Thế Giới Truyện Chữ Online
  • Blog Cohet
Tìm kiếm nâng cao
Đăng nhập Đăng ký
  • Blog Cohet
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Tâm Niệm Em Đã Lâu - Chương 30

  1. Home
  2. Tâm Niệm Em Đã Lâu
  3. Chương 30
  • 10
Prev
Next

Chương 30: Còn không đẹp bằng Đường Kỳ Thâm!

Tối nay, địa điểm ăn khuya của đám Diệp Tầm Tầm là quán ăn khuya ở phố ăn vạch cách cổng sau Tam Trung không xa.

Quán ăn đã được hơn 10 năm tuổi, từ khi mở bán tới giờ đều nhận được sự yêu thích từ các thế hệ học sinh.

Hương vị tuyệt vời, nhiều năm như vậy cũng chưa từng thay đổi.

Phạm Vũ Triết và Tiếu Hoặc vốn là thuộc nhóm con ông cháu cha tiêu tiền như nước, đã quen ăn những nhà hàng khách sạn cao sang đắt tiền, một món ăn cũng phải lên tới hơi một ngàn, tiêu tiền quẹt thẻ mà mắt cũng không chớp, chưa nói tới hương vị có ngon hay không, chỉ cần ngầu và sang chảnh là đủ rồi.

Sau đó được đám bạn trong lớp kéo đi ăn quán vỉa hè vài lần.

… Giờ đây chỉ hận sao không phát hiện ra thú vui này sớm hơn, đều tỏ vẻ ai cản ông đây gặm chân gà nướng thịt xiên thì đều phải xuống địa ngục!

Không thể không nói, đám gà con mới vào lớp 10 như bọn họ còn chưa thể trải nghiệm được bầu không khí học tập ma quỷ tới đầu rơi máu chảy của các anh chị khối 11, 12 chuẩn bị thi đại học.

Cuối tuần sau khi kỳ thi kết thúc, bất luận là thi có tốt hay không tốt, tất cả đều sẽ đâm đầu tới các quán ăn khuya để ăn chơi hết mình.

Phạm Vũ Triết cả ngày cợt nhả vòng bạn bè vô cùng rộng rãi, cậu ta đi dạo khắp cả một vòng chào hỏi các bạn học, sau cùng thì tới chỗ của đám Diệp Tầm Tầm và Ôn Vũ ngồi xuống, nghiêng người nhìn cái bàn bên cạnh bọn họ, vừa nhìn liền thấy đều là người quen cả, thế là cả đám tụm năm tụm ba xê dịch bàn ngồi cùng một chỗ, so với đại hội chuyển cấp còn đông đúc hơn.

Bầu không khí ồn ào náo nhiệt y như trong canteen của Tam Trung lúc cao điểm, không, canteen cũng không thể so được với bọn họ.

Lúc Thời Lạc tới nơi, cô tự mình đi vào trong.

Hôm nay chú Lưu đưa cô đi bằng chiếc xe đắt tiền của nhà họ Đường, đến nỗi mà toàn bộ Hành thị có đếm trên đầu ngón tay cũng không được mấy nhà có con xe lên tới con số khủng bố như vậy, chiều dài thân xe đã vượt qua 6 mét, tới phố ăn vặt liền không có cách nào lái vào trong.

Thời Lạc cũng không quan tâm lắm, sau khi xuống xe liền chạy vào bên trong.

Lúc tới nơi, đám người Phạm Vũ Triết đã mở được vài chai bia.

Thời buổi này, nhóm học sinh ra ngoài ăn khuya chơi bời có uống chút bia rượu thì cũng không phải chuyện gì hiếm lạ, đặc biệt lại còn là quán ăn khuya không chú trọng quy tắc như thế này, uống hết cả thùng bia khéo cũng không có ai quản.

Hai tay Thời Lạc xách váy chui vào bên trong.

Hôm nay cô mặc một thân váy dài màu hồng nhạt do Lương Thục Nghi chuẩn bị, lần trước sau khi thấy cô tắm rửa ở Đường gia xong không có quần áo thay, Lương Thục Nghi đã qua Thời gia chọn mấy bộ để ở nhà họ Đường.

Sau đó nhàn rỗi không có việc gì lúc ra cửa dạo phố với nhóm chị em cây khế hoặc là cùng Đường Xa Xuyên ra nước ngoài bàn hợp đồng, lúc đi mua sắm, bà cứ thấy quần áo đẹp, cảm thấy thích hợp với Thời Lạc liền sẽ không chút do dự quẹt thẻ mua về.

