Thế Giới Truyện Chữ Online
  • Blog Cohet
Tìm kiếm nâng cao
Đăng nhập Đăng ký
  • Blog Cohet
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Tâm Niệm Em Đã Lâu - Chương 29

  1. Home
  2. Tâm Niệm Em Đã Lâu
  3. Chương 29
  • 10
Prev
Next

Chương 29: Mấy giờ về?

Bữa tối trong nhà ăn muộn hơn bình thường gần 2 tiếng.

Dì Xuân phụ trách nấu cơm chăm lo việc nhà nhiều lần tới trước mặt Lương Thục Nghi hỏi chuyện đều bị vẻ mặt hồng phớt tươi roi rói của bà khuyên quay trở về.

“Cứ để đấy đi, dì ra ngoài tưới hoa trước, tôi chưa đói bụng, Tiểu Lạc Lạc cũng chưa đói bụng, Đường Kỳ Thâm… nó càng không đói bụng!”

“…?” Dì Xuân mặt đầy chấm hỏi, thỉnh thoảng còn đưa ánh mắt dò xét lên lầu.

Bà nhớ rõ ban nãy lúc Thời Lạc vừa vào hoa viên đã nhảy xuống khỏi ghế sau xe đạp Đường Kỳ Thâm, trong miệng không ngừng lầu bầu nói với anh là đồ ăn trong canteen không hợp khẩu vị, đã nhớ thương tay nghề làm món ngon của dì Xuân bà lâu rồi.

Lương Thục Nghi sợ dì Xuân đi lên lầu, vội vàng kéo người ra hoa viên nhỏ bên ngoài biệt thự: “Kệ bọn nó đi, dì ra đây xem hoa với tôi, tôi cắm thế nào cũng thấy khó coi lắm, dì mau dạy tôi đi.”

Dì Xuân nhìn chậu cây xà lách của Lương Thục Nghi, bật cười, cắm hoa gì chứ, mang vào xào một mâm đồ ăn còn được đấy.

*

Đường Kỳ Thâm tắm rửa xong, hai tiếng sau đó, Thời Lạc vì câu nói “xem biểu hiện của em” anh nói mà thực sự trả giá nỗ lực không ít.

Cô thành thành thật thật làm lại cả chín bài thi cùng một lúc, còn nhẫn nại tính tình đem những tri thức mà anh vừa mới dùng để trào phúng mình cũng chép lại một lần.

Tuy Thời Lạc lười biếng, nhưng rốt cuộc vẫn có nền tảng học tập, Đường Kỳ Thâm cũng dùng rất nhiều tâm tư quản cô, thành tích rất dễ được kéo lên.

Khi cô nghiêm túc làm việc, so với bình thường thì chuyên chú hơn nhiều, chẳng qua lực chú ý vừa tập trung lên ngòi bút là thân thể sẽ không nhịn được bắt đầu hóa thành một tư thế thoải mái.

Đường Kỳ Thâm không nói tiếng nào ngồi bên cạnh cô giám sát, ánh mắt lười nhác đảo qua thiếu nữ bên cạnh, mắt thấy cô chưa viết được mấy chữ đã đổi động tác.

Ban đầu là đoan đoan chính chính, ngẩng đầu ưỡn ngực, rất nghiêm trang, sau đó lại bắt đầu nghiêng đầu, một tay chống chằm, sau đó lại co chân bắt chéo, không có lấy một chút dáng vẻ thục nữ mà cô thường hay giả vờ, cuối cùng dường như còn cảm thấy không đủ thoải mái, cô liền co chân quỳ hẳn lên đệm ngồi trên ghế.

Đuôi lông mày của Đường Kỳ Thâm nhướng lên, ngẫu nhiên không chút để ý duỗi tay thay cô đem cái đầu nhỏ đang dí sát vào quyển vở đẩy lên cao một chút, một bộ dáng “người cha già lo lắng con gái dí mắt quá sát dẫn tới cận thị”, sau đó lại như không có việc gì liếc nhìn cô.

