được Các chủ, nhất định có thể giết chết chính mình.
Tác Cổ bắt đầu do dự, nếu Ngô Minh muốn nô lệ hóa ông ta như Các chủ, thì Tác Cổ có lẽ sẽ bỏ chạy ngay lập tức. Nhưng Ngô Minh chỉ nói anh sẽ không nô dịch người khác, càng sẽ không hạn chế sự tự do của bọn họ, anh ta chỉ cần để họ làm điều gì đó.
Nếu những gì đối phương nói là sự thật, như vậy đáp ứng đối phương thì lại làm sao, cho dù đối phương có nói dối, thì vấn đề lớn là ông ta sẽ bỏ chạy khi đến lúc, dù sao Tác Cổ tin rằng nếu ông ta muốn để trốn thoát thì không ai có thể ngăn cản. Mặt khác, nếu những gì đối phương nói là sự thật, nếu không thử thì chẳng phải là bỏ lỡ một cơ hội tuyệt vời sao?
Điều quan trọng nhất là đối phương đã nói mình là Thần ấn chi chủ.
Tác Cổ vẫn biết một chút về Thần ấn, Thần ấn chi chủ có thể na di theo ý muốn mà không bị hạn chế bởi hoàn cảnh địa lý hay thậm chí là không gian, vì vậy ngay cả khi ông ta muốn trốn thoát, liệu ông ta có thể thoát khỏi Thần ấn chi chủ truy sát hay không vẫn chưa biết.
Tình huống hiện tại rất rõ ràng, nếu đánh thì nhất định không đánh được, đối phương thậm chí còn diệt sát cả Các chủ, tuyệt đối cũng có thủ đoạn cùng năng lực đồ sát Hiệp hội Người tự do, trốn, không nhất định có thể chạy thoát, đã như vậy, trước mặt Tác Cổ chỉ có một con đường, đó là đầu hàng.
Thành thật mà nói, ngay cả Ngô Minh cũng không ngờ đối phương sẽ thực sự chịu thần phục trước trò lừa bịp của mình, nhưng dù thế nào đi chăng nữa, vấn đề có thể được giải quyết một cách hòa bình là tốt nhất.