Tâm Niệm Em Đã Lâu - Chương 21
Chương 21: Cô Thời Lạc đang bị chúng tôi giam giữ
Đường Kỳ Thâm không trả lời lại nữa.
Phạm Vũ Triết vẫn còn đang ríu rít thao thao bất tuyệt bên tai Thời Lạc.
“Tớ đã nói mà, thành tích học tập của tớ không thể kém như vậy được, hồi cấp hai, Vật Lý của tớ dù có nát thì cũng có thể thi được 40 điểm, lần này thi khảo sát chỉ được có 17! Tớ thiếu chút nữa là bắt đầu hoài nghi năng lực của mình rồi đó, hóa ra vấn đề là ở trên người của lão Vật Lý kia, khó trách gần đây trình độ chửi bậy của tớ thăng cấp lên nhiều, chắc là do bị lão ảnh hưởng.”
Người thi khảo sát hơn được Phạm Vũ Triết 20 điểm, Tiếu Hoặc đối với drama lần này phát biểu cái nhìn của mình: “Tao thì thấy chả liên quan mẹ gì tới lão cả, rốt cuộc thì lão chưa dạy tao được ngày nào.”
Khóe môi cậu ta cà lơ phất phơ cong cong, nhẹ nhẹ nhàng nhàng chọc phá ảo tưởng vớ vẩn của Phạm Vũ Triết.
“Huống hồ, hồi cấp hai, sở dĩ Vật Lý mày có thể thi được 40 điểm là bởi vì lúc đó bài thi toàn là trắc nghiệm đúng với sai, xác suất 50 50 thì mày khoanh kiểu gì nó chả cao, có thấy hợp lý không?”
Không nghe rùa đen niệm kinh, không nghe thằng điên trình bày.
Phạm Vũ Triết đã cổ vũ tinh thần của mình như vậy đó.
Hắn hừ một tiếng, vẫn nhất quyết cho rằng bản thân thi được 17 điểm là do lão già Vật Lý đã về quê trồng rau chăn bò kia làm ra, “Lát nữa tan học tao phải gọi ngay cho ba tao, phải trình bày vấn đề mấu chốt cho ông ấy nghe, thuyết minh chân tướng sự thật, cần thiết phải để ông ấy cảm thấy áy náy vì đã tàn phá tinh thần lẫn thể xác tao mấy hôm trước vì nghĩ tao thi quá kém, hơn nữa nhất định phải đền bù tổn thất, phải có thái độ nhận sai!”
Thời Lạc phiền hắn ngu ngốc lải nhải quá ồn, đè thấp thanh âm uy hiếp một câu: “Im miệng.”
Tiểu thái giám đang đắm chìm trong vui sướng, đương nhiên sẽ không nghe, thanh âm vẫn liến thoắng không ngừng.
Thời Lạc không đợi được tin nhắn của Đường Kỳ Thâm, trong đầu vẫn luôn suy nghĩ, việc này rốt cuộc có phải là anh làm hay không, anh chỉ là một học sinh, sao có thể có năng lực lớn như vậy? Nhưng mà giống như, cô lớn vậy rồi cũng chưa từng thấy có việc gì là anh không làm được.
Chủ nhiệm lớp vẫn còn đang thao thao bất tuyệt giới thiệu cũng như dặn dò mọi người, trong tối ngoài sáng tỏ vẻ đừng gây chuyện nữa, việc này nháo lớn như vậy, cả cái ban 14 của bọn họ đều nổi tiếng rồi, ông ấy là một chủ nhiệm lớp, tuy rằng bình thường tính tình có tốt thì cũng không thể không nhiều lời thêm hai câu.
Một bên là thanh âm khoác lác của Phạm Vũ Triết, một bên là lời cảnh cáo của chủ nhiệm lớp, Thời Lạc vốn đang suy nghĩ hỗn loạn lại bị cắt ngang, cô cau mày, lạnh lùng quay mặt qua phát ra tối hậu thư với Phạm Vũ Triết: “Đừng nói nữa.”
Phạm Vũ Triết chỉ vào bài thi Vật Lý của mình: “Không phải, cậu xem bài thi của tớ đi, cậu xem cái đề này có phải…” còn chưa có nói hết, Thời Lạc đã giơ cao tay lên.
