Thế Giới Truyện Chữ Online
  • Blog Cohet
Tìm kiếm nâng cao
Đăng nhập Đăng ký
  • Blog Cohet
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Tâm Niệm Em Đã Lâu - Chương 26

  1. Home
  2. Tâm Niệm Em Đã Lâu
  3. Chương 26
  • 10
Prev
Next

Chương 26: Có chuyện yêu đương muốn nói với anh

Tiết tự học tối của Tam Trung chỉ có học sinh nội trú là có thể tham dự, cho nên có rất nhiều học sinh cho dù có nhà ở Hành thị, khoảng cách giữa trường với nhà cũng không quá xa, nhưng phụ huynh vì muốn con cái mình có thêm thời gian học tập ở trường mà khi khai giảng đã vận dụng đủ loại quan hệ để có thể ghi tên con mình vào danh sách nội trú trong trường, để có thể danh chính ngôn thuận tới trường học tiết tự học buổi tối.

Đại đa số những học sinh này, thời gian tối đều sẽ không lựa chọn ở lại KTX trong trường, nhiều lắm là lúc giữa trưa ngại về nhà nên mới ở lại nghỉ ngơi mà thôi, có điều cứ tới tối là hầu hết các phòng KTX đều trống rỗng.

Phong cách dạy học của Tam Trung khá cởi mở, học sinh được cấu thành từ đủ các thể thoại, nếu không phải là học sinh ngoan có thành tích nổi bật ưu tú thì chính là con ông cháu cha có gia cảnh khá giả không phú cũng quý, nhóm trước thì cơ hồ là sẽ không gây chuyện, không cần thầy cô nhọc lòng quá nhiều, nhưng nhóm sau nếu mà có gây chuyện thì nhất định cũng là chuyện mà thầy cô bình thường không thể quản nổi, không thể phòng bị, cho nên không có quá nhiều trói buộc.

Cũng vì thế nên KTX của Tam Trung không có cái gọi là người đi tuần hay gác đêm, sau khi tiết tự học buổi tối kết thúc, mọi người sẽ giống như chim non sải cánh điên cuồng phóng túng thả mình bay lượn.

Trần Thiến Dao và Tiếu Mộng Văn đêm nay ngủ ở phòng bên cạnh, lúc sắp đi ngủ, Trần Thiến Dao nhìn chằm chằm túi bánh kem kia đến xuất thần, ma xui quỷ khiến lại lấy điện thoại ra chụp vài bức ảnh.

Phòng ngủ của Thời Lạc đêm nay không có ai, nhưng phòng KTX của Đường Kỳ Thâm lại vô cùng náo nhiệt.

Đường Kỳ Thâm mới chuyển tới hai ngày, sau khi Độ Ngang biết chuyện thì cũng cảm thấy việc trọ trong trường vô cùng thú vị.

Thế là ngày hôm sau cậu ta đã vứt bỏ căn phòng trong biệt thự cao cấp có thể so với mười cái KTX này, kéo vali hành lí, tới đây ăn nhờ ở đậu phòng Thâm ca của mình.

Tính tình Đường Kỳ Thâm trầm, chuyển tới đã hai ngày mà lời nói anh nói ra cộng lại còn chưa tới 10 chữ, hơn nữa trong KTX còn có một Kỷ Tu lá gan vừa nhỏ vừa rụt rè nội liễm, cậu đối với Đường Kỳ Thâm vừa cảm kích lại sùng bái, Đường Kỳ Thâm không nói lời nào, cậu lại càng không dám hó hé nhiều thêm một tiếng.

Ngay cả một người anh em khác trong KTX cũng thiếu chút nữa bị nghẹn chết.

Người anh em này cũng học cùng lớp với Đường Kỳ Thâm và Kỷ Tu, ở trong lớp chính là tay ăn chơi già đời, hồi cấp hai cũng bởi vì thường xuyên nói mấy chuyện tục tĩu này trong lớp mà bị thầy giáo điểm danh trào phúng.

Lại cố tình, da mặt hắn lại dày như tường thành, không cho rằng đó là trào phúng mà ngược lại còn cảm thấy rất tự hào, kết quả trước đó mấy ngày, hắn và tên bạn ngưu tầm ngưu mã tầm mã tâm đầu ý hợp của mình, cũng vừa là bạn cùng bàn vừa là bạn cùng phòng bị người nhà sắp xếp chuyển tới trường bên cạnh để bồi dưỡng học thể thao, trong lúc nhất thời, vô luận là ở KTX hay ở phòng học, hắn muốn hát muốn diễn cũng không có người nào diễn với hắn, thật sự quá cô đơn.

