Thế Giới Truyện Chữ Online
  • Blog Cohet
Tìm kiếm nâng cao
Đăng nhập Đăng ký
  • Blog Cohet
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Tâm Niệm Em Đã Lâu - Chương 22

  1. Home
  2. Tâm Niệm Em Đã Lâu
  3. Chương 22
  • 10
Prev
Next

Chương 22: Nuôi con dâu từ bé tốn kém lắm

Lúc Đường Kỳ Thâm tới “chuộc người”, Thời Lạc vừa vặn uống hết một ly trà sữa, đang tính toán gọi thêm một ly nước ép phúc bồn tử chua ngọt đánh đá.

Nhân viên tiếp đón cô run rẩy cong eo, nhỏ giọng dò hỏi tiểu công chúa đang lười biếng dựa trên sofa: “A… là có đá sao?”

“?” Thời Lạc bày ra vẻ mặt “chị đang nói gì, em hoàn toàn không hiểu, đánh đá không có đá thì đánh cái gì” liếc nhìn cô ấy trong chốc lát, “Đánh đá không có đá?”

Đương nhiên, cô cũng không phải thật sự muốn làm khó người ta, ngữ khí vẫn rất bình thản, cả người tản ra loại khí chất lười biếng, dường như chỉ là đang nghiêm túc tham thảo vấn đề này với cô ấy, với hình huống này, nhân viên cảm thấy bản thân hẳn là cũng sẽ có thể ứng phó thuận buồm xuôi gió, vừa mới nghĩ xong lời định nói, gương mặt nở nụ cười tươi rói chuẩn bị mở miệng rồi lại nghe thấy Thời lạc nói.

“Đừng nói là chị định nói với em là bánh phu thê cũng không có phu thê trong đó đấy nhé?”

Xong rồi, lời này sao lại bị đoán trúng chứ, kẻ có tiền như bọn họ thế mà còn biết tới bánh phu thê sao?

Nhân viên bị nghẹn lời, trong lúc nhất thời không nghĩ ra được lời nào để nói, Thời Lạc thật sự không có thói quen làm khó người ta, cô chỉ thuận miệng nói mà thôi, lúc này trò chơi trên điện thoại vừa vặn kết thúc, cô không chút để ý ngước mắt lên nhìn nhân viên vẫn còn đứng ở bên cạnh không đi cũng không hé răng nửa lời.

Dường như có thể đọc hiểu cái gì đó trong ánh mắt của cô ấy, cô hửm một tiếng, sau đó nói: “Em biết bánh phu thê, trước cổng trường em bán nhiều lắm, tan học về là cả một biển người tấp nập đi mua, chen chúc quá mức, em cũng từng chen chúc mua vài lần rồi.”

Nhân viên không nhịn được cảm thán, sao lại thế này! Rốt cuộc là bọn họ nên làm thế nào bây giờ! Những cậu ấm cô chiêu này mà nổi tính tình lên thì đúng là thật sự khó chơi!

Thấy cô ấy không tiếp lời, Thời Lạc tiếp tục nói: “Em còn rất thích ăn que cay, chị qua đây.”

Đại tiểu thư trên sofa cười cười chớp mắt với chị nhân viên, tâm tình khẩn trương của nhân viên lập tức thả lỏng lại, cảm động tới rơi nước mắt, thì ra tiểu công chúa lại bình dị như vậy, còn biết nói sang chuyện khác cho đỡ xấu hổ, đỡ cho cô ấy phải đào cái đầu rỗng này ra mà cũng không nghĩ ra nổi biện pháp ứng phó.

Cô ấy nhanh chân đi qua, thuận thế cong lưng ghé tới bên người Thời Lạc.

Thời Lạc ấn mở điện thoại, tìm mấy tấm ảnh đưa cho người ta xem: “Chị nhìn này, mấy nhãn hiệu này đều là đỉnh lưu que cay xuất đạo ở vị trí C vị trong quầy bán đồ ăn vặt trước cổng trường em đó, cái que cay này có vị ngọt chút, nhưng ăn cứng lắm, nhai nhiều mỏi hàm.”