Đường Kỳ Thâm là con trai ruột mà còn chưa được hưởng thụ loại đãi ngộ này đâu.

Ngay từ đầu, Lương Thục Nghi mua quần áo về để dì Xuân giặt sạch xong liền nhét vào trong tủ quần áo trong phòng ngủ của Đường Kỳ Thâm, sau đó càng mua càng nhiều, cơ hồ là chiếm hết nửa bên tường trong tủ quần áo của anh.

Buổi tối sau khi Thời Lạc ra khỏi cửa, Đường Kỳ Thâm trở về phòng tính vào phòng để quần áo lấy bộ đồ khác đi tắm một lần nữa, vừa vào cửa, tầm mắt liền đụng ngay phải đống váy vóc hoa hoét viền ren, Lương Thục Nghi đang đứng ở khu giá áo, cẩn thận tỉ mỉ giúp Thời Lạc sửa lại váy đồng phục cho ngắn hơn.

Đường Kỳ Thâm rốt cuộc vẫn lười biếng mở miệng nhắc nhở mẹ ruột một câu: “Mẹ, vừa vừa thôi.”

Lương Thục Nghi cảm thấy còn chưa đủ, vì thế cũng không có ngừng lại.

Chiếm hết cả phòng để quần áo của Đường Kỳ Thâm xong vẫn chưa đủ, bà lại dọn căn phòng đối diện phòng ngủ của anh làm phòng ngủ công chúa cho Thời Lạc.

Tối hôm nay, nhân lúc Thời Lạc ra cửa đi liên hoan với bạn bè không có ở đây, bà đã nhét đầy đồ đến mức không thể vãn hồi nữa.

Lương Thục Nghi tựa hồ đang thỏa mãn tâm nguyện nuôi con gái chưa được hoàn thành của mình, không có gì làm thì sẽ vào phòng Thời Lạc trang trí một hồi.

Đường Kỳ Thâm ngẫu nhiên đi qua, bị cái màu hường phấn cùng đống viền ren ngọt ngào trong phòng chọc cho mù cả mắt, ánh mắt thất thần mở miệng trào phúng: “Không phải cứ hồng phấn là đẹp đâu, mẹ biến thành thế này, trên giường còn bày đầy gấu bông, bảo em ấy ngủ chỗ nào?”

Vẻ mặt Lương Thục Nghi như lẽ đương nhiên: “Ai nói trang trí xong thì nhất định phải ngủ ở đây, Lạc Lạc ngủ phòng con là được rồi.”

“…” Khóe môi Đường Kỳ Thâm giật giật, không tỏ ý kiến.

Lương Thục Nghi thấy anh không nói gì, lại không chút để ý mà giải thích: “Lạc Lạc ngủ quen giường của con rồi, hai con từ nhỏ đã ngủ chung rồi còn gì.”

Đường Kỳ Thâm khó có khi xuất thần, cũng không biết suy nghĩ cái gì, đôi mắt sâu thẳm không nhìn ra được cảm xúc, một lúc lâu sau mới chậm rãi mở miệng: “Em ấy không còn nhỏ.”

Lời này vừa nói ra, Đường Kỳ Thâm không hề phát hiện biểu tình của mình nhạt đi rất nhiều.

Cô gái nhỏ đó sẽ lớn lên, cái đuôi nhỏ thường bám sau lưng anh cũng sẽ phải lớn.

Đường Kỳ Thâm đột nhiên cảm thấy trưởng thành rồi cũng chả phải chuyện tốt gì.

Nhưng Lương Thục Nghi là một phần tử mang trong mình suy nghĩ khác biệt, ngay cả logic của bà cũng có vẻ không giống người bình thường.

“Đúng thế! Lớn thêm tý nữa là có thể gả chồng rồi.” Bà vui mừng tới mức cả người đều trở nên hưng phấn.

Đường Kỳ Thâm: “…”

Lương Thục Nghi không có tâm tình phản ứng anh, tay vẫn không ngừng nghỉ, hết sức chăm chú, sau đó lại không biết lấy đâu ra túi bóng bay màu bạc, đột nhiên nhét vào trong tay Đường Kỳ Thâm, lại làm một tư thế cổ vũ cho anh, cũng mặc kệ anh có nguyện ý hay không, bà trực tiếp nói: “Qua một thời gian nữa là sinh nhật của Tiểu Lạc Lạc rồi, vừa lúc đêm nay con về nhà, con bé lại ra ngoài chơi với bạn, chúng ta cùng nhau thổi bong bóng trước, sau đó trang trí phòng cho con bé, đến lúc đó coi nó là quà sinh nhật tặng cho Lạc Lạc là được.”