Trong lúc nhất thời, phòng KTX vốn là chỉ có hai người bọn họ cũng có thể hát ra cả một tuồng kịch nay lại biến thành cái lò luyện thị đại học buồn tẻ chán chả muốn kể, hắn cả ngày còn phải đối diện với cái bản mặt quan tài tự mang uy nghiêm của Đường Kỳ Thâm, có rất nhiều lúc hắn còn xuất hiện ảo giác, ảo tưởng rằng bản thân thực sự đang ở trong lò luyện thi đại học, an tĩnh tới mức kim rơi cũng có thể nghe thấy, vẻ mặt Đường Kỳ Thâm lại như kiểu: Đừng có chơi bời nữa, làm xong bài thì kiếm bài khác mà luyện đi, xem thêm một video thì có thể làm cậu tăng thêm một điểm thi không. Làm hắn sợ tới mức ngay cả đi ngủ cũng không ngủ yên, tự kỉ tới mức sắp thành cái tai nghe chống ồn, cảm thấy ngay cả tiếng hít thở của bản thân cũng trở thành tội lỗi, chỉ hận không thể qua đời ngay tại chỗ.

Vừa vặn ngày hôm đó,bạn cùng phòng tiền nhiệm đã xa cách mấy chục tiếng đồng hồ của hắn từ bên trường thể thao gửi qua một “món quà an ủi lớn”, nói là sau khi qua đó được bạn cùng KTX bên ấy tặng cho làm lễ gặp mặt, tay già đời vừa mở ra, mẹ nó, thằng chó này, thế mà lại là mấy chục file đen có tiêu đề “Phân tích các bước vận động của học sinh trường thể dục thể thao” cùng “Học sinh thể dục thể thao sẽ dạy bạn cách kéo co đưa đẩy mà không tốn oxy nhất”.

Không hổ là bạn cùng bàn của hắn mà, vào thời điểm này rồi mà suy nghĩ đầu tiên vẫn là muốn tạo phúc cho người nhà của mình, tay già đời tự nhận bản thân là một thiếu niên ba tốt yêu cuộc sống yêu học tập yêu dưỡng sinh, đương nhiên là vào ban đêm sẽ yên lặng download hết “món quà lớn” của bạn mình về, tập luyện lý thuyết trước.

Chuẩn bị bài như vậy khó tránh khỏi có chút phấn khích, hắn cá chép lộn mình bật dậy khỏi giường, mặt mũi hồng hào quay đầu nhìn xung quanh bốn góc giường trong KTX, sau một lát mới tỉnh táo lại, nếu thứ này mà kéo Kỷ Tu xem cùng, thằng nhóc kia tám phần là sẽ đỏ bừng cả mặt hết nửa tháng mất, không cẩn thận còn có khả năng để lại bóng ma tâm lý sâu sắc cho thiếu niên ngây thơ này, nhưng nếu mà để cho Đường Kỳ Thâm xem cùng, khẳng định anh sẽ trực tiếp xách cổ hắn, mặt không đổi sắc quăng người từ cửa sổ KTX xuống dưới mất.

Cái thứ đồ không sạch sẽ gì chứ.

Đây chỉ là bài tập thể dục kéo co giãn cơ thể của người bình thường mà thôi, bọn họ có thể hỗ trợ lẫn nhau cường thân kiện thể nha, không rên một tiếng đã có thể phát dục tốt đẹp như thế, ai mà không muốn chứ.

Nhưng đáng nhắc tới chính là, người anh em ăn chơi già đời này lại mạnh mẽ nhịn xuống, nguyên nhân không phải do hắn, bản thân hắn đã không phải người thường, hắn là người đặc biệt nha.

Group chat [Tình yêu như ly rượu nồng, ai uống cũng đều say] của lớp là do hắn lập, hắn là trưởng nhóm, ngay cả Độ Ngang cũng là do hắn to gan kéo vào cùng.

Có thể làm ra hành vi to gan lớn mật như vậy, kẻ hèn là hắn nhịn một chút cũng là chuyện nhỏ mà thôi.