Điện thoại ở trong tay anh rung lên vài lần, cũng chưa thấy anh thu hồi ánh mắt xem tin nhắn.

Thời Lạc làm xong bài thi liền đóng nắp bút, bắt đầu đọc lại từ đầu, đọc rất hăng say, cũng không chú ý tới biểu tình cùng hành động của Đường Kỳ Thâm.

Tư thế của cô vẫn là ngồi quỳ trên nệm ghế như cũ, khuỷu tay chống ở mặt bàn, hai tay che hai bên tai, trong miệng thấp giọng lẩm bẩm.

Ngẫu nhiên quên hai câu, hàng mày tú khí cau lại, đôi tay vô thức gãi gãi tóc mái hai bên tai, bực bội vài giây, sau đó lại lập tức thỏa hiệp, trề môi tiếp tục lẩm nhẩm lầm bầm, như thể đang tát gáo lặp đi lặp lại cùng một câu nói, một chữ không nhớ liền làm lại từ đầu.

Cô là một học sinh ban xã hội, thế mà còn không thể nhớ nổi mấy mốc lịch sử cơ bản, đọc mãi cũng không thuộc, Đường Kỳ Thâm là học sinh ban tự nhiên mà lướt qua mấy lần đã nhớ, lại có thể nghe ra cô đọc sai ở chỗ nào.

Cũng không biết sao, thiếu niên trước giờ đều nghiêm cẩn không chút cẩu thả, thế mà lúc này lại rũ mắt cong môi, đáy lòng sinh ra chút sung sướng không tên, cảm thấy cô ngốc vụng về này tựa hồ cũng rất đáng yêu.

Đang xuất thần, Thời Lạc lại nhẩm sai hai câu.

Tiểu tổ tông này nói ra cũng thật trâu bò, bình thường ỷ vào người khác nuông chiều mà tùy tính cũng thôi đi, lúc này đọc sai một chỗ, Đường Kỳ Thâm còn chưa mở miệng nói cô, cô đã tự bày ra tính tình trước.

“Ai nha! Không đúng…” Cô gãi gãi tóc, lại tiếp tục, “Lịch đại hoàng đế điều chỉnh đem quyền…”

“Nguyên nhân Lịch đại hoàng đế điều chỉnh tương quyền là…”

“Nguyên nhân là… Phòng tiểu thái giám thiện quyền…”

“A a a a! Phòng tể tướng thiện quyền!” Vài câu đọc không xong, Thời Lạc cắn môi, quai hàm phình lên tức giận, “Ngốc quá đi! Ngốc quá đi mất!”

Đường Kỳ Thâm luôn luôn lạnh nhạt trầm ổn ngồi bên cạnh, vốn là rũ mắt, trong tay cầm bài thi đã được sửa lại hoàn chỉnh của cô, ngay lúc tiếng nói cô vừa dứt, lại đột nhiên thấp giọng cười mấy tiếng, bả vai cũng run lên, nghiêng người nhấc mí mắt.

Thời Lạc nghe được thanh âm cười nặng của anh, vẻ mặt vô tội quay đầu nhìn anh chằm chằm, cái miệng nhỏ dẩu lên như bánh quai chèo, trong ánh mắt đều đang lên án: “Cười cái gì mà cười, anh giỏi thì anh đọc đi!”

Chửng qua lời này cô chỉ dám nghĩ ở trong lòng mà thôi, rốt cuộc thì nếu mà nói ra, Đường Kỳ Thâm nhất định sẽ lại trào phúng cô.

Áo hoodie màu xám đậm rộng rãi mặc ở trên người thiếu niên, vai anh rộng, cả người nhìn qua không có vẻ đơn bạc như vậy, anh hơi ghé mắt, tay áo kéo tới chỗ cánh tay, đường cong cánh tay tinh xảo lưu loát, tuy chỉ là khẽ tựa tay vào bàn sách thôi, thế mà tư thái lại thong dong ôn tồn như vậy, khí chất nghiêm cẩn cấm dục ở trên người vẫn như cũ không hề tiêu tán đi chút nào.