Cô hai ba câu đã nói xong, nhân viên còn đang đắm chìm trong lời nói của Thời Lạc, thỉnh thoảng còn phát biểu cái nhìn: “Cái này chị biết, hồi chị còn đi học, trong lớp có rất nhiều bạn mua cả một túi lớn, còn chưa kịp ăn đã bị cướp hết rồi.”

Thời Lạc gật gật đầu: “Phải không, em nói mà.”

Cô nhìn nhân viên đang tập trung tinh thần phân tích khẩu vị que cay với mình, sau đó làm như không có việc gì thuận miệng nhắc tới một câu: “Đường Kỳ Thâm nói gì với chị thế?”

Thanh âm Thời Lạc mềm mại, ngữ khí cũng rất tùy ý, giống như chỉ là thuận miệng nói với cô ấy như đang nói chuyện phiếm về mấy cái que cay vậy, nhân viên không có phòng bị, buột miệng thốt ra, “Cậu ấy nói không được cho em uống quá nhiều trà sữa lạnh.”

“A, em biết ngay mà!” Thời Lạc lập tức đổi thái độ, bĩu môi nhỏ, nhìn qua vô cùng tức giận, “Còn không phải chỉ bảo anh tới đây trả chút tiền thôi sao, thế mà còn lắm chuyện như vậy, sau này nếu mà gả cho anh ấy rồi, chẳng phải là phải ăn cơm trắng dưa muối hằng ngày sao!”

Nhân viên vốn là bị dụ nói ra, tâm thái đã cứng đờ, giờ phút này lại nghe được Thời Lạc nói “trả chút tiền”, liền nhịn không được nhớ lại cái hóa đơn dài cả mét vừa nãy, vì thế tâm thái liền hoàn toàn cứng như đá rồi.

Cái kim băng bé xíu hiệu Bulgari hơn hai ngàn… Hộp tăm xỉa răng điêu khắc hiệu Tiffany hơn 4000, miếng lót chuột LV hơn 3000, còn có một đống dụng cụ học tập,thước đo độ cộng vào phải hơn vạn tệ.

Những thứ này là được chính cô ấy bán ra, nếu không phải là do cô ấy tận mắt nhìn thấy thì cũng không thể tin được, mấy thứ đồ lặt vặt đó rốt cuộc là dựa vào cái gì mà đắt như thế, bên trên cũng không mạ vàng hay kim cương, ngay cả một cái logo đứng đắn cũng bị làm mờ, Hoa La Canh* chắc cũng chưa từng dùng qua loại thước đo độ nào đắt tiền như vậy đi, dùng nó thì có thể thi toán được 150 điểm sao, hay là có thể đo ra được độ cao mới mà con người không thể đo được, chỉ là một cái thước đo bình thường… dài 18 cm thì mà thôi, đắt như vậy là vì cái gì chứ?

*Hoa La Canh: Một nhà toán học vĩ đại của Trung Quốc

Đây là “một chút” tiền sao? Là một chút sao? Thế giới của kẻ có tiền, quả nhiên “một chút” của họ đối với người bình thường là thứ không thể so được.

Nhân viên còn đang đắm chìm trong sự ngơ ngác ngỡ ngàng bật ngửa không thể tự kiềm chế nổi, Thời Lạc đã tức giận cho người gọi thêm một bàn đồ uống lạnh nữa.

Lúc Đường Kỳ Thâm tới trước mặt liền nhìn thấy nhân viên cúi đầu ủ rũ nói với anh: “Xin lỗi, không còn cách nào, tôi ngăn không được.”

Trong lòng Đường Kỳ Thâm hiểu rõ, người khác đối phó với Thời Lạc xác thực là bó tay không có cách nào, anh cũng không khó xử cô ấy, chỉ bảo cô ấy đóng gói đồ đạc tính tiền.

Thời Lạc thấy anh đi tới, khí thế kiêu ngạo lập tức nhỏ xuống, đôi mắt tiểu hồ ly liếc anh, lại như không có việc gì rũ mắt nhìn điện thoại.

Đường Kỳ Thâm cầm xấp hóa đơn dài cả mét ở trên bàn lên, đi tới quầy thu ngân.