Tuy nói sinh hoạt trong KTX khiến hắn nhìn như bị nghẹn tới không có chỗ phát tiết, nhưng ở trong nhóm, hắn lại là người tích cực xuất sắc đáng được tuyên dương nhất.

Vì để tạo phúc cho ruộng dưa của mình, hắn tự mình tủi thân ấm ức, lấy tinh thần hy sinh cái tôi của bản thân, ngoan cường cắm rễ bên cạnh Đường Kỳ Thâm.

Chạng vạng, cách tiết tự học tối còn vài phút, Đường Kỳ Thâm xách theo bánh kem trở về KTX.

Tay già đời khứu giác nhạy bén, nháy mắt liền ngửi thấy mùi drama, hắn nhân lúc Đường Kỳ Thâm không chú ý, khẽ chít chít chụp một bức ảnh gửi vào trong nhóm, một bức ảnh làm dậy sóng cả một ruộng dưa, làm nhóm nông dân đói dưa mấy ngày nay bắt đầu sôi nổi ngóc đầu lên.

[?]

[Đại lão mua đó, tôi lặng lẽ chạm vào cái bình kia rồi, là sữa ấm.]

Độ Ngang đang kích động kéo vali hành lý chạy tới KTX: [Tôi làm chứng!! Thâm ca của tôi từ nhỏ tới lớn đều không thích uống sữa ấm và đồ ngọt đâu!!]

[Vậy chắc chắn là mua cho em gái nào đó rồi!]

[Mẹ nó, lời vô nghĩa này mà mày cũng nói ra được à, vấn đề chính là có phải là cùng một em gái hay không, Tieba lúc nãy còn đăng ảnh hai người cùng tới canteen đó, đi canteen rồi mà sao còn phải mua bánh kem?]

[Chưa ăn no!]

[Cậu cho rằng ai cũng như cậu à, đút heo ăn sao.]

[Cho tôi chen ngang chút nhé, em gái ở canteen lúc tối và em gái thường tới lớp chúng ta là cùng một người sao?]

[Má nó, càng nghĩ càng thấy kinh khủng.]

[Nếu tôi mà là đại lão, vậy chắc chắn không có khả năng là cùng một người, điều kiện cậu ấy tốt như vậy, sao cứ nhất định phải treo cổ trên một cái cây chứ!]

[Tra nam cút đi, trường nhóm đâu ra đây cấm ngôn thằng này cho tao.]

Khi nói chuyện, Độ Ngang đã đi vào KTX, tay già đời thay cậu ta mở cửa, tựa như gặp được người thân, trong lúc nhất thời, “lò luyện thi đại học” yên lặng đã lâu vì sự ban tặng của Độ Ngang mà biến thành trại chăn nuôi gà rừng.

Có Độ Ngang làm người đi đầu, tay già đờ rõ ràng không còn sợ Đường Kỳ Thâm như hai ngày nay nữa.

Độ Ngang bỏ vali hành lí sang một bên, đi tới bên dưới giường của Đường Kỳ Thâm, liếc mắt nhìn bánh kem trên bàn, thuận tay cầm lên, nhịn không được chọc ghẹo: “Thâm ca, sao lại thế này, tôi nhớ rõ là cậu không ăn mấy thứ đồ trẻ con này cơ mà, giờ sao lại thiếu nữ điệu đà thế, Độ Ngang tôi có thể ăn nhưng Thâm ca của tôi chắc chắn không thể! Nếu không thì tôi ăn giúp cậu nhé?”

Đường Kỳ Thâm lạnh lùng đảo mắt qua chỗ cậu ta, Độ Ngang theo bản năng co rúm lại một chút, nực cười, cậu ta chính là bị Đường Kỳ Thâm dọa mà lớn lên đó, nhiều năm như vậy mà vẫn còn sống sót, có rất nhiều chuyện đã không còn sợ nữa.

“Bỏ xuống.”

“Chậc.” Độ Ngang lén lút liếc tay già đời bên cạnh, trao đổi ánh mắt cho nhau, khóe miệng điên cuồng cong lên, sau đó lập tức ném bánh kem trở về bảo toàn mạng xuống, ngay sau đó liền lấy điện thoại ra, ở trong group chat điên cuồng phát tiết: [Cái bánh kem này có ý nghĩa phi phàm, bình thường xin tiền cậu ta tiêu dễ như trở bàn tay, cậu ta không khác nào vung tiền qua cửa sổ cả, tùy tiện nhặt cũng chưa thấy nói gì, nay vừa mới muốn ăn một miếng bánh kem của cậu ta thôi mà thiếu chút nữa đã mất cái mạng nhỏ này rồi!]