Cô gái nhỏ được nuông chiều mà phát ra tính tình, thiếu niên nghiêm cẩn liếc cô một cái, ma xui quỷ khiến vươn tay, động tác nhẹ nhàng chậm chạp nhẹ vuốt ve mái tóc đang xù lên của cô, trấn an xong lại văn nhã ôn nhu nói: “Không ngốc.”

“?”

Thời Lạc rất không biết cố gắng, trái tim nhỏ lại điên cuồng đập mạnh.

Đường Kỳ Thâm đột nhiên dịu dàng như vậy làm cô nhịn không được bổ não trong đầu về những bá đạo tổng tài trong tiểu thuyết mà Lương Thục Nghi vừa nói.

Nữ chính ngốc bạch ngọt trong tiểu thuyết cũng không biết là dẫm phải vận cứt chó gì, bằng vào cái bằng khá bình thường cùng trình độ năng lực kém của mình thế mà cũng có thể thành công có được sự ưu ái của bá tổng đỉnh cấp, mạnh mẽ được ở lại trong văn phòng làm việc trên tầng cao nhất của tòa cao ốc, làm một số công việc còn chả cần dùng tới đầu óc như bưng trà rót nước, nói hoa mỹ chính là thay tổng tài phân ưu.

Kết quả phân ưu còn chưa thấy đâu, đã thấy cô đổ đầy nước trà ra bàn, mà tổng tài vốn là nên nổi giận lôi đình, thế nhưng khi nhìn thấy mặt mày ngốc bạch ngọt đỏ lên, tủi thân ấm ức nói: “Em thật ngốc, thật sự, ngài vẫn là nên sa thải em đi, trừ bỏ chân tay vụng về làm chậm trễ công việc của ngài ra thì em chẳng làm được gì hết!”

Bá đạo tổng tài nháy mắt liền mềm lòng đến rối tinh rối mù, một tay ôm ngốc bạch ngọt vào trong lòng: “Đồ ngốc, em đâu có ngốc đâu!”

“?” Ngốc bạch ngọt tự trách rơi lệ: “Không! Em chỉ biết làm chậm trễ anh thôi!”

Bá tổng đau lòng muốn chết: “Anh chính là thích bộ dáng ngốc nghếch chân tay vụng về này của em!”

Sau đó hai người anh anh em em, không màng đây là văn phòng tổng tài hay là trong nhà, cũng không màng bên ngoài văn phòng vẫn còn một đám trợ lý thư kí chờ được anh ta ký tên, yên lặng ôm nhau, tình tiết phía sau chính là tình tiết mà trang web của cô hay đọc cấm không được viết.

Thời Lạc như đi vào cõi thần tiên ngoài không gian, cười hi hi ở trong lòng tự tạo drama một phen, còn nhân tiện thay mặt bá đạo tổng tài và ngốc bạch ngọt thành Đường Kỳ Thâm và mình nữa.

Ánh mắt hơi xuất thần, khuôn mặt nhỏ không thể hiểu được mà đỏ lên, ý cười càng thêm tươi rói.

Đường Kỳ Thâm nhướng mi, không chút để ý hỏi: “Không đọc nữa?”

“Bàn làm việc cũng được…” Thời Lạc đột nhiên nói ra một câu không đầu không đuôi.

Đường Kỳ Thâm: “?”

“A, không phải, cái đó…” Thời Lạc đột nhiên hồi phục tinh thần, nét đỏ ửng trên mặt càng thêm nghiêm trọng, ngay cả mặt Đường Kỳ Thâm cô cũng không dám nhìn nhiều, trong đầu vẫn không thể triệt tiêu được những hình ảnh vàng khè 18+.

Sau khi bình tĩnh lại, cô lại cảm thấy bản thân quá hoang đường rồi.

Âm mưu, đây tuyệt đối là âm mưu.