Rút thẻ tính tiền quẹt thẻ không hề chớp mắt lấy một cái, động tác thành thạo nhanh nhẹn tới mức làm người khác đau lòng.

Nhóm nhân viên bên cạnh vây xem nhịn không được nhắc nhở anh hai câu: “Mấy thứ như ghim cài, thước kẻ, thước đo độ này, ra khỏi trung tâm thương mại rẽ trái có một cửa hàng văn phòng phẩm đó, tới đó mua mấy thứ này nhiều lắm cũng chỉ mất hai, ba mươi tệ thôi.”

Đường Kỳ Thâm mím môi, mặt không đổi sắc thanh toán tiền, chỉ nhàn nhạt một câu: “Không sao, cô ấy thích là được.”

Đám người nhìn anh chân trước vừa rời đi, sau lưng liền bắt đầu khúc kha khúc khích thảo luận xem tối nay nên đi đâu ăn lẩu để ăn mừng cái đơn lớn như vậy đây, hu hu hu, thật không dễ dàng gì mà.

Chọn xong quán lẩu lại có người bắt đầu cảm thán: “Vất vả lắm tôi mới kiếm được khách, chọn một quán lẩu thôi cũng phải tính toán kỹ càng, còn phải tính xem cửa hàng nào có voucher giảm giá nữa.”

“Còn không phải sao, cái phiếu giảm giá lần trước của tôi còn phải yêu cầu ăn hết 600 hơn mới được giảm cơ, bình thường sao tôi nỡ ăn hết 600 tệ một lần chứ…”

“Đúng là hâm mộ nhóm cậu ấm cô chiêu tiêu tiền không nháy mắt kia quá, tiền mồ hôi nước mắt của cha mẹ mà tiêu phung phí không nương tay chút nào.”

“Không phải đâu, người ban nãy không dùng tiền mồ hôi nước mắt của cha mẹ nhé.”

“Sao có thể chứ, cậu ta mới bao nhiêu tuổi, trên người còn mặc đồng phục Tam Trung đó? Học sinh cấp ba mà có thể kiếm tiền rồi sao?”

“Nam sinh kia tôi có quen, người yêu tôi làm ở công ty con của nhà cậu ấy, đều nói hổ phụ không sinh khuyển tử, ba của cậu ta lợi hại, cậu ta sao có thể thua kém chứ, người yêu tôi nghe nói nam sinh đó mười mấy tuổi đã biết viết code cơ, bán được không ít tiền đâu, sau này còn lấy tiền đầu tư vào mấy clb đua xe gì đó, nhận được không ít hoa hồng, cậu ta đã sớm không cần tiêu tiền của người nhà nữa rồi.”

“Thật hay giả thế, bây giờ tôi sinh con gái còn kịp không? Không thì về hỏi em gái tôi xem có quen cậu ta không, nắm chặt cơ hội cũng được…”

“Cầu người còn không bằng cầu mình, trời cao xin hãy thương xót ban cho tôi một mối tình chị em oanh oanh liệt liệt có phải hơn không?”

“Nằm mơ đi.”

…

Thời Lạc nhìn thấy anh thanh toán xong, tâm tình tốt lên không ít, khóe môi hơi cong, cả người sảng khoái lại có chút đắc ý.

Đường Kỳ Thâm đi tới trước mặt cô, cũng không nói thêm gì, một bên xách theo đống đồ linh tinh cô mua, tay bên kia là đồ uống lạnh cô vừa gọi về.

Cô đứng dậy đi tới một bên tay anh, Đường Kỳ Thâm hỏi, “Ăn trưa chưa?”

“Chưa ăn, nhưng mà không đói lắm.”

“Vậy quên đi, vốn tính đưa em tới canteen trường ăn.”

“Canteen?” Cô còn chưa đi bao giờ cả, vốn là bởi vì các đàn anh đàn chị đều than trời than đất nói thức ăn trong canteen rất khó ăn, cho nên cô chưa từng suy xét tới việc sẽ tới canteen ăn, nhưng mà nghĩ tới hiểu lầm lúc trước, mặc dù chỉ là hiểm lầm, nhưng Đường Kỳ Thâm với tóc đuôi ngựa rốt cuộc vẫn cùng nhau xuất hiện ở siêu thị, mặc dù không nói nhưng ít nhiều gì thì cô vẫn có chút ghen tỵ.