Cậu ta nhắn xong lại ngửa đầu ái muội trêu chọc Đường Kỳ Thâm: “Thâm ca, cho tiểu công chúa à?”

Đường Kỳ Thâm không hé răng, mặt không đổi sắc mở cặp sách của Thời Lạc ra, đem lịch trình thời khóa biểu trước đó cô tức giận ném lên bàn cơm bỏ vào trong.

Độ Ngang thấy tay già đời vừa vặn ra khỏi phòng, lại không nhịn được hỏi: “Thâm ca, không sao đâu mà, dù sao thì sau này nhóc con đó cũng phải gả cho cậu, thương sớm thương muộn thì đều là con bé, cậu thích thì thích thôi, có gì mà phải giấu giếm với anh em chứ, đừng xấu hổ.”

Đường Kỳ Thâm thu liễm thần sắc, nhưng khóe môi lại cong lên một chút rất khó phát hiện.

Độ Ngang lại nói: “Cậu với Kiêu gia từ nhỏ tới lớn tính tình đều trầm như thế, cậu ta thì táo bạo hơn cậu, cậu lại lạnh lùng thật sự, vốn cho rằng cậu với cậu ta giống nhau, đều thích kiểu hình tiểu loli đáng yêu nũng nịu này.”

Tâm tư của Đường Kỳ Thâm không đặt trên mấy câu nói kháy của cậu ta, nghe tai này ra tai kia, nhưng thật ra có một câu anh nghe lọt được, rũ mắt hơi thất thần.

Những lúc Thời Lạc bày ra tính tình nhỏ, còn có nũng nũng nịu nịu dính lấy anh, thật sự là rất đáng yêu…

Tiết tự học buổi tối trôi qua, phòng tự học trong KTX vẫn chăng đèn suốt đêm, như là đang thể hiện tinh thần quyết chí tự cường của học sinh, Kỷ Tu là phần tử tích cực trong đó, một lòng một dạ chỉ để tâm tới chuyện học tập, rạng sáng hai giờ, cậu đã hoàn hoàn chỉnh chỉnh làm xong ba bộ đề hóa học, lại như tiêm phải máu gà, ngồi trong phòng tự học lấy đề thứ tư ra làm.

Hai con gà rừng là Độ Ngang và tay già đời chụm đầu thành một nhóm, ở trên giường KTX nghịch điện thoại, tay già đời còn đặc biệt hào phóng lấy ra hai video “học sinh thể dục dạy học” chia sẻ cho cậu ta cùng xem, Độ Ngang cũng lấy ra báu vật gia truyền của mình, nhiệt tình đáp lễ.

Hai người trao đổi quà cho nhau xong, lại bắt đầu mở game lên, ríu rít ồn ào không yên.

Ánh trăng mờ mờ, ban đêm an tĩnh chỉ có tiếng gió thổi qua.

Đường Kỳ Thâm đứng ngoài ban công KTX hơn hai tiếng.

Trong phòng đều là tiếng đánh đánh giết giết của Độ Ngang và tay già đời, chốc lát lại là thanh âm kêu rên bi thảm, Đường Kỳ Thâm cầm điện thoại, bên tay là động tĩnh Thời Lạc ngẫu nhiên xoay người.

Cảm thấy đêm nay giống như có thể dài thêm một chút, chắc cũng là chuyện không tệ.

Thời Lạc đăng bài trong vòng bạn bè xong, ý cười khóe miệng liền điên cuồng cong lên.

Cô cầm điện thoại, chống cằm, cả người thả lỏng trốn trong ổ chăn cười trộm, lại lo lắng bị Đường Kỳ Thâm nghe thấy, môi mím chặt, không phát ra chút tiếng vang nào.

Một lát sau, cô mở vòng bạn bè ra, bên trong cô đơn tịch liêu muốn mạng, không có thông báo like cũng chẳng có bình luận nào, điều này so với việc mỗi lần cô đăng bài đều trăm hoa đua nở quần ma loạn vũ kém quá xa.