Từ nhỏ tới lớn cô đã quen với việc bị Đường Kỳ Thâm quản, bất chợt được anh an ủi như vậy, sau cảm giác lâng lâng, Thời Lạc bắt đầu tỉnh lại, có phải gần đây cô lại đắc tội anh chỗ nào rồi không, dẫn tới anh tính toán đổi phương thức giáo dục khác, trước cho một viên kẹo ngọt, chờ cô thả lỏng cảnh giác thì lại quăng cho cô một cái tát?

Thời Lạc vô cùng chột dạ, cô thất thần, trong não điên cuồng vận chuyển, đem những chuyện mình làm trong hơn nửa tháng qua phân tích một lượt, cũng đâu có chuyện gì chọc tới anh, nhiều lắm là mấy ngày trước biết điểm thi không tệ xong cô liền tiêu tiền có chút nhiều mà thôi, lại còn dùng thẻ của anh…

Nhưng trước giờ anh cũng đâu có quản mấy chuyện này…

Thời lạc cẩn thận ngước mắt nhìn anh một cái, đôi mắt hồ ly xinh đẹp xoay chuyển, giọng nói mang theo chút lấy lòng thuần thục: “Kỳ Thâm ca ca… không phải là anh muốn thu lại thẻ đó chứ…?”

Đường Kỳ Thâm: “?”

Thời Lạc thấy anh không hé răng, trong lòng yên lặng khẳng định, hừ! Quả nhiên là việc này!

Cô lập tức hồi tưởng lại những thứ mình từng mua, mức độ gây án quá lớn, nếu mà anh thật sự so đo thì phỏng chừng đã phán cô tử hình mấy trăm lần, nghĩ vậy, Thời Lạc lập tức rụt cổ khóc than, nỗ lực đem tổn thất ép tới mức thấp nhất: “Kỳ Thâm ca ca… trước đó em biết được kết quả thi, anh biết mà, em thi tốt như vậy, không thể không tự khen thưởng mình một chút… cho nên liền…”

Thanh âm nói chuyện của cô càng ngày càng thấp, nói tới chỗ quan trọng, cô dừng một chút, hít sâu một hơi, sau đó cổ vũ dũng khí cho mình, nhanh chóng gào lên đáng thương kể lể: “Cho nên liền tiêu không ít, anh lấy lại thẻ cũng được, nhưng tiền bên trong em vẫn chưa kịp bù vào cho anh, mấy hôm trước lúc em cãi nhau với ba đã ném hết thẻ ông ấy cho về rồi, bây giờ em nghèo lắm, không xu dính túi, nếu thật sự muốn em trả lại tiền cho anh, em phải về nhà bán túi xách, bán vòng cổ, bán nhẫn, bán giày chơi bóng… a, còn có kim băng Bulgari kia cũng phải bán, hộp tăm xỉa răng hàng hiệu, lót chuột LV và mấy cái thước đo độ…”

“…”

Cô nói nói một lúc lại như thể mở van vòi nước vậy, không cần Đường Kỳ Thâm thẩm vấn, vừa thốt ra liền kể hết những thứ mà mình đã tiêu xài linh tinh để mua.

Đường Kỳ Thâm vốn là không so đo với mấy thứ này, chỉ là bất ngờ nghe thấy cô nhắc tới chuyện thẻ ngân hàng, ngược lại lại nhớ tới mấy cái tin nhắn anh nhận được trước đó.

Thời Lạc còn đang đếm đầu ngón tay xem mình nên bán cái gì để trả nợ, rốt cuộc phải bán bao nhiêu gia sản của cô mới bù lại được cái lỗ hổng lớn kia đây.

Ánh mắt Đường Kỳ Thâm hơi tối, cười lạnh một tiếng: “Có phải còn muốn bán cả quần áo thể thao nam giới, máy sấy tóc kiểu nam, dao cạo râu, à, còn có cái gì mà đồng hồ hàng hiệu của nam cũng bán?”

Thiếu nữ ngây thơ đơn thuần vô tri: “?”

Đường Kỳ Thâm: “Hừ, đi ăn cơm.”