Cô ngồi ở hàng hai, ngay dưới mí mắt của thầy giáo, cánh tay trắng nõn nhỏ xinh giơ cao, như thể sắp chọt vào lỗ mũi của chủ nhiệm lớp vậy, chủ nhiệm lớp dừng lại, một lúc sau cũng không nhớ được mình đang định nói gì, ho nhẹ hai tiếng, liền vỗ vỗ đầu Thời Lạc để che giấu sự xấu hổ của mình, “Được rồi, để em phát biểu hai câu vậy.”
Thời Lạc đúng thật là còn đứng lên phát biểu: “Thầy ơi, Phạm Vũ Triết đối với thành tích thi Vật Lý lần này không hài lòng, cậu ấy cảm thấy mình thi được 17 điểm là làm cho ban 14 của chúng ta mất hết mặt mũi, không hề có chút vinh dự tập thể nào, vì thế trong thâm tâm cậu ta cảm thấy hổ thẹn, quyết định muốn ra ngoài cửa lớp đứng, hơn nữa còn tỏ vẻ muốn tự giác chép phạt tất cả công thức Vật Lý mỗi cái 800 lần, lấy quyết tâm sửa đổi lỗi lầm.”
Phạm Vũ Triết ngớ người không nói nên lời, chủ nhiệm lớp cũng ngẩn cả ra, bạn học trong lớp cũng bởi vì lời này của cô chen ngang giữa mấy lời lải nhải dong dài của chủ nhiệm mà nhất thời ngừng hết lại.
Ngữ tốc của Thời Lạc rất nhanh, nói dài nói dong cả nửa ngày, mỗi một câu một chữ nói ra đều đang đánh cho trái tim pha lê yếu ớt của Phạm Vũ máu chảy thành sông.
Một lát sau, chủ nhiệm lớp mới hồi hồn lại, tóc mái giả vì để che khuất quả đầu địa trung hải của mình mà vén sang một bên nay đã kích động tới mức dựng ngược, ông lanh tay lẹ mắt đè lại vén trở về như cũ, sau đó mặt tràn đầy vui mừng, nhịn không được lắc lắc đầu, cả người cũng cảm thấy lâng lâng, cảm thấy vô cùng có mặt mũi với thầy giáo mới tới: “Nhìn xem, đúng là đứa bé ngoan, tư tưởng giác ngộ quá thấu tình đạt lý rồi.”
Đây là đứa nhỏ ngoan ngoãn mà ông dạy ra đó!
Đám người trong lớp sôi nổi nịnh nọt vỗ tay phụ họa.
Tiếu Hoặc cười tới mức bả vai nhịn không được run run, “Chó Triết trâu bò nha, tối hôm qua chúng ta trốn ra net xem “đề cương ôn tập Vật Lý cấp ba” cũng không biết là thì ra người ngồi bên cạnh tao lại là vị đại biểu tấn tới có niềm yêu thích đặc biệt với môn Vật Lý đâu đó.”
Thời Lạc nghe thế liền quay đầu nhìn cậu ta, lại liếc Phạm Vũ Triết, vẻ mặt: “Hai người thế mà còn có thời gian xem “đề cương ôn tập Vật Lý” chó má gì đó sao?”
Sau đó liền ngồi xuống trước ánh mắt tán thưởng của thầy chủ nhiệm.
Phạm Vũ Triết nghe được câu “đề cương ôn tập Vật Lý cấp ba” thì khuôn mặt già khó có khi đỏ ửng lên, trừng mắt liếc Tiếu Hoặc một cái, cũng không rảnh lo phân cao thấp với con nhóc Thời Lạc này nữa.
Vốn tưởng rằng chuyện này cứ thế mà qua, hắn không lắm mồm nữa, chủ nhiệm lớp cũng bởi vì quên mất mình định nói gì nên quyết định rời đi luôn, bên tai Thời Lạc rốt cuộc cũng thanh tĩnh, không còn làm mặt xấu với hắn nữa.
Nào biết chủ nhiệm lớp không hổ là chủ nhiệm lớp, ông không hề phụ sự kỳ vọng của mọi người chút nào.