An tĩnh một lát, cô mới nhớ tới tính tình lạnh lẽo và cơ mặt liệt kia của Đường Kỳ Thâm, cơ hồ là anh chưa bao giờ xem vòng bạn bè, lần trước chơi game với Phạm Vũ Triết lúc nửa đêm bị bắt được cũng là do Lương Thục Nghi lướt xem rồi kể cho anh nghe.

Thời Lạc là người thích sự xa hoa phồn vinh tung hô của bạn bè, trong nhất thời bị lạnh nhạt, cô có chút không quen.

Nghĩ tới Đường Kỳ Thâm chắc chắn là sẽ không xem, cô liền xóa bài viết ban nãy đi, lại một lần nữa biên tập lại, lúc này, không chỉ có mình Đường Kỳ Thâm là xem được nữa.

Sau khi quyền hạn được mở ra, khung bình luận đã điên cuồng nhảy lên.

Diệp Tầm Tầm lúc này còn nhanh hơn Ôn Vũ 0.1s, dẫn đầu copy paste lời thổi phồng của Ôn Vũ lúc nãy, vinh hạnh chụp màn hình gửi cho Thời Lạc đợi thù lao.

Cô nàng cười hi hi gửi ảnh qua.

Ôn Vũ: [??? Đạo văn! Cậu đây là hành vi trộm cướp! Trả lì xì cho tớ!]

Diệp Tầm Tầm: [Phấn đấu học hỏi, sao có thể nói là ăn trộm?]

Ôn Vũ tức điên, sau đó vòng bạn bè của Thời Lạc bị cô ấy spam một đống lời thổi phồng khoa trương.

Thời Lạc nhịn không được bật cười thành tiếng.

Đầu bên kia, thanh âm nặng nề của Đường Kỳ Thâm vang lên: “Sao vậy?”

“Vui vẻ.” Cô ngọt ngào nói.

Tim của Đường Kỳ Thâm đột nhiên đập mạnh như thoát nước, anh cũng không truy vấn cô vui vì cái gì, tròng mắt thâm trầm nhìn về phía xa, khóe môi khẽ nhếch, tựa hồ hết thảy đều không cần nói rõ.

Thời Lạc cong mi, gửi cho Ôn Vũ một cái bao lì xì.

Phạm Vũ Triết thấy hai cô gái có tiền tiêu, bản thân tới chậm một bước, cũng không quan tâm tới cái đồng hồ mười mấy vạn trên tay mình cũng là quẹt thẻ của Thời Lạc mà ra, to gan bạo kích, bình luận một câu: [Chỉ là một cái bánh mì nhỏ mà thôi, show show show, show cả đêm rồi, show mẹ nó lắm thế.]

Thời Lạc thấy thế liền nhướng mi, thuận tay đáp lại: [Hôm nay cậu quẹt bao nhiêu tiền của tớ rồi? Còn tiền không! Còn thì để tớ thuê người giết chết cậu!]

Phạm Vũ Triết sợ tới mức không dám lên tiếng, lập tức xóa bỏ tin nhắn ngu ngốc của mình đi, ngược lại bắt đầu điên cuồng spam thành ngữ bốn chữ linh tinh “trầm ngư lạc nhạn, thu hoa bế nguyệt*” mấy trăm lần.

*Trầm ngư lạc nhạn (chim sa cá lặn), thu hoa bế nguyệt (hoa nhường nguyệt thẹn)

Nhưng đã muộn rồi, đám Diệp Tầm Tầm cũng thấy rồi, đang điên cuồng pressing cậu ta tới cùng.

Diệp Tầm Tầm: [Ha ha ha ha Phạm Vũ Triết ngu ngốc, đêm nay chắc chắn cậu ta phải mua gấp vé xe lửa để đào tẩu nha !]

Ôn Vũ: [Cười chết tớ! Tớ thấy rồi, ngại xe lửa chậm thì có thể cõng xe lửa lên mà chạy nha! Đầu chó.jpg]

Tiếu Hoặc: [Vừa cõng xe lửa còn phải quét đường ray, lúc đi trong miệng còn hùng hùng hổ hổ phun khói.]

Độ Ngang cũng chen vào một câu: [Anh là xe lửa! Anh có thể làm chứng! Nó không mua được vé xe lửa cho nên cõng xe đạp chạy đó!]

Đáng nhắc tới chính là, sau khi Phạm Vũ Triết bị dí tới không dám ho he thì Thời Lạc phát hiện ở trong khu vực bình luận nịnh bợ mình có một phần tử dị loại cực đoan khác.