Đường Kỳ Thâm cũng không ngại phiền, cầm lấy bóng bay, ánh mắt ôn nhu đi rất nhiều, tự nhiên mà cầm lấy ống bơm bên cạnh bơm bóng bay.

Lương Thục Nghi nói xong lại bồi thêm một câu: “A, quà này là mẹ tặng, con đi mà chuẩn bị cái khác.”

Động tác trên tay Đường Kỳ Thâm ngừng lại, cảm xúc cũng không có nhiều biết hóa, không mặn không nhạt “ừ” một tiếng.

Lương Thục Nghi cảm thấy không quá hài lòng, sợ đứa con trai lạnh như băng này của mình không hiểu phong tình, sẽ dọa cho con dâu nhỏ bà yêu thích nhất chạy mất, vì thế liền thẩm vấn anh: “Con tính tặng cái gì?”

Đường Kỳ Thâm thật ra cũng chưa nghĩ tới việc này, người như anh đại khái là do Lương Thục Nghi nhặt ở ven đường về, tính tình chẳng hề giống bà chút nào, lớn như vậy rồi mà đối với đại đa số mọi việc đều là cái vẻ nhàn nhạt không chút để ý đó, cũng không có thái độ trang trọng gì cả, cảm thấy sinh nhật cũng chỉ là một ngày bình thường mà thôi, không có gì đặc biệt, Thời Lạc thiếu cái gì mà muốn anh mua cho thì anh đều sẽ mua, cũng chưa từng từ chối cô, nhưng nếu một hai phải nghĩ xem nên tặng cô cái gì thì anh lại không thể nghĩ được trong một thoáng chốc.

Tổ tông này có thể thiếu cái gì chứ, nhiều lắm là lúc cãi nhau với Thời Sơn Hải, giận dỗi chạy tới khóc lóc nói mình thiếu tiền mà thôi, thẻ anh cũng cho rồi, cũng chẳng cần tới dịp sinh nhật làm gì.

Lương Thục Nghi tựa hồ chưa từ bỏ ý tứ thẩm vấn, khó có khi bày ra bộ dáng của mẹ ruột, nhìn chằm chằm vào anh, tựa như nhất định phải có được đáp án mới bằng lòng bỏ qua.

Chỉ là cái ánh mắt này, phỏng chừng cũng chỉ có kiểu nhân tài sợ vợ như Đường Xa Xuyên mới sợ hãi, chứ Đường Kỳ Thâm cơ hồ là còn chả thèm nhấc đầu, nhàn nhạt mở miệng nói: “Đưa Ngũ Tam.”

“Cái gì cơ???”

“5 năm khoa cử 3 năm thi thử.” Đường Kỳ Thâm mím môi, lại giải thích, “Là đề thi, đủ để em ấy làm.”

Đỡ phải cả ngày nhàn rỗi không có chuyện gì làm, hơn nửa đêm rồi mà còn chạy ra ngoài đi ăn với bạn bè, còn tuyên bố 12 giờ mới về.

Lương Thục Nghi đã khinh thường tới mức không thèm nhìn mặt anh, má! Ai sinh ra cái thứ này vậy!

“Đi ra ngoài đi ra ngoài, tự mẹ làm, không cần con ở đây trở ngại lại không giúp được gì.” Giờ bà thấy con trai ruột là thấy phiền, “Không muốn nói chuyện với loại người chưa từng nuôi con gái như con!”

Nói như thể bà nuôi rồi không bằng.

Đường Kỳ Thâm lại bật cười thành tiếng, bất đắc dĩ xoay người rời đi, trong lòng còn yên lặng nghĩ, anh vừa mới cho con gái thẻ ngân hàng xong đấy.

*

Lúc Thời Lạc đi tới cạnh bàn, Ôn Vũ vẫn chưa nhận ra.

Cô mặc một thân váy dài màu hồng phấn, tay áo hơi phồng màu lá sen, cổ áo con thắt nơ con bướm, trang điểm còn y hệt tiểu công chúa, cả người lộ ra bộ dáng ngoan ngoãn điềm đạm.

Ôn Vũ thậm chí còn cảm thấy đầu nóng lên, nghĩ dáng vẻ này của Thời Lạc phỏng chừng còn chẳng cãi thắng được mình, vì thế bắt đầu làm trò, nhân lúc cô chưa kịp ngồi xuống liền đoạt mất con cua mà mọi người để dành cho cô.