Bụng Thời Lạc đã réo được vài đợt, rốt cuộc cũng nghe được hai chữ “ăn cơm”, cô nhịn không được trong lòng khẽ nhảy nhót một phen.

Đường Kỳ Thâm đứng dậy muốn đi, Thời Lạc lại nắm lấy cánh tay anh: “Kỳ Thâm ca ca, có lấy lại thẻ nữa không…”

Nếu bắt buộc phải trả lại, đêm nay cô sẽ không thể đi ăn khuya với đám người Diệp Tầm Tầm nữa rồi, sau này chất lượng sinh hoạt cũng sẽ điên cuồng tuột dốc, cùng với đó, cô còn phải về nhà cúi đầu nhận lỗi với ba ba, nhưng mà so với việc cúi đầu với Thời Sơn Hải, cô cảm thấy cúi đầu với Đường Kỳ Thâm khá có thể tiếp thu hơn.

Thiếu nữ thu liễm thần sắc, trịnh trọng tới lạ nói: “Kỳ Thâm ba ba…”

Đường Kỳ Thâm: “…”

Thiếu niên mím môi, làm bộ muốn rút cánh tay ra khỏi tay cô.

“Hu hu, Kỳ Thâm ba ba, anh không thể đối xử với em như vậy!” Cô còn diễn tới nghiện rồi, khuôn mặt đáng thương nắm chặt lấy cánh tay anh không buông, còn dùng khuôn mặt nhỏ cọ cọ vào tay anh, không biết xấu hổ dính chặt, không ai có thể xê dịch.

Đường Kỳ Thâm tốn rất nhiều sức mới bứt được ra, vừa muốn xoay người xuống lầu, lại nghe thấy tiếng quỷ rống của cô ở phía sau.

“Xuống lầu ăn cơm.” Đường Kỳ Thâm nhẫn nại tính tình nói một câu.

Cô nhóc phía sau làm ra động tĩnh sột sột soạt soạt, Đường Kỳ Thâm thả chậm bước chân, cũng không chờ được người kia đuổi kịp.

Quay đầu về, Thời Lạc đang vô cùng đáng thương ngửa đầu nhìn anh: “Chân em tê…”

Lúc này không giống như là diễn, vừa rồi cô ngồi quỳ như vậy cảm thấy thoải mái, thời gian dài mới phát hiện bị ép tới chết lặng, không có cách nào nhúc nhích được, cô lăn lộn một lúc, sau khi hết cứng đờ lại như có hàng vạn con kiến nhỏ bò ở trên chân cô, vừa đau vừa khó chịu, khuôn mặt nhăn dúm lại, cực kỳ bi thảm.

Cuối cùng, Kỳ Thâm ba ba yêu quý của cô cũng phải cõng người đi xuống.

Cõng tới chỗ quẹo hành lang, vừa vặn gặp dì Xuân tính lên lầu gọi hai người xuống ăn cơm, dì Xuân thấy thế lập tức lo lắng hỏi: “Làm sao thế này?”

Lương Thục Nghi nghe tiếng vội vàng chạy lên xem, vừa nhìn thấy cảnh này, trong lòng liền cười rộ lên!

Không hổ là con trai bà! Mama tự hào vì con!

Lương Thục Nghi che môi cười xong lại lập tức quan tâm hỏi: “Ôi trời bảo bối Lạc Lạc của mẹ, làm sao vậy?”

Cảm giác như kiến bò ở chân của Thời Lạc còn chưa hết, khuôn mặt như khóc tang, nũng nịu cáo trạng với mẹ Đường thương yêu cô nhất: “Chân tê!”

“Sao lại tê vậy con!”

“Hu hu… bị đè…”

Nụ cười trên mặt Lương Thục Nghi càng như pháo hoa nở rộ.

“Ôi trời, không được đè mạnh như vậy nha, sau này phải chú ý chút.”