Thời Sơn Hải.

Thời Sơn Hải vừa mới bận xong dự án đấu thầu địa ốc, hội nghị kéo dài hơn 6 tiếng rốt cuộc cũng kết thúc, dù có là người sắt thì bây giờ mắt ông cũng toàn sao là sao.

Lúc ông mệt mỏi, thú vui giải trí duy nhất chính là lấy điện thoại ra lướt vòng bạn bè của con gái bảo bối nhà mình.

Thời Lạc từ nhỏ đã không sợ ông, không nói tới việc chuyện càng khiến Thời Sơn Hải vui mừng hơn hết chính là con gái bảo bối chưa bao giờ chặn ông trên các nền tảng xã hội.

Giờ phút này, ông đang ngồi xe nhà từ Càn Thị trở về Hành Thị, xe đang đi qua đường cao tốc, Thời Sơn Hải ngồi ở ghế sau, nhìn thấy vài phút trước, con gái vừa mới đăng ảnh bánh mì.

Trong nhất thời liền cảm thấy chua xót không thôi.

Ông bận trước bận sau kiếm được nhiều tiền như vậy, thế mà con gái ông lại chỉ có thể ở KTX chen chúc với bạn học, còn đói tới mức ăn một cái bánh mì nhỏ cũng cảm thấy bánh mì thật ngọt??

Này rốt cuộc là tội lỗi nhường nào?! Thời Sơn Hải ông tuyệt đối không thể nhịn!

Vì thế, tức giận và đau lòng đan chéo vào nhau, khuôn mặt khổ sở ôm điện thoại bình luận cho con gái: [Cái mẩu bánh mì này ăn sao no được? Bảo bối đừng ăn, ba lập tức gọi điện để Kiều thẩm mang bữa khuya tới cho con, muốn ăn gì thì nói với ba ba!]

“…?”

Thời Lạc cảm thấy trong một chốc sẽ không thể nói rõ cho lão ba mình hiểu được, cô cũng không nói rõ, chỉ đáp một câu: [Đây là người khác cho con. Mỉm cười.jpg]

Ba Thời đau lòng tới bàn tay cũng run lên, con gái ông không khỏi quá hiểu chuyện rồi: [Bảo bối chịu ấm ức thì nói với ba ba, đã như thế rồi mà con vẫn có thể gượng cười được, người đưa bánh mì cho con quả nhiên là rắp tâm kiếm chuyện! Chúng ta không ăn cái khổ này!]

Thời Lạc: ?????

Đây là Đường Kỳ Thâm đưa đó! Ai rắp tâm kiếm chuyện hả!

Tiểu tổ tông bĩu môi, tính tình nổi lên, ngay cả cha ruột cũng không nhận: [Sau kỳ thi tháng là họp phụ huynh rồi.]

Ba Thời cong môi: [Ba ba nhất định sẽ dành thời gian tham dự cho con!]

Thời Lạc: [Thật đáng tiếc, ba đã bị hủy tư cách phụ huynh tham gia!]

Ba Thời: [??]

*

Thời gian qua rất nhanh, tâm tình Thời Lạc đã tốt hơn rất nhiều, vừa ngoan vừa nghe lời, ngay cả thi tháng cũng thi đến không tệ.

Kế hoạch ôn tập Đường Kỳ Thâm nhét trong cặp cô, cô đều một năm một mười thành thật xem, sau khi có thành tích, cái đuôi nhỏ cũng vểnh lên tới tận trời rồi.

Sau thi tháng chính là buổi họp phụ huynh như thường lệ của Tam Trung, không có gì bất ngờ xảy ra thì mỗi phụ huynh đều phải có mặt.

Rất hiển nhiên, Thời Lạc chính là thuộc dạng ngoài ý muốn.

Bởi vì Thời Sơn Hải đã sớm bị con gái bảo bối hủy bỏ tư cách phụ huynh tham gia, Thời Lạc từ nhỏ lại không có mẹ, ba khối 10, 11, 12 lại cùng tổ chức họp một ngày, Lương Thục Nghi đương nhiên sẽ tham gia cho Đường Kỳ Thâm, mà Thời Sơn Hải mất đi tư cách cũng đã vì công việc không thể không đi mà bay đi Pháp từ mấy hôm trước, trong thoáng chốc đã không thấy bóng dáng.