Động tác ông nhanh nhẹn hất mái tóc giả sang một bên, sau đó lại dịu dàng nói với Phạm Vũ Triết vừa mới ngồi yên lặng như gà kia: “Vậy được rồi, thầy cũng không quấy rầy các em tiếp tục học nữa, các bạn học đều phải phối hợp với thầy giáo mới đấy, tranh thủ cơ hội lần sau thi được điểm cao một chút, hôm nay bắt đầu từ bạn Phạm Vũ Triết đi, em nói muốn phạt đứng, vậy thầy cũng không cản em, giờ thì ra ngoài đứng đi, haizz, đúng là đứa nhỏ ngoan mà…”
Phạm Vũ Triết: “???”
“Không phải, thầy, cái đó, em nói, thầy giáo mới vất vả lắm mới có thể tới đây dạy tiết Vật Lý cho chúng em, ngày đầu tiên mà em đã ra ngoài phạt đứng thì hình như không tốt lắm thì phải, ha ha ha…” Mấy tiếng ha ha ha gượng cười cuối cùng đều không thể che giấu được nội tâm đang điên cuồng gào thét của hắn.
Chủ nhiệm lớp cũng là một giáo viên vô cùng biết tiến biết lùi, không phải chút chiêu trò đó của hắn mà có thể khiến ông xoay vòng vòng được, bước chân ông dừng lại, cẩn thận nhớ lại thành tích thi khảo sát lần này của hắn, không chỉ có Vật Lý được 17 điểm mà Ngữ Văn, Toán Học, Tiếng Anh hay Hóa Học, tất cả những môn chính, hắn đều thi được dưới 40 điểm, như vậy tính tính, ông nhàn nhạt mở miệng, một bộ rất hiểu lòng em: “Không sao, bạn học Phạm, với tình hình của em thì thầy Vật Lý có giảng em có lẽ cũng không hiểu đâu, em ra ngoài vừa đứng phạt vừa chép 800 lần công thức đi, chắc là sẽ có ích cho em hơn đó.”
Phạm Vũ Triết: “??”
Chủ nhiệm lớp vừa ra tới cửa liền cảm thán “đứa nhỏ này thật ngoan”, vừa nói vừa dặn dò Thời lạc: “Chờ bạn chép xong thì em thay thầy kiểm tra một chút, hai ngày sau tới văn phòng nộp cho thầy là được.”
Thời Lạc mím môi, tận lực để mình không phát ra tiếng cười, nghiêm trang: “Dạ thưa thầy, Phạm Vũ Triết nói hết buổi trưa hôm nay là có thể chép xong rồi, không cần hai ngày đâu ạ, buổi chiều chắc chắn có thể giao tới tay thầy.”
Chủ nhiệm lớp: “Đứa trẻ ngoan!”
Cả lớp cười phá lên, Phạm Vũ Triết giận sôi máu, lại không thể động tay động chân hay nói một câu oán giận với nhóc quỷ này, cũng may là từ nhỏ hắn đã chịu đựng sự tác oai tác quái của cô thành quen, chỉ trừng mắt nhìn cái ót của cô một cái, rồi lại trừng mắt nhìn đám người với Tiếu Hoặc đang cười tới nghiêng ngả lảo đảo.
“Thầy ơi, Tiếu Hoặc nói cậu ta cũng muốn chép, cậu ta cảm thấy cậu ta thi được 40 điểm cũng không xứng làm người.”
Chủ nhiệm lớp kém chút nữa là cảm động tới rơi nước mắt, vui mừng không thôi: “Được rồi, vậy các em cùng nhau ra ngoài chép đi.”
Tiếu Hoặc: “…”
Trong lớp vẫn còn có người cười trộm, có một số người không nhịn nổi tò mò, liên tiếp hướng đầu ra bên ngoài cửa sổ ngó.
Nhưng lại ngại gia cảnh phía sau bọn họ, tính tình tuy rằng không gọi là kém nhưng mà giận quá đánh người thì vẫn rất đau, không thể trêu vào, vì thế chỉ nhìn hai người ra ngoài xong liền ngoan ngoãn quay trở lại học.
Giữa trưa tan học, Thời Lạc trở về Ninh Thủy Loan một chuyến.
Đêm nay cô cũng không thật sự tính ở trọ trong trường, chỉ là dưới cơn giận lại xúc động nhất thời, vốn là muốn Đường Kỳ Thâm mở miệng dỗ mình, kết quả không nghĩ tới anh không những không cản mà còn thay cô dọn đồ vào KTX nữa.
Có điều cũng may mà cuối cùng anh cũng tới, cũng thuận theo dỗ dành chút tính tình nhỏ của cô.