Cô còn chưa từng đi cùng anh tới những nơi đông người trong trường đâu, nghĩ vậy, cô ngẩng đầu nhìn thiếu niên trước mắt, chạy chậm vài bước theo sau, tự nhiên ôm lấy cánh tay anh.

Ánh mắt thanh lãnh của anh rũ mắt quét qua cánh tay bị cô ôm, mười ngón tay trắng nõn thon dài của cô gái, đầu ngón tay mượt mà hồng phấn, lòng bàn tay còn mang theo chút lạnh lẽo vì ban nãy cầm đồ uống lạnh, yết hầu Đường Kỳ Thâm hơi động, nhàn nhạt lên tiếng: “Làm sao vậy?”

“Thật ra đi một chút cũng không phải không thể, nhỡ đâu em lại đói thì sao… hi hi.” Ý cười của cô ẩn giấu sự tinh nghịch quỷ quái.

Lúc này, người trong canteen chắc chắn rất đông.

Đường Kỳ Thâm không biết cô lại có cái chủ ý gì, dù sao thì ý của túy ông không ở việc ăn cơm, nhưng thật ra cũng không hất tay cô ra, anh suy tư một lát lại nói: “Không đói thì thôi, buổi tối lại đi.”

“Được.”

Cô lập tức đáp ứng, dù sao thì buổi tối càng nhiều người!

Đường Kỳ Thâm đưa cô về KTX, KTX nữ ở lầu trên KTX nam, anh xách theo mười mấy ly đồ uống lạnh đứng ở lầu hai chờ cô.

Thời Lạc cất đồ xong liền một bước làm ba nhảy nhót chạy xuống lầu.

Lúc về phòng học, Đường Kỳ Thâm mới giao đồ uống trong tay cho cô, trước khi đi dặn dò một câu: “Mời bạn học trong lớp uống đi.”

Đường Kỳ Thâm còn chưa đi, Thời Lạc chờ ở một bên, một lát sau, thấy anh lấy ra hai cái thẻ từ trong túi.

Thời Lạc: “?”

Đường Kỳ Thâm xoa đầu cô, sau đó liền kéo khóa cặp sách của cô nhét thẻ vào trong.

Thời Lạc nhướng mi, “Làm gì vậy, em có thẻ mà, lúc trưa em cãi nhau với mẹ kế nên không muốn dùng tiền của ba thôi.”

“Biết rồi, cất kỹ thẻ.”

Đường Kỳ Thâm không giải thích nhiều, Thời Lạc lại tự động suy nghĩ nhiều: “Có phải anh chê em phiền, muốn dùng tiền tống cổ em đi không?”

Lúc này Đường Kỳ Thâm lại bật cười, rất có hứng thú hỏi: “Ừ, thế nên em phải tiêu bao nhiêu tiền mới có thể tống cổ đi?”

Thời Lạc nổi lên tính tình đại tiểu thư, bĩu môi, “Em vô giá.”

“Được, vậy anh sẽ nỗ lực.”

Thời Lạc hừ một tiếng, lúc xoay người lên lầu không cẩn thận đụng phải người từ trên xuống, là nam sinh lớp thể dục bên cạnh, cậu ta rất cao, mặc một thân đồng phục bóng rổ, thấy Thời Lạc không đứng vững liền vội duỗi tay đỡ.

Thời lạc hoảng hốt, nói tiếng cảm ơn.

Lúc xoay người tìm Đường Kỳ Thâm, anh đã đi tới cầu thang bên kia lên tầng học của khối 11.

Thời Lạc rầm rì trở về lớp, tới chỗ ngồi, Phạm Vũ Triết vô cùng tự giác tiếp lấy đồng đồ uống trong tay cô, tự mình chọc một cốc uống, còn lại thì chia cho đám người xung quanh.