Thời Lạc nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra phải bảo ai đi cho mình.

Chỉ đành làm khó dễ đám bạn trong nhóm.

Thời Lạc: [@Ôn Vũ, cậu cho tớ mượn ba cậu dùng tạm một hôm đi.]

Ôn Vũ: [???????! Hoảng sợ ~ ing.]

Thời Lạc: [Họp phụ huynh, ba tớ với ba của Đường Kỳ Thâm đều ra nước ngoài rồi, mẹ anh ấy cũng phải họp cho anh ấy, trong thoáng chốc chả có ai đi cho tớ.]

Ôn Vũ: [Không được, hồi thi lên cấp ba không phải tớ thi không tốt sao, ba tớ vì muốn tớ vào đây mà hồi khai giảng đã quyên góp tiền xây dựng cho trường… thầy giáo quen mặt ông ấy rồi…]

Diệp Tầm Tầm: [Má nó… trâu bò thật.]

Thời Lạc: [@Diệp Tầm Tầm thế cậu cho tớ mượn ba cậu đi.]

Diệp Tầm Tầm: [Ba cậu có tiền như vậy, nhỡ ba tớ đi, thầy giáo cao hứng lên lại bảo ông ấy cũng quyên tiền xây trường thì phải làm sao bây giờ, ba tớ quyên không nổi đâu. Run lẩy bẩy.jpg]

Ôn Vũ: [Hay là tớ cho cậu mượn mẹ tớ nhé, tớ để ba tớ đi cho tớ.]

Lông mi Thời Lạc run lên, rất nhanh đã thu lại cảm xúc, nhàn nhạt nói: [Mẹ tớ mất từ lâu rồi, chả nhẽ lại đội mồ sống dậy đi họp phụ huynh cho tớ?]

Ôn Vũ: [Ôm bảo bảo một cái nhe!]

Thời Lạc: […]

Diệp Tầm Tầm mang tinh thần “công chúa điện hạ gặp nạn, thần nữ đương nhiên phải vì người mà phân ưu”, não bộ điên cuồng lục soát kho tàng tiểu thuyết ngôn tình của mình, đột nhiên toát ra linh cảm, gợi ý: [Hay là cậu để Kỳ Thâm ca ca của cậu đi đi.]

Lần đầu tiên Ôn Vũ cảm thấy Diệp Tầm Tầm cũng chả thông minh hơn mình được bao nhiêu, vừa định mở miệng phản bác, nào biết Thời Lạc cả ngày mắng cô ấy ngốc thế mà cũng cảm thấy chủ ý này không tệ.

Thời Lạc: [Đúng rồi nhỉ!! Lần này tớ thi tốt như vậy cơ mà!]

Ôn Vũ: …, yên lặng xóa bỏ đoạn chat vừa định gửi đi.

*

Chạng vạng tan học ngày hôm sau, Thời Lạc đeo balo lên, thở hổn hà hổn hển chạy lên khối 11 trên tầng 5.

Tiết cuối của lớp họ hình như là tiết thể dục, lúc cô tới lớp, trong lớp cũng không còn mấy người, nhưng trong ngăn bàn đều nhét đầy cặp sách chưa kịp mang đi.

Dẫn đầu về lớp là Độ Ngang, cậu ta đánh bóng cả một tiết, lại chạy mấy vòng sân, toàn thân toàn là mồ hôi, trên trán bóng loáng, lúc vào lớp liền chạy ngay về phía máy lọc nước phía cuối lớp học, rót nửa chai nước rồi tu ừng ực.

Thời Lạc canh ở bên chỗ ngồi của Đường Kỳ Thâm đợi anh, đứng một lát liền mỏi chân, thế là tùy tiện ngồi luôn xuống ghế, chán nản nằm bò ra bàn.

Đường Kỳ Thâm và Lục Thừa Kiêu đi ở phía sau, hai người dường như cũng vừa chơi bóng xong, nhưng không có mồ hôi mồ kê nhễ nhại như Độ Ngang, hơi thở vẫn trầm ổn bình tĩnh như cũ, chỉ là tóc đen trên trán hơi ướt.

Hai người vừa vào lớp, Lục Thừa Kiêu liền cười cong môi, ý tứ sâu xa nhẹ huých vai Đường Kỳ Thâm một cái, ý bảo anh nhìn về chỗ ngồi của mình.

“Cô vợ nhỏ tới thị sát kìa.”