Đường Kỳ Thâm: “…”

*

Bữa tối rất phong phú, dì Xuân đau lòng hai đứa nhỏ cả tuần chỉ có thể ăn cơm canteen, thật vất vả mới về nhà một chuyến, cơ hồ là xuất hết bản lĩnh trù nghệ của bản thân, làm hết những món sở trường cả đời này bà học được cho hai người ăn.

Thời Lạc đói lâu rồi, thêm nữa trước đó học thuộc bài Lịch Sử tốn không ít tinh lực, ăn cũng không còn dáng vẻ thục nữ như trước nữa.

Lương Thục Nghi cười tới phớ lớ: “Ăn nhiều một chút, phải bồi bổ thật nhiều nha.”

Thời lạc gật đầu, trong lúc nhất thời cũng không rảnh lo giảm béo, ai gắp cũng không từ chối.

Lương Thục Nghi điên cuồng gắp đồ ăn cho cô: “Cái này bổ máu nè.”

“Cái này cũng bổ, ăn nhiều chút ha!”

Đường Kỳ Thâm dừng đũa, than nhẹ một hơi, lười nhác mở miệng nhắc nhở một câu: “Mẹ, tỉnh táo lại.”

Lương Thục Nghi: “…”

*

Sau cơm tối, Thời Lạc cũng không có ý tứ muốn về nhà, dì Xuân tự nhiên cầm lấy vali hành lí cô kéo từ KTX về đây, lấy quần áo nên giặt ra, đối những đồ dùng sinh hoạt mới vào cho cô.

Lương Thục Nghi phát huy trình độ trù nghệ lớn nhất của mình, cắt một mâm trái cây bày ở phòng khách.

Thời Lạc nói với Lương Thục Nghi: “Mẹ Đường, tối nay con ở lại nhà mẹ.”

Lương Thục Nghi đương nhiên là vui mừng: “Được được được, muốn ở bao lâu cũng được, ở phòng của Kỳ Thâm.”

Ánh mắt Đường Kỳ Thâm liếc mẹ mình một cái, không phản ứng, lại nhìn về phía Thời Lạc.

Cảm xúc của Thời Lạc rõ ràng đã khác trước, lông mi hơi rũ, làm bộ lơ đãng thuận miệng nói một câu: “Tối nay dì Vương ở nhà.”

Dì Vương là dì mẹ kế mà cô ghét nhất, mỗi khi bà ta về là cô lại chạy ra ngoài ở, nơi nào cũng không dám đi, cho nên đa số đều sẽ ở lại Đường gia.

Đường Kỳ Thâm hiểu rõ, lười nhác ngồi ở sofa, ngón tay cố ý như vô tình ấn vào điều khiển từ xa, sau đó trên TV đột nhiên bắt đầu hiện lên show giải trí mà bình thường Thời Lạc thích xem nhất.

Thời Lạc nghe tiếng thì nhìn lại, cũng không nghĩ nhiều, ôm trái cây Lương Thục Nghi cắt ngồi xuống bên cạnh Đường Kỳ Thâm, khoảng cách giữa hai người cơ hồ chỉ cách một tầng vải vóc quần áo bên ngoài mà thôi.

Thiếu nữ nhìn chằm chằm TV, biểu tình trên mặt dần dần thả lỏng, sau đó là cười tới vô tâm vô phế, Đường Kỳ Thâm chỉ hơi nghiêng đầu, nhìn không ra có bao nhiêu hứng thú với show giải trí trên TV, nhưng thật ra lại vô cùng kiên nhẫn an an tĩnh tĩnh ngồi với cô.

Lương Thục Nghi vào phòng may, lúc đi ra, trong tay cầm theo một bộ váy kẻ ô vuông, màu than chì.

“Lạc Lạc, mẹ Đường vừa sửa cho con này, con nhìn xem thế này đã đủ ngắn chưa, chưa đủ ngắn thì mẹ sửa lại cho con.”

Cái váy trong tay Lương Thục Nghi chính là váy đồng phục mà mấy ngày trước Thời Lạc mới được phát.