Vừa ăn còn vừa chọt chọt bả vai Diệp Tầm Tầm, hai người ghé sát vào nhau khe khẽ nói nhỏ: “Sao hôm nay cậu ấy ăn mặc thành như vậy thế, quá là thục nữ rồi, trời đất, không phải là thật sự bị kẻ thù bắt cóc, đổi một thế thân tới đây đó chứ.”

“… Người nhà có quặng như cậu sinh hoạt đều phức tạp như vậy à?” Diệp Tầm Tầm cảm thấy người viết tiểu thuyết như cô nàng còn chưa có đầu óc như thế này đâu, “Này còn phải hỏi sao, khẳng định là không về nhà mình, từ nhà họ Đường tới đây luôn rồi.”

Ôn Vũ hiểu rõ, ra dáng ra hình dùng tay che miệng làm bộ nói nhỏ, kết quả tiếng còn to hơn cả người xung quanh: “Ồ, là bị dạy dỗ rồi sao, chậc chậc chậc, thật lợi hại, dễ bảo.”

Thời lạc đoạt lại con cua trong tay cô nàng: “Cậu lớn tiếng thêm tý nữa là người ở bàn bên cạnh cũng nghe thấy được đó.”

“Trả cua cho tớ?!”

“Cua của ai?? Nói nữa, top 50 toàn khối như tớ còn chưa có ăn đâu, top 500 như cậu còn không biết xấu hổ ăn cả hai con??”

Lời này chọc thẳng vào trái tim của Ôn Vũ, lần này thi tháng cô ấy làm bài không tốt, ba ba tức giận tới mức lại góp tiền xây trường, mà tiền xây trường được trừ dần vào tiền tiêu vặt hàng tháng của cô ấy.

Đồ ăn trong quán ăn khuya khá ngon, rượu cũng thế, Tiếu Hoặc đem theo mấy bình rượu từ hầm rượu trong nhà ra, lúc này đang đặt ở một bên.

Phạm Vũ Triết thấy mọi người đã đông đủ liền lấy một chai rượu trên bàn, rót ra từng ly.

Thời Lạc còn đang ồn ào với Ôn Vũ, Phạm Vũ Triết rót rượu cho người khác xong liền vội vàng bày ra dáng vẻ tiểu thái giám, rút mấy tờ khăn giấy điệu đà chạy tới trước mặt Thời Lạc, thay cô lau bàn lau ghế một lượt, sau đó lại trải lên một lớp khăn giấy, cuối cùng còn khom lưng cúi đầu đưa ly đồ uống vào tay cô, ngay cả giọng điệu cũng õng ẹo: “Tiểu công chúa, mời ngồi ~”

Diệp Tầm Tầm và Ôn Vũ nghe xong liền nổi một thân da gà da vịt.

Thời Lạc thật ra đã quen, yên tâm thoải mái ngồi xuống cái ghế được lót khăn giấy, cầm lấy nước trái cây, lại phát hiện ra có gì đó không đúng: “Sao các cậu đều là rượu mà lại gọi cho tớ uống cái này?!”

Cô nói xong lại quay đầu hỏi Tiếu Hoặc: “Tớ không xứng uống rượu nhà cậu à?”

“Má nó, sao tớ dám!” Tiếu Hoặc lập tức phủi sạch quan hệ, “Chó Triết! Cậu xem cậu làm chuyện gì này! Đây là chuyện mà con người có thể làm ra sao! Súc sinh!”

“Má…” Phạm Vũ Triết trừng mắt liếc cậu ta một cái, “Mày có phải anh em nữa hay không!”

“Gì, ai quen mày, bàn bên cạnh sao? Chưa gặp qua.” Tiếu Hoặc nghiêm trang, mặt cũng không đỏ, lập tức dịch ghế sang chỗ Ôn Vũ, bất thình lình tới gần làm cho Ôn Vũ hoảng hốt, cô ấy nghiêng đầu sang một bên, không dám nhìn cậu ta.

Thời Lạc vẫn còn đang nhìn chằm chằm rượu trong tay hắn, Phạm Vũ Triết lúc này lại không hề thấy chột dạ, thấy cô nhìn cũng không cho cô, trong miệng lẩm bẩm: “Kỳ Thâm ca vừa mới dặn tớ rồi, không được để cậu chạm vào rượu, nếu trên người cậu mà dính mùi rượu là tớ sẽ bị cắt tiết đấy.”