Lúc trưa, hắn không ngừng đẩy nhanh tốc độ chép phạt Vật Lý, tay sắp bị hủy luôn rồi, sau đó gọi điện thoại cho ông bô nhà mình, vốn định muốn oanh oanh liệt liệt lật lại bản án cho thành tích xấu của mình lúc trước, không nghĩ tới lại bị ba mình diss cho một trận, cả thể xác và tinh thần bị tàn phá cũng thôi đi, còn nhân tiện khóa cả thẻ của hắn lại.

Lúc này nhìn thấy Thời Lạc ăn xài phung phí xách theo mười mấy ly trà sữa đi vào, trong lòng đương nhiên là không vui.

“Sao hiểu chuyện thế? Hiểu được phải mua đồ uống tới an ủi anh trai rồi à?”

Thời Lạc nằm bò ra bàn nhắm hai mắt, không tính toán ngẩng đầu nhìn hắn: “Đường Kỳ Thâm mua.”

“??” Bạn học bên cạnh vừa nhận lấy đồ uống, đang chuẩn bị tính toán cắm ống hút vào nghe thế liền yên lặng thu tay lại, tính mang về nhà mang lên bàn thờ cúng, bảo tồn 180 năm.

“Má nó…” Phạm Vũ Triết nuốt không được, thiếu chút nữa là nhổ ra, sau đó lại bắt đầu suy nghĩ.

So với số tiền Thâm ca của hắn bỏ ra để nuôi con dâu từ bé Thời Lạc, chuyện thẻ của hắn bị ngừng cũng chẳng phải chuyện gì lớn, nhiều lắm thì ngừng trong hai ngày mà thôi, chờ ba hắn bớt giận thì đương nhiên tiền sẽ về tay, loại tiểu thư tiêu tiền như cái động không đáy như Thời Lạc này, chỉ một giây thôi cũng có thể tiêu sạch cả cái xe đua của hắn đấy.

Hắn vừa hút trà sữa vừa cảm thán: “Con dâu nuôi từ bé cũng quá tốn kém rồi, còn may ba tớ chưa sắp xếp cho tớ một cô.”

Thời lạc nằm bò ở bên cạnh nghe tới từ mấu chốt “con dâu nuôi từ bé” này, lỗ tai so với ai khác đều thính hơn, vành tai đỏ bừng, sau đó lại đứng phắt dậy làm bộ muốn đánh hắn: “Phạm Vũ Triết, cậu lại nói bậy?”

Phạm Vũ Triết cười ái muội, lại chơi xấu: “Có nói cậu đâu, cậu giận dỗi cái gì.”

Thời lạc khó có khi nghẹn lại, đỏ bừng mặt vùi đầu vào khuỷu tay, nằm bò ra bàn không phản ứng ai.

Nhưng nghĩ tới một câu “anh sẽ nỗ lực” trước khi đi của anh, cô đột nhiên cảm thấy hình như mình đã hiểu ra cái gì đó, trái tim thiếu nữ lại bắt đầu yên lặng đập điên cuồng.

Cả người có cảm giác lâng lâng.

Phạm Vũ Triết rất có mắt nhìn, thấy tâm tình cô tốt liền bắt đầu mưu đồ cho tương lai của mình.

Hắn cẩn thận thò tới bên cạnh cô, nhẹ giọng nói: “Cái đó, giữa trưa không phải còn chép công thức Vật Lý sao, sau đó ba tớ biết chuyện, đã ngừng thẻ của tớ luôn rồi, cậu nói xem công thức cũng là cậu bắt tớ chép, tớ cũng đã chép rồi, vậy cậu…”

Thanh âm Thời Lạc rầu rĩ truyền ra khỏi khuỷu tay, giọng nói còn mang theo chút nhảy nhót: “Trong khóa kéo cặp sách có thẻ, tự lấy đi, đừng có lải nhải dong dài bên tai tớ, phiền muốn chết.”

——-

Tác giả có lời muốn nói:

Đường Kỳ Thâm: Dùng tiền của anh đi nuôi đàn ông khác?

Phạm Vũ Triết: Em cảm thấy mình có thể giải thích!

||

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 22"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

  • Home
  • Blog
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
  • Chính sách bảo mật
  • Truyện ngôn tình
  • zBlogg

© 2025 Cohet.Net. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online