Đường Kỳ Thâm không cho cô sửa, Thời Lạc liền trộm nhờ Lương Thục Nghi sửa.

Nào biết Lương Thục Nghi lại lấy nó ra trước mặt Đường Kỳ Thâm, cô lập tức quay đầu nhìn thiếu niên bên cạnh.

Người nọ quả nhiên đen mặt, lạnh lùng liếc cái váy ngắn, lại nghiêng đầu nhìn cô.

Thời Lạc bày ra vẻ mặt: Em không phải, em không có, mẹ Đường cứ một hai muốn sửa cho em. Khóc không ra nước mắt.

“Không được sửa.”

Cô khẩn trương gật đầu như gà con mổ thóc, chột dạ không dám ngẩng đầu nhìn anh, càng không biết nên nói gì.

Vừa vặn lúc này Ôn Vũ gọi điện tới, đánh vỡ bầu không khí trầm mặc xấu hổ này, cô vội vàng ấn nghe.

“Bọn tớ tới hết rồi, sao cậu còn chưa tới? Chờ tới liếm bát hay uống nước lẩu thừa đây hả?”

Thời Lạc lập tức nhớ tới đêm nay mình còn có hẹn với bọn họ.

Ôn Vũ nói xong thì cũng đã làm tốt tâm lý chuẩn bị bị Thời Lạc nã pháo giận dỗi một trận, nào biết thái độ của người bên kia rất tốt, thậm chí còn mang theo chút cảm kích: “Tới ngay tới ngay, tớ tới ngay đây.”

Ôn Vũ: “?”

Ôn Vũ: “Nếu như cậu bị bắt cóc thì chớp chớp mắt đi!”

Thời lạc: “Chớp con mẹ cậu!”

Nội tâm Ôn Vũ điên cuồng thở phào: Là chính chủ, chính chủ, yên tâm rồi.

Thời Lạc cúp máy, kéo kéo quần áo trên người, xoay người muốn trốn khỏi cục diện đáng sợ này.

Lúc đi qua trước mặt Đường Kỳ Thâm, lại bị anh kéo lấy cổ tay.

“Đi đâu?”

Thời Lạc thành thật khai báo: “Đám Diệp Tầm Tầm gọi em đi ăn khuya, thi tháng xong nên mọi người muốn ăn mừng…”

Đường Kỳ Thâm vẫn luôn là hạng nhất bảng vàng, thật ra không quá hiểu thi được chút điểm như cô thì có gì đáng chúc mừng, có điều đó không phải trọng điểm, anh lại hỏi: “Mấy giờ về?”

Thời Lạc: “Trước 12 giờ đi, mọi người cứ ngủ trước, em bảo chú Lưu đón em là được.”

Đường Kỳ Thâm không hé răng: “… Trước, trước 11 giờ?”

“Được rồi, 10 giờ, 10 giờ được chưa!”

Đường Kỳ Thâm: “9 rưỡi.”

Thời Lạc: “…”

Vậy thì đi ăn cái con khỉ, không bằng gọi cơm hộp về nhà đi!

Thiếu nữ tức giận âm thầm trợn trắng mắt, tính toán đi ra ngoài, Đường Kỳ Thâm lại đi theo sau ra tới cửa, ngay lúc cô lên xe, anh lại lấy ra một cái thẻ từ trong túi, ném cho cô.

Thời Lạc: “?”

Đường Kỳ Thâm: “Không phải nói nghèo tới mức muốn bán túi xách bán trang sức?”

Chó săn lập tức nở nụ cười tươi rói lấy lòng: “Cảm ơn Kỳ Thâm ba ba!!”

—-

Tác giả có lời muốn nói: Còn không phải chỉ là ba ba thôi sao? Ai mà không biết gọi chứ? Gọi ông nội cũng được nhé! Cho tui chút tiền mua que cay ik?

||

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 29"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

  • Home
  • Blog
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
  • Chính sách bảo mật
  • Truyện ngôn tình
  • zBlogg

© 2025 Cohet.Net. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online