Ánh mắt Thời Lạc khi nghe thấy tên Đường Kỳ Thâm thì đã mềm đi không ít, Ôn Vũ ở bên người cô ái muội chọc chọc, Thời Lạc mặt đỏ la hét muốn rót cho Ôn Vũ uống nước lẩu.

Nháo xong, cô cũng rất tự giác cầm lấy nước trái cây mà Phạm Vũ Triết vừa đưa, cũng không nhắc lại chuyện muốn uống rượu nữa.

Loại liên hoan này, đơn giản là con gái tám chuyện, con trai khoác lác, Ôn Vũ và Phạm Vũ Triết là hai ví dụ điển hình cho hai nhóm người trên, Thời Lạc còn chưa uawn được hai miếng thì đám người này đã uống không ít rượu, lời nói văng tung tóe.

Tiếu Hoặc uống một ly, còn chưa đủ tận hứng, bưng chén rượu đi sang bàn bên cạnh, Phạm Vũ Triết còn mang trong mình nhiệm vụ Kỳ Thâm ca giao, lưu lại thủ tại bên người Thời Lạc, Ôn Vũ dường như cũng uống không ít, gương mặt đỏ bừng, mang theo ý cười ngây ngô, ánh mắt đuổi theo bóng dáng của Tiếu Hoặc.

Nhìn chăm chú sang bàn bên cạnh, lại lặng lẽ nói với Thời Lạc: “Bàn bên là lớp bên cạnh lớp mình đấy.”

“Ban 13?” Diệp Tầm Tầm hỏi.

“Ừa, cái người đang uống với Tiếu Hoặc kia, cái bạn cao nhất ý, trông còn rất đẹp trai, nghe nói là hot boy lớp họ.”

Diệp Tầm Tầm nhìn qua, thuận miệng nói một câu: “Đúng là đẹp thật, không hổ là hot boy.”

Thời Lạc nghe cô ấy nói thế liền lười biếng nhìn qua bên kia, nhìn thấy một người rất quen, có điều trong lúc nhất thời nghĩ không ra là gặp ở đâu.

Có điều còn không đẹp bằng Đường Kỳ Thâm!

Ôn Vũ lại tiếp tục thở ra hơi rượu, lẩm bẩm: “Mấy hôm trước tớ còn nghe nói, người anh em này còn đang theo đuổi một bạn nữ lớp mình.”

Diệp Tầm Tầm nhướng mi, hăng hái: “Ai thế, sao tớ chưa nghe bao giờ?”

Ôn Vũ nấc một tiếng, Thời Lạc ghét bỏ đem ly rượu trong tay cô ấy để sang một bên, lại thấy cô ấy nói: “Không biết, cụ thể là ai thì không rõ, có điều tớ nghe lớp bọn họ nói mấy tuần trước cậu ta bị ghi sổ, làm cho lớp bị trừ không ít điểm.”

“Tại sao?” Diệp Tầm Tầm vừa gặm chân gà vừa lúng búng hỏi.

“Nghe nói là hôm tiết tự học tối nào đó chạy tới phòng tự học của con gái ở lầu trên, nghe mấy bạn nội trú bảo, thật ra cũng không có văn bản nào nói rõ là nam sinh không thể lên trên, chắc là cậu ta cũng nghĩ thế, nhưng không biết sao lại bị người ta bắt được.”

“Chắc là theo đuổi cô nào ở trong KTX trường chúng ta đi.”

“Vậy à…”

Diệp Tầm Tầm bắt đầu lục lọi trí nhớ điên cuồng tìm tòi xem trong lớp rốt cuộc là có cô gái nào bị hot boy lớp bên coi trọng đây.

Thời Lạc cũng cảm thấy cốt truyện này dường như có chút quen quen, nhưng mà nghĩ mãi không ra, đang ngây người thì điện thoại lại rung lên.

Là tin nhắn của Đường Kỳ Thâm.

Cô lười nhác ấn vào.

Đường Kỳ Thâm: [9 giờ 25 phút.]

Thời Lạc: “…”

——-

Tác giả có lời muốn nói:

Nhan Chính: “!!! CMN ai trừ điểm ông đây!!!”

Đường Kỳ Thâm: “Không khéo, là tôi.”

||

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 30"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

  • Home
  • Blog
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
  • Chính sách bảo mật
  • Truyện ngôn tình
  • zBlogg

© 2025 Cohet.Net. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online