Thời Lạc ở Ninh Thủy Loan lâu rồi, tuy nói áo cơm không lo, tiền nhiều không có chỗ tiêu, nhưng trừ lúc ở Đường gia ăn chực thì có thể tự do thoải mái một chút thì mỗi lần về nhà, tâm tình của cô lại không có sảng khoái được như vậy.
Lần này vất vả lắm mới dọn ra, cô cũng tính toán thử ở một lần.
Vốn là giả vờ giả vịt đi ra KTX ở nên không mang đủ đồ, cho nên bây giờ cô phải bớt chút thời gian về nhà lấy đồ.
Giữa trưa về nhà, cô không có nói với tài xế trong nhà, tự mình bắt xe về.
Về biệt thự Ninh Thủy Loan, cô lập tức đi lên lầu ba, cả cái tầng này đều chỉ là của mình cô, bình thường trừ dì Kiều đi lên thay cô quét dọn vệ sinh thì ngay cả cha Thời nếu không có sự đồng ý của cô thì cũng không thể lên.
Lúc đi lên chỗ cầu thang lầu hai lên lầu ba, cô mơ hồ nghe thấy bên trên có động tĩnh, mày nhăn lại, trong lòng bốc lên cỗ hỏa vô danh.
Thời Lạc đứng ở chỗ rẽ cầu thang, trơ mắt nhìn mẹ kế đi từ huyền quan lầu ba đi ra.
Trong tay còn cầm theo một cái khung kính tinh xảo.
Khung kính kia treo tranh một con chó Corgi, dáng vẻ rất giống với con heo Corgi mà cô nuôi ở Đường gia, là mẹ của heo Corgi, đã mất mười mấy năm trước rồi.
Bức tranh này là mẹ của Thời Lạc vẽ, năm ấy bà đã vẽ nó làm quà sinh nhật cho cô, lâu như vậy rồi, cô vẫn luôn coi nó là bảo bối mà trân quý.
Bà ta thế mà dám tự tiện vào phòng cô lấy đồ của mẹ cô!
Thời Lạc nghẹn ngào một chớp mắt, sau đó liền khôi phục lại bình tĩnh.
“Ai cho phép bà đụng vào đồ của tôi!”
Mẹ kế còn bày ra cái vẻ vô tội: “Lạc Lạc, ngại quá, lúc đó mẹ con vẽ bức tranh này, dì cũng có mặt, lúc ấy cảm thấy bà ấy thật giỏi, dì cũng muốn học nó, lần này về nước, ở trong nhà nhàn rỗi không có gì làm liền muốn lấy ra thử học theo mà thôi, tranh của cô giáo Nhan vẫn luôn là tinh xảo nhất…”
Cô giáo Nhan ở trong miệng bà ta chính là Nhan Hinh, mẹ ruột của Thời Lạc.
Bà ta còn tính quen miệng thổi phồng một phen, hy vọng Thời Lạc có thể dễ chịu một tý, này nếu như là Thời Lạc của quá khứ, hẳn là sẽ bởi vì câu khen ngợi mẹ mình mà sẽ nguôi giận, nhưng hôm nay thì khác.
Loại chiêu thức giết người không dao này, cô đã nghe từ trong miệng bà ta quá nhiều lần, mười mấy năm rồi, cô cũng không có ngu.
Thời Lạc đi lên trước, một tay đoạt khung ảnh về, bảo vệ ở trước ngực, lực đạo không khống chế tốt liền đẩy cho bà ta lảo đảo một cái.
Người kai tự biết mình đuối lý, cũng không dám nhiều lời.
Thời Lạc liếc bà ta một cái: “Học nhiều năm như vậy, ngôn từ cử chỉ ngay cả quần áo bà mặc, mọi thứ đều chỉ là bắt chước, còn không phải là bản sao lỗi à, còn muốn học vẽ? Trước kia mẹ tôi nói bà có thiên phú vẽ tranh, sau đó mắt bà ấy cũng mù rồi, chắc là minh chứng cho việc bà đã nhìn lầm.”
Dì Vương xấu hổ nói không nên lời.
Lúc xuống lầu thì gặp phải Thời Sơn Hải vừa mới nghỉ trưa dậy, Thời Sơn Hải quanh năm đều ở bên ngoài, rất hiếm khi về nhà, vất vả lắm mới có thể tranh thủ về Ninh Thủy Loan một chuyến, lại không biết vì sao mà con gái bảo bối lạnh nhất quyết muốn dọn tới KTX trường ở.