Đường Kỳ Thâm nhẹ hừ, không để ý tới hắn, lập tức đi tới bên cạnh Thời Lạc.

Đường Kỳ Thâm đi tới bên cạnh cô, cô giống như là nhắm mắt nằm bò ra bàn lâu rồi, có vẻ như đã ngủ gật, không chú ý tới bên cạnh có người.

Cánh tay trắng nõn của cô gái lộ ra khỏi tay áo đồng phục, khoanh tay đặt trên mặt bàn, gương mặt hơi kề lên hồng phấn xinh đẹp.

Đường Kỳ Thâm đứng từ trên cao liếc cô, cũng không có gọi người dậy.

Anh khom lưng lấy chai nước khoáng từ trong ngăn bàn ra, vặn nắp, cứ như vậy đứng ở bên cạnh cô uống nước.

Hầu kết tinh xảo hơi lăn một chút, nửa chai nước chậm rãi thấy đáy.

Chờ tới khi anh vặn nắp lại, lớp học dần dần ồn ào hơn.

Người ngày càng nhiều, thanh âm nói chuyện cũng ngày càng lớn, Thời Lạc giống như ý thức được gì đó, lười nhác xoa mắt ngẩng đầu, quay người liền thấy Đường Kỳ Thâm đang rũ mắt nhìn cô.

Thời Lạc không biết cố gắng, tim đập chậm hơn hai nhịp, sau đó lại điên cuồng gia tốc.

Bởi vì cô nằm bò một lúc lâu mà nếp uốn trên đồng phục đè lên má hằn thành một vết nhàn nhạt, Đường Kỳ Thâm nhìn dáng vẻ mang theo chút ngây thơ đáng yêu này của cô, mặt mày không nhịn được dịu dàng đi nhiều.

“Tìm anh có việc?” Thanh âm anh hơi thấp.

Bên cạnh còn có những người khác đang nhìn, trong lúc nhất thời Thời lạc cũng không biết nên mở miệng kiểu gì, cô không rõ Đường Kỳ Thâm liệu có đồng ý hay không.

Trong lòng tự cổ vũ cho mình, lúc ngẩng đầu lên, lực chú ý lại bị mồ hôi mỏng chỗ cổ áo anh làm cho hấp dẫn, ngẩn ra trong chốc lát, lại nhìn chai nước anh cầm trong tay.

Cô chân chó lấy lòng mở miệng: “Mới chơi bóng về sao? Cái đó, em lên đây là… là để giúp anh mở nắp chai nước!”

Cô đoạt lấy chai nước của anh, dùng sức vặn, nhẹ nhàng một cái đã có thể mở được chai nước trống rỗng ra, sau đó lại vui sướng như dâng vật quý đưa cho anh: “Uống đi!”

Đường Kỳ Thâm: “…”

“Trong balo của em còn một chai.” Thời Lại lại bắt đầu lấy một chai mới từ trong cặp mình ra, lúc này dùng sức còn lớn hơn so với ban nãy, thế mà lại không vặn được.

Má nó thằng nào thiết kế cái chai này vậy!

Đường Kỳ Thâm nghiêng đầu, nhịn không được khẽ cười một tiếng.

Hoàng hôn từ bên ngoài chiếu vào trong phòng học, Thời Lạc ngẩng đầu, trong nháy mắt liền nhìn thấy Đường Kỳ Thâm cả người ngược sáng được vầng sáng nhàn nhạt bao phủ, lông tơ rất nhỏ trên mặt dường như cũng bị hắt sáng đến trong suốt.

Đường Kỳ Thâm cầm lấy chai nước trong tay cô, hơi vặn liền mở được nắp, lại bình tĩnh thả nó về tay cô.

“Sao thế?”

Thời Lạc ấp úng rồi lại nghiêm túc lên: “Có, có chuyện này muốn nói với anh.”

Lục Thừa Kiêu rất biết điều nói chen vào: “Có chuyện yêu đương muốn nói với anh đó.”

Đường Kỳ Thâm liếc hắn một cái, không phản ứng.

Thời Lạc rụt cổ, vành tai hồng phấn mềm mại: “Thôi vậy… về nhà lại nói với anh…”

||

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 26"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

  • Home
  • Blog
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
  • Chính sách bảo mật
  • Truyện ngôn tình
  • zBlogg

© 2025 Cohet.Net. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online