Từ lúc về đây tới giờ, đây là lần đầu tiên ông nhìn thấy cô, lập tức nhào lên chỗ con gái bảo bối, thấy Thời Lạc ôm tranh trong tay, vội vàng mở miệng nói: “Con gái về rồi sao? Lấy gì thế, có nặng không, lại phải về trường sao? Ba ba lái xe đưa con đi nhé.”
Thời Lạc không hề cảm kích, ngay cả tranh trong tay cũng không cho ông chạm vào, cằm hất lên cao, cả người nhiều thêm mấy phần tự nhiên nuông chiều hơn so với khi đối xử với bà mẹ kế kia.
“Sao thế sao thế? Ai lại chọc giận tiểu công chúa của nhà chúng ta rồi?”
Thời Lạc không nói gì, hừ một tiếng liền rời đi, ba Thời muốn đưa người về trường liền vội vàng đuổi theo đi ra, chân trước vừa ra cửa, chân sau liền nhìn thấy Thời Lạc lên xe của nhà họ Đường.
Ba Thời đứng ở cửa đen mặt lẩm bẩm: “Lão Đường sao vậy chứ, muốn có con gái thì tự mình sinh đi, ngày nào cũng đoạt với mình là sao…”
Tài xế nhà họ Đường là vừa vặn đi ngang qua, vốn là muốn đưa Lương Thục Nghi tới viện thẩm mỹ, xe vừa ra ngoài liền gặp phải Thời Lạc đang giận dỗi đi ra, liền lập tức đưa người theo luôn.
Thời Lạc nhớ tới mình còn có chút đồ phải tới trung tâm mua sắm mua, liền bảo tài xế để cô xuống ở trung tâm thương mại cách viện thẩm mỹ không xa.
Lúc tâm tình cô không tốt, mua đồ là phương thức trút giận tốt nhất.
Thời Lạc luôn luôn tiêu tiền ăn xài phung phí tùy tiện đi dạo mười mấy phút, hóa đơn trong tay đã dài cả mét.
Đến lúc muốn trả tiền, cô thò tay vào túi sờ, mấy cái thẻ ngân hàng đều là của Thời Sơn Hải đưa, cô vẫn còn tức giận, còn lâu mới dùng thẻ của ông.
Trung tâm thương mại này toàn là nhãn hàng cao cấp, những khách hàng của họ đều là người trong giới thượng lưu của Hành thị, nhân viên bên trong đều là người có mắt nhìn, loại công chúa được nuông chiều nổi danh như Thời Lạc, bọn họ đương nhiên biết rõ.
Thấy cô một lúc lâu cũng không lấy thẻ ra, nhân viên liền tri kỷ nhắc nhở: “Thời tiểu thư, cô ký nợ cũng được ạ.”
Ký nợ thì cũng phải dùng tiền của lão ba nhà cô.
Thời Lạc đương nhiên biết điều này, do dự một lát, cô gọi điện cho Đường Kỳ Thâm.
Bên kia, Đường Kỳ Thâm đang ở trong phòng tự học của KTX, an tĩnh viết kế hoạch học tập tiếp theo của Thời Lạc, vừa vặn nhìn thấy điện thoại cô gọi tới, anh tiện tay ấn nghe.
Đầu bên kia điện thoại cũng không phải là thanh âm quen thuộc như trong dự tính.
Nhân viên dựa theo lời Thời Lạc dặn dò, cẩn thận nói với đầu bên kia điện thoại: “Chào anh, là anh Đường ạ? Giữa trưa hôm nay Thời Lạc tiểu thư tiêu hết tổng cộng 567845.860 tệ của cửa hàng chúng tôi, hiện tại không xu dính túi, giờ…” Nhân viên chột dạ nhìn tiểu công chúa đang thích ý ngồi ở sofa uống trà sữa ăn bánh kem, “Hiện giờ đã bị cửa hàng chúng tôi bắt giam… mong anh…”
“Đã biết.” Đường Kỳ Thâm không chờ cô ấy nói xong đã bình tĩnh đáp lại một câu.
“Cô bảo em ấy chờ một chút, đừng để em ấy uống quá nhiều trà sữa lạnh.”
Nhân viên: “?… !… Dạ, vâng ạ, cảm ơn anh